Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 276




"Một lần cuối cùng."

Lệ Tước Phong lại giơ súng lên trên màn ảnh bắn một quân địch, khai thông đường đi, ngoài miệng còn nói những lời mập mờ, "Cố Tiểu Ngải, giọng rên rỉ trên giường của cô là giọng tốt nhất tôi từng nghe qua đó."

Trả lời hắn không còn là im lặng nữa, mà là một tiếng súng thật to, "Phanh!"

Trong mắt Lệ Tước Phong cười đắc ý càng đậm, tất cả bác sĩ tâm lí đều vô nghĩa, cô hiện tại không phải phát tiết ra rồi sao, cái lão hồ li Cố Tân kia còn bảo cái gì mà cô ấy thích mềm không thích cứng gì chứ......

Lúc hắn mềm mại thì cô chỉ làm ra mặt lạnh.

Lúc hắn cứng ngắc thì ít nhất cô cũng có phẫn nộ, tức giận, so với mặt không chút thay đổi vẫn tốt hơn nhiều.

"Cố Tiểu Ngải, có còn nhớ ở khu lưới sắt hay không? Đó là lần đầu tiên của cô..."

"Phanh!"

"Lần sau chúng ta thử ở trong xe xem thế nào? Tôi sẽ mua một xe thể thao mới, có muốn thử cảm giác làm chuyện yêu trong xe không?!" Lệ Tước Phong dường như nói trắng ra.

"Bang bang!"

Đáp lại hắn là hai tiếng súng mạnh mà to.

Lệ Tước Phong nhìn trên màn ảnh quân địch máu me không còn manh giáp, bên môi tươi cười đắc ý có chút cứng ngắc......

Cô gái này không cần ác như vậy chứ.

"Cố Tiểu Ngải! Không phải cô nghĩ quân địch đó là tôi chứ?!"

Rõ ràng là chính mình làm cho cô ấy phát tiết, nhưng khi cô ấy thực dùng súng bắn đầu quân địch thì Lệ Tước Phong lại bắt đầu cảm thấy ngực không thoải mái, có cảm giác đầu mình bị Cố Tiểu Ngải đánh bạo.....

"Bang bang!"

Cố Tiểu Ngải không nói gì, trực tiếp nổ súng bắn chết quân địch, từng phát súng mạnh mẽ......

"......"

Lệ Tước Phong phẫn nộ nheo mắt hẹp dài lại, thở mạnh trừng mắt nhìn màn hình trò chơi.

Bỗng dưng, Lệ Tước Phong nhìn đến tường thành bên cạnh có một quân địch nhắm ngay Cố Tiểu Ngải, không chút nghĩ ngợi dùng súng ngắm qua, một phát súng đã giải quyết xong.

Ngay sau đó, hình ảnh qua ải sáng lên.

Thắng rồi sao?

Cố Tiểu Ngải giật mình nhìn màn hình trò chơi, quay đầu nhìn lệ Tước Phong bên cạnh. Nếu như không phải hắn bắn phát súng đó cứu cô một mạng, thì cơ hội cuối cùng này cô cũng không sống được.

Hắn không phải rất muốn cô lên giường của hắn sao?

Vì sao cuối cùng còn cứu cô một mạng?

"Nhìn cái gì vậy?!" Chú ý tới tầm mắt của cô, Lệ Tước Phong lập tức lại tức giận rống lên, "Tay tôi bị trơn! Được không?!"

......

Được, đương nhiên được, cô còn có thể nói cái gì?!

Có lẽ lúc nãy hắn chỉ nhất thời bị trơn tay mà thôi...... Nhất thời trượt tay thay cô bắn một phát súng mà thôi.

Đối với Lệ Tước Phong mà nói, làm cho cô vui vẻ quan trọng hơn? Hay là trên giường quan trọng hơn?! Cô đột nhiên rất muốn biết đáp án này.

"Muốn đánh cược lại một ván không?!" Lệ Tước Phong bất thình lình hỏi lại một câu.

"Thực ầm ỹ, không muốn đánh." Cố Tiểu Ngải lắc lắc đầu, bỏ khẩu súng lại rồi đứng lên đi ra ngoài.

Mấy cái máy game bên cạnh đều có tốp năm tốp ba người đang chơi, giờ phút này đều nhìn chằm chằm hai người bọn họ, có mấy người đang che miệng cười trộm......

Thực rõ ràng, bọn họ cũng nghe được những lời nói của Lệ Tước Phong vừa rồi.

Lệ Tước Phong lại nói thẳng thừng ra cũng không có kiêng dè, vĩnh viễn là một bộ dáng không coi ai ra gì......

Nhìn bóng lưng cô rời đi, Lệ Tước Phong một phen bỏ súng lại, chết tiệt, tại sao hắn lại quên không hỏi cô lựa chọn, hắn quả nhiên không còn tự trọng rồi mà!

Vì một Cố Tiểu Ngải, hắn đều làm mình điên rồi!

"Ngại ầm ỹ phải không?! Đi theo tôi!"

Lệ Tước Phong đi nhanh đuổi theo cô, một phát bắt được tay cô liền đi lên phía trước, Cố Tiểu Ngải chỉ có thể bị bắt theo hắn đi.

3 phút sau ——

Đu quay cao chọc trời chậm rãi khởi động, Cố Tiểu Ngải ngồi ở bên trong, Lệ Tước Phong giống như ôm búp bê đem cô bế trong lòng, cánh tay vô ý chạm phải trước ngực đẫy đà của cô.

Cố Tiểu Ngải nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, mắt hờ hững, không có một tia vui hay giận.

Lệ Tước Phong càng ôm chặt lấy cô, cằm để trên vai cô, có chút dùng sức ngửi hương thơm trên người cô, mỏng môi khêu gợi chậm rãi hôn lên cổ của cô, nhiều kỹ xảo lưu lại một dấu hôn.

Lệ Tước Phong vừa lòng gợi môi lên, ở bên tai cô nhỏ giọng nói, "Nơi này đủ im lặng chưa?"

"Rất im lặng."

Cố Tiểu Ngải thành thực trả lời, mỗi khi im lặng bên tai của cô lại vang lên tiếng người ồn ào tấp nập ở khu mua sắm, âm thanh đó...... làm cho cô gần như sụp đổ.

"Chúng ta ở một nơi yên tĩnh này làm...... chuyện xấu đi." Lệ Tước Phong có chút mờ ám nói, một tay chuyển qua mặt của cô hôn lên môi của cô, lưỡi cực nóng nâng mở môi của cô chui vào.

Một nụ hôn lại lan tràn càng không thể vãn hồi.

Lệ Tước Phong hôn triền miên trên môi cô, bàn tay chui vào áo cô chụp lên trước ngực mềm mại của cô, như là không hài lòng, ngón tay thon dài chậm rãi cởi bỏ khóa kéo trên áo thể thao, thò tay đi vào......

Môi hắn rời khỏi miệng của cô, trượt xuống đến cổ mịn màng của cô, lưu lại một dấu hôn......

Cố Tiểu Ngải bị bắt ngưỡng mặt ra sau, trong tầm mắt chỉ có thể trông thấy một khoảng không nhỏ trên đầu.

Lệ Tước Phong giống như hôn từng tấc thịt.

"Có phải tôi đối với anh chỉ có tác dụng này thôi không?" Cố Tiểu Ngải đột nhiên hỏi.

Lệ Tước Phong hôn không có dừng lại, tiếp tục ở trên cổ cô hôn triền miên, tiếng nói khàn khàn gợi cảm đến trí mạng, "Cô nói cái gì?"

"Trên giường."

"......" Môi Lệ Tước Phong nhất thời ngừng lại, đang trên cổ cô ngước mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt cô không có chút biểu cảm nào, nổi giận đùng đùng nói, "Cố Tiểu Ngải! Cô bị mất trí nhớ?! Tôi nói rồi, tôi yêu cô!"

"Sau đó?"

"Cái gì sau đó?"

"Yêu tôi về sau......"

"Trên giường." Lệ Tước Phong đúng lý hợp tình nói, vẫn là đem đề tài vòng trở về nơi Cố Tiểu Ngải bắt đầu, "Cố Tiểu Ngải, tôi yêu cô, cho nên tôi muốn cùng cô trên giường, đây mới là trình tự bình thường!"

Tác dụng của cô đối với hắn chỉ là trên giường, hắn muốn tìm một phụ nữ nghe lời, nên tốn nhiều thời gian ở trên người cô như vậy sao?!

......

Lần đầu tiên gặp mặt, hắn liền chiếm đoạt cô.

Khi đó hắn liền yêu cô sao?!

Dựa theo suy nghĩ của hắn, phụ nữ ăn nằm trên giường với hắn nhiều như vậy, hắn đều yêu hết sao? Hắn yêu hết được sao?

Dường như nhận thấy từ ngữ của mình gây hiểu lầm, Lệ Tước Phong lại hung hăng nói thêm một câu, "Tôi đang nói hiện tại!"

Trước kia...... mẹ nó, đều là trước kia thôi.

Có cái gì tốt mà lại lôi chuyện cũ ra chứ! Hắn còn chưa có hỏi lúc cô cùng Sở Thế Tu ở cùng một chỗ đã có làm chuyện gì vượt ra ngoài tình anh em hay không mà!

"Nếu tôi không muốn lên giường với anh thì sao?" Cố Tiểu Ngải hỏi lại.

"......" Lệ Tước Phong nhíu mi, bất mãn gầm nhẹ, "Cố Tiểu Ngải, chính miệng cô thùa nhận từng rung động vì tôi mà! Cố Tiểu Ngải, cô yêu tôi!"

Nếu bọn họ yêu nhau, vì sao không thể lên giường?!

Trước kia còn có một Sở Thế Tu, bây giờ đã trở thành anh em ruột, cô còn có lý do gì cự tuyệt hắn chứ?!

Gặp phải cô Cố Tiểu Ngải, sức quyến rũ của hắn đã muốn thẳng tắp ngã phá biểu!

"Ba tôi cũng thực yêu mẹ tôi, mẹ tôi cũng thực thương ông ấy." Cố Tiểu Ngải quay đầu, tầm mắt có chút giật mình, "Đối với anh bọn họ thật trẻ con đúng không?"

Tình yêu.

Là dối trá chê cười.

"Tôi cam đoan con của cô nhất định là của tôi - Lệ Tước Phong!"

"Đúng, anh có năng lực làm cho rất nhiều phụ nữ có con với anh - Lệ Tước Phong."

Nếu mỗi lần cùng một phụ nữ lên giường chính là một đứa nhỏ được sinh ra, vậy hắn hiện tại...... hẳn là ba của một đội bóng rồi.

"......" Lệ Tước Phong dùng sức làm cho cô quay đầu lại nhìn chính mình, một chữ một chữ từ trong cổ họng bức ra đến, "Cố Tiểu Ngải, tôi cam đoan mẹ của con tôi chỉ có cô!"

"......"

Cố Tiểu Ngải có chút ngoài ý muốn mở to mắt, trong mắt lần đầu tiên có cảm giác gợn sóng không sợ hãi......

Hắn nói, hắn cam đoan mẹ của đứa nhỏ chỉ có cô......

Lời này có đúng là được nói ra từ miệng của Lệ Tước Phong......

Lệ Tước Phong đắc ý nhíu mày, "Cố Tiểu Ngải, cô còn có cái gì nói nữa không?! Có phải bị tôi làm cảm động hay không, hả?!"

Cố Tiểu Ngải không nói gì, Lệ Tước Phong xem đó là chấp nhận.

Hắn ngay cả lời như thế đều nói ra được, ngay cả tảng đá cũng mềm nhũng ra rồi.

Lệ Tước Phong ôm chầm thân thể của cô, một tay vòng qua lưng của cô, ngón tay cách quần áo trêu chọc cô, cúi mặt hôn lên môi của cô......

Cố Tiểu Ngải không có kháng cự, cũng không có nói gì nữa.

Đu quay cáo chọc trời bỗng nhiên ngừng lại......

Nhoáng lên một cái như vậy, một cảm giác buồn nôn lại dâng lên, Cố Tiểu Ngải cuống quít đẩy Lệ Tước Phong ra mở cửa đi xuống, không kịp chạy đến toilet, Cố Tiểu Ngải chỉ có thể đi đến nơi gần nhất nôn mửa......

Lại không có nôn ra được cái gì cả.

Chỉ là nôn khan.

Bệnh bao tử của cô chưa bao giờ bị nôn mửa lặp đi lặp lại như vậy.

Cơ thể của cô...... Có phải là có vấn đề rồi đúng không?

"Cố Tiểu Ngải! Đây là lần thứ hai cô nôn hôm nay rồi! Cô làm cái gì vậy?!" Lệ Tước Phong vọt tới phía sau cô, một phát bắt được cánh tay của cô, thấp giọng quát, "Rốt cuộc là cô đối với tôi rung động hay là ghê tởm?!"

Truy cái Cố Tiểu Ngải so với truy ngoại tinh nhân đều nan!

Cố Tiểu Ngải nhíu mi lại lau miệng, thản nhiên nói, "Thân thể của tôi không thoải mái, vừa rồi đu quay lung lay một chút mới ngừng."

Không biết vì sao, cô không muốn làm cho hắn hiểu lầm.

"Tốc độ này có thể làm cho cô hoảng sợ nôn mửa sao?! Cố Tiểu Ngải, cô lừa ai chứ?!" Lệ Tước Phong căn bản không tin, giọng điệu kém tới cực điểm!

"Anh không tin tôi cũng không có biện pháp."

Cố Tiểu Ngải liếc nhìn mặt hắn hung thần ác sát một cái, xoay người liền muốn chạy. Bỗng nhiên cách đó không xa, tiếng du khách phát ra từng đợt, tất cả đều ngẩng đầu lên.

Cố Tiểu Ngải ngước mắt lên theo, chỉ thấy vô số bong bóng hình trái tim bay trên bầu trời, bong bóng đủ mọi màu sắc làm cho khắp bầu trời càng thêm rực rỡ......

"Oa, thật đẹp......"

"Mau mau chụp hình lại, thật lãng mạn a."

"Thật là đẹp mắt, nhiều bong bóng như vậy......"

......

Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nhìn, Lệ Tước Phong bên cạnh ở bên tai cô hừ lạnh một tiếng, "Tôi không nên làm nhiều như vậy! Cố Tiểu Ngải! Cô được lắm! Tôi mặc kệ cô!"

Nói xong, Lệ Tước Phong liền từ bên cạnh cô rời đi thật nhanh, biến mất ở trong đám người.

Cố Tiểu Ngải theo bản năng muốn đuổi theo, nhưng hai chân không có động đậy.

Cô không nên bước đi nữa......

Ngay lúc đó, cô không dám cất bước đuổi theo Lệ Tước Phong, ai cũng giống nhau...... cô sợ bước tiếp.

Đứng ở tại chỗ bất động, đối với cô cũng không có tổn hại gì.

Mặc kệ cô...... tốt lắm.

Cô không cần bất luận kẻ nào quan tâm, cô muốn chính mình tiếp tục chịu đựng, không cần bất cứ kẻ nào giúp đỡ......