Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 57




Cô vặn vẹo thân thể đụng đến đúng nơi mẫn cảm của hắn.

Nhíu mi, thừa dịp vị bác sĩ già đi lấy kéo không có xoay người lại, Lệ Tước Phong một tay chụp lên trước ngực mềm mại của cô, lời lẽ không thuận theo không buông tha miệng cô.

Tỉ mỉ hôn môi cô đến trên vai trắng noãn, trên tay không nhẹ không nặng vuốt ve .

"Anh. . . . . . Anh buông tay." Cố Tiểu Ngải kích động muốn kêu to, lại vừa nhìn thấy bóng lưng vị bác sĩ già đành phải đè thấp âm lượng.

Lệ Tước Phong lại chỉ lo hôn trên vai cô, lưu lại dấu hôn đỏ tươi. . . . . .

"Làm ơn, anh đừng như vậy. . . . . ." Cố Tiểu Ngải nhỏ giọng cầu xin, cô ngồi ở trên đùi hắn, rõ ràng cảm ứng được nóng rực giữa hai chân hắn, dĩ nhiên vận sức chờ phát động.

Cảm ứng này làm cho cô nhất thời mặt đỏ tai hồng.

Cầm thú.

Hắn không biết xấu hổ nhưng cô còn muốn giữ mặt mũi được không?

Lệ Tước Phong cụp đầu xuống kiên nhẫn hôn cô, sắc mặt một tấc một tấc lạnh lùng xuống.

Buông tay. . . . . . Đừng như vậy. . . . . .

Hắn cùng nữ nhân khác thân thiết cô lại gọi điện thoại nhắc nhở, hắn bất quá là hôn cô mà thôi, cô liềngiãy dụa kêu lên . . . . . .

Hắn cả buổi tối huy động toàn bộ quan hệ mạng lưới trong cục cảng sát ở C thị, tìm ra cô ở một cục cảnh sát.

Một câu cám ơn cũng không có, cô cùng hắn lại là buông tay lại là đừng như vậy? !

Nữ nhân này luôn biết như thế nào chọc hắn phát hỏa.

"Tốt lắm." Lệ Tước Phong bỗng nhiên lạnh giọng phun ra hai chữ, ngẩng đầu hôn mạnh mẽ lên người cô, so với nụ hôn vừa rồi cường độ mạnh hơn, dường như là giày vò mà cắn.

"Đừng. . . . . ." Đau đến cô muốn kêu cũng không được.

Một chút mùi máu chảy ra từ miệng hai người.

Không ngờ hắn đem môi cô cắn nát .

Đêm nay, nam nhân này tại sao lại khác thường như vậy. . . . . .

Lệ Tước Phong điên cuồng mà tàn sát bừa bãi môi lưỡi của cô, một tay dọc theo đường cong thân thể cô chậm rãi trợt xuống, tay thon dài ngừng lại ở chỗ đầu gối cô.

Hôn. . . . . . Càng thêm mãnh liệt

Tay. . . . . . Một phen xé xuống vớ da dính máu thịt.

"A ——" Cố Tiểu Ngải đau đến kêu to ra, trên mặt một mảnh trắng bệch.

Lệ Tước Phong nhanh chóng đem một cái vớ khác trên đầu gối xé xuống, lần này, cô đau đến ngay cả khí lực để kêu cũng bị mất, cả người xụi lơ trong ngực cường tráng của hắn.

Thật quỷ quái!

Cố Tiểu Ngải ở trong lòng lớn tiếng mắng.

Sau khi vớ chân bị xé xuống, miệng vết thương càng rất nhanh chảy ra máu tươi, nhưng đau chỉ trong nháy mắt qua đi, trong chốc lát, cô thậm chí không cảm giác miệng vết thương bị đau.

"Tôi lập tức, lập tức băng bó. . . . . ." vị bác sĩ già cầm băng gạc lại băng bó miệng vết thương trên đầu gối cô, lại bệnh nghề nghiệp lải nhải, "Tốt nhất lúc bị thương nên đem vớ chân cởi ra, cũng không phải chịu khổ thế này."

Cô lúc ấy nhìn Sở Thế Tu, cũng đã hồn bay phách tán rồi .

Thế nào mà trong lúc đó còn có tâm tư đem vớ chân cởi ra.

Tựa vào trong ngực Lệ Tước Phong, nghe tim hắn bỗng chốc đập mạnh mẽ.

Cố Tiểu Ngải bỗng nhiên kịp phản ứng, Lệ Tước Phong hôn cô. . . . . . Là vì dời đi chú ý của cô, đem vớ dài dính chặt trên đầu gối cô cởi ra.

"Cám ơn." Giọng nói nhỏ nhẹ.

"Cái gì?" Lệ Tước Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm cô phát ra âm thanh.

"Cám ơn anh." Cố Tiểu Ngải lúc này dùng giọng nói bình thường lặp lại lần nữa.

Tuy rằng hành vi của hắn có mức hung bạo, nếu không phải nhờ hắn, giờ này cô còn bị giam trong ngụ. Đối với cô mà nói, cô nên cảm kích hắn.

"Hừ." Lệ Tước Phong theo trong lỗ mũi chẳng thèm ngó tới hừ ra một tiếng.

. . . . . .

Cố Tiểu Ngải lặng lẽ, hừ cái quỷ gì!

Cùng Lệ Tước Phong ở chung thời gian không tính lâu, cách thức lại là như vậy làm người ta ghét cay ghét đắng, nhưng cô. . . . . . cũng đã nói với hắn hai lần cám ơn.

Sau khi băng bó tốt vết thương xong, Lệ Tước Phong ra mệnh lệnh, "Cho cô ta làm kiểm tra toàn thân."

"Tốt."

Cố Tiểu Ngải rất muốn cự tuyệt, cô kỳ thật chính là bị xe Sở Thế Tu đụng nhẹ mà thôi, không nghiêm trọng lắm. . . . . . Nhưng. . . . . .

Quên đi, không cần cùng bạo quân nói không.

Đây là chân lý.

Làm xong một loạt kiểm tra đã rất khuya , Cố Tiểu Ngải ngồi trên xe liền ngủ, mơ mơ màng màng cảm giác được Lệ Tước Phong đem mình ôm vào biệt thự Lệ gia, quăng đến trên giường ấm áp.

Thật thoải mái. . . . . .

Cố Tiểu Ngải thích ý hít một tiếng, trở mình một cái nghĩ sẽ ngủ, một cảm giác lạnh lẽo của kim loại trên tay cô, lạnh lẽo làm cô co rụt lại. Nhưng phát hiện kim loại lại vẫn trên tay cô, làm cô có chút khó chịu.

"Cái gì vậy?" Cố Tiểu Ngải cố gắng mở mắt ra, chỉ thấy trên cánh tay trái của cô bị giữ lại bởi một còng tay bằng bạc.

Không giống vòng đeo tay bình thường, nối với dây xích nhỏ dài, mặt trên còn được khảm các loại kim cương lớn nhỏ, lóng lánh xa hoa.

Mà bên kia xiềng xích . . . . . là một nửa của bộ còng tay còn lại, đang nắm ở trong tay Lệ Tước Phong .

Hắn cứ như vậy trực tiếp đứng ở trước giường, ngón tay thon dài chơi đùa còng tay, tóc ngắn chỉnh tề, khuôn mặt đùa cợt liếc cô, "Tỉnh rồi sao?"

"Anh làm cái gì?" Cố Tiểu Ngải kinh ngạc ngồi bật dậy.

Không ngờ hắn lại cho cô mang còng tay? !

Ở cục cảnh sát, cảnh sát còn chưa dám còng tay cô, hắn dựa vào cái gì còng tay cô!

"Làm cái gì? Cô không phải đều đã thấy được." Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, tùy tay đem một cái còng còn lại khóa vào cột giường, đứng ở bên giường cúi người xuống, hai tay ở trên giường, "Cố Tiểu Ngải, tôi trước kia quá nuông chiều cô rồi ."

Hắn đáy mắt lạnh lẽo mang theo một chút tàn nhẫn.

Trên cao nhìn xuống hình ảnh tràn ngập vẻ lo lắng.

Cô bỗng nhiên nhớ lại cảm giác lần đầu tiên gặp hắn, hắn lúc ấy bá đạo mà mãnh liệt chiếm đoạt cô, sắc thái trong đáy mắt hắn. . . . . . chính là như thế.

"Anh. . . . . . Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Cô sợ hãi lui về phía sau, xiềng xích kim cương vang lên tiếng rất nhỏ

"Nhốt cô." Hắn một tay bóp chặt người cô, khiến cho cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, môi mỏng cay nghiệt hé ra hợp lại, "Từ giờ trở đi, trước khi thân thể cô được dưỡng thật tốt, đừng nghĩ rời khỏi biệt thự này."

Cố Tiểu Ngải nhẹ nhàng thở ra, chỉ là muốn làm cho cô dưỡng thương phải không?

Nói cái gì nhốt, dọa cô nhảy dựng.

"Trên người của tôi đả thương chính là việc nhỏ, không cần cố ý tĩnh dưỡng." Cố Tiểu Ngải khó khăn cố nặn ra vẻ tươi cười, "Trầy xước ngoài da thôi, cám ơn đã quan tâm, tôi thật không có chuyện. . . . . ."

Cám ơn quan tâm?

Cô thật đúng là nghĩ hắn đang quan tâm cô sao?

Nha đầu kia. . . . . . Có phải hay không vui vẻ quá sớm .

"Cố Tiểu Ngải, xem ra, tôi phải nhốt cô lại . . . . . . càng ngày càng ngu ngốc ." Trên tay hắn dùng một chút lực, nắm cằm cô một trận đau.

"Anh có ý tứ gì?" Chẳng quan tâm cằm đau, trong lòng cô mãnh liệt cảnh giác.

"Cô cho là chuyện đêm nay liền như thế quên đi sao? Ngây thơ vậy." Lệ Tước Phong cười lạnh vỗ vỗ mặt của cô, thẳng đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Chuyện đêm nay?

Chuyện trước khi hắn bỏ cô xuống xe sao?

Chẳng lẽ là nói cô phá vỡ màn vụng trộm của hắn cùng Tô Hiên Hiên?

"Chuyện đêm nay, tôi làm sai cái gì?" Cố Tiểu Ngải không để ý tới vết thương trên đầu gối ngồi chồm hỗm ở trên giường khó chịu hô, "Chẳng lẽ anh hi vọng chồng của Tô Hiên Hiên chạy tới phá vỡ trò của các người sao? Sau đó ra tay quá nặng, náo loạn đăng báo?"

Cô thật không rõ việc này có cái gì đáng giá để hắn tức giận.

Hay là, hắn càng muốn cô phát hiện ra chuyện ngoại tình kia? Dẫn nhiều người đến vây xem sao?

Bóng lưng Lệ Tước Phong cứng đờ.

Người mạnh quay đầu, giơ tay đánh tới, mu bàn tay trực tiếp tát lên mặt của cô, "Ba ——"