Đồng Học, Đi Đường Không Cần Chơi Di Động

Chương 8




La Vũ: “Đúng vậy a, cần gì phải luôn gọi em là bảo bảo?”

Giang Dương: “Luôn?”

Cố Tri Phi suy nghĩ một chút: “Việc này nói ra rất dài dòng —— trước tiên cậu kéo em ấy đứng lên.”

Giang Dương đứng tại chỗ bất động, La Vũ bị anh vặn cánh tay đè xuống đất, rất khó chịu: “Này, anh không nghe thấy Cố Tri Phi nói gì à? Nhanh kéo tôi đứng lên.”

Giang Dương: “Hai người rất thân?”

La Vũ không kiên nhẫn: “Vô nghĩa, nếu không tôi đi theo anh ấy làm gì? Anh ấy đã nói đưa tôi đi ăn KFC rồi, sao anh lại không buông tay?”

Giang Dương buông tay ra, muốn liếc mắt nhìn Cố Tri Phi, lại nhịn xuống, xoay người trực tiếp đi. La Vũ xoay xoay mấy khớp xương đau đớn, bước về phía trước một bước, cảm giác không đi được, cúi đầu liền thấy, con chó trọc đuôi cố chấp cắn ống quần của cậu không chịu nhả ra.

La Vũ: “…”

Cố Tri Phi nhìn bóng dáng của Giang Dương một chút, từ trong ngóc ngách nào đó vơ vét ra mấy chục đồng tiền, sau đó đem toàn bộ nhét vào trong tay La Vũ: “Tự cậu tùy tiện ăn chút, nhớ mua cho Tiểu Giang Tử hai cái chân gà, ăn xong đi đến quảng trường chờ tôi.”

La Vũ không hiểu làm sao: “Vậy còn anh?”

Cố Tri Phi xoay người rồi, nghe vậy quay đầu cười: “Dỗ vợ.”

La Vũ: “…”

La Vũ nhanh trí: “Tôi không đi thế nào?”

“Chính cậu hình dung thử.” Cố Tri Phi thiêu mi, “Còn có, suy nghĩ thật kĩ giải thích thế nào về hành vi của cậu mấy ngày nay. Thẳng thắn khoan hồng, chống cự… Hậu quả cậu biết.”

La Vũ nhớ tới mấy năm bị Cố Tri Phi điều khiển mà sợ hãi, không khỏi rùng mình một cái. Cố Tri Phi tra qua tư liệu của Giang Dương, biết ký túc xá của anh ở đâu, cho nên trên đường không đuổi theo, liền trực tiếp đến ký túc xá tìm người. Kết quả đến ký túc xá liền thấy, người không có, hỏi bạn cùng phòng ký túc xá, cũng không biết anh đi đâu.

“Nếu không thì cậu ở lại đây đợi đi?” Bạn cùng phòng của Giang Dương nói, “Giường ngủ của cậu ta ở kia, đúng vậy, gần cửa sổ đó.”

Cố Tri Phi ở ngồi xuống trên ghế, thuận tay cầm lấy lá thư trên bàn, lật vài tờ, bỗng nhiên thấy bên cạnh có một quyển sổ ghi chép, trên bìa viết vài chữ —— ghi chép học tập.

Hắn cầm lên, vừa mở một trang ra, Giang Dương đã trở lại.

“Đừng động!” Giang Dương vừa nhìn thấy hắn cầm quyển sổ kia, liền khẩn trương đi nhanh tới.

Nhưng anh chậm một bước, Cố Tri Phi đã thấy được nội dung ghi chép rồi.

Hắn nhìn Giang Dương một cái thật sâu, nghiêm trang nói: “Tôi đưa cho cậu ‘Tư liệu học tập’, cậu rất cố gắng học thấu đáo nga.”

Giang Dương cả khuôn mặt đỏ bừng, đoạt lại bản ghi chép, nhét vào trong giá sách, liền kéo Cố Tri Phi đi ra ngoài cửa. Chân của Cố Tri Phi “Keng” một tiếng đụng vào tay vịn trên cầu thang, Giang Dương cả kinh, quay đầu lại xem, Cố Tri Phi đã đau đến nỗi nói không nên lời.

Giang Dương kinh hoảng hỏi: “Đụng chỗ nào? Rất đau sao?”

Cố Tri Phi gật gật đầu, hít một hơi dựa vào người Giang Dương: “Tôi đứng không vững, có thể hay không bị đụng gã xương?”

“Tôi đưa cậu đến phòng y tế.”

Giang Dương cả tin không nghi ngờ gì ôm lấy Cố Tri Phi, xông ra ngoài cửa, sau khi xuống lầu, chạy đại khái khoảng trăm mét, Cố Tri Phi vỗ vỗ, chỉ huy anh quẹo sang bên cạnh.

Giang Dương ngu ngơ nói: “Đường đó không phải đi đến phòng y tế.”

Cố Tri Phi mở miệng nói: “Phía trước có con đường nhỏ, gần hơn.”

“Nga.” Giang Dương liền thật sự nghe theo chỉ dẫn quẹo sang bên cạnh.

Đến tận lúc xuyên qua cái sườn đất nhỏ, đi đến thánh địa hẹn hò, Giang Dương mới phản ứng lại, cúi đầu hỏi Cố Tri Phi trong lòng: “Cậu là đang đùa giỡn tôi?”

Cố Tri Phi còn rất thản nhiên: “Bị cậu biết rồi.”

Giang Dương: “…” Anh thiếu chút nữa lỡ tay ném Cố Tri Phi.

Cố Tri Phi nhìn thấy được ý đồ của anh, nhanh chóng vươn tay ôm lấy cổ anh, giống như con cá ở trong lòng ngực anh trượt, đem hai cái đùi đều câu ở trên thắt lưng anh.

Giang Dương: “…”

Cố Tri Phi ghé sát vào Giang Dương, nhẹ giọng dặn: “Đừng ném tôi đi a.”

Giang Dương cứng tay lúng túng một bên, vừa muốn ngăn cánh tay hắn lại, vừa muốn đỡ lấy hắn, sợ hắn không có khí lực, từ trên người mình trên người ngã xuống.

Hai cái ý tưởng này trong đầu anh đánh nhau, khiến anh nhất thời không biết nên làm thế nào.

Cố Tri Phi không cho anh thời gian trốn tránh, dán vào lỗ tai anh hỏi: “Cậu nhớ nhiều ghi chép như vậy, đều học xong rồi sao?”

Đôi môi ấm áp dán vào bên tai mình, Giang Dương không giãy dụa nữa, duỗi tay ôm chặt lấy eo của Cố Tri Phi, trong đầu lại lần nữa hiện ra hai chữ —— “Thật nhỏ”.

Hắn thành thật lắc đầu: “Tôi chưa có thực hành qua, không biết.”

Cố Tri Phi hôn hôn vành tai đang nóng lên của anh, hỏi: “Muốn thử không?”

“Thử… Thế nào?” Giang Dương chần chờ hỏi.

Cố Tri Phi kéo áo sơ mi mà anh nhét vào trong quần ra, sờ cơ bụng anh hỏi: “Cậu nói đi?”

Giang Dương gian nan nuốt nước miếng, phát hiện miệng lưỡi mình khô khốc, thân thể theo chuyển động của ngón tay Cố Tri Phi mà căng thẳng. Cố Tri Phi đặt tay lên khóa thắt lưng của anh, cơ bắp toàn thân anh cứng như sắt, động đều không dám động, phảng phất giống như sợ cái gì quấy nhiễu.

“Cùm cụp” một tiếng nhỏ, thắt lưng mở lỏng.