Trùng Sinh Đồng Kí Ức

Chương 15-1: Bức Tranh (1)




Phó Nghi Ân ngẩn ngơ đi quanh không bỏ qua bất cứ ngóc ngách nào trong căn nhà, để mặc anh bận rộn trong bếp, cô tò mò đến trước căn phòng có cánh cửa sơn màu trắng tinh khôi, đẩy nhẹ thì thấy cửa không khóa. Đập vào mắt là bức tranh cô bé gái khoảng chừng mười tuổi, váy hoa trắng đang duyên dáng chum chím môi cười.

Quen quá! Mình đã từng gặp ở đâu nhỉ? Cô bé này, không thể nào? Bước chầm chậm đến bên bức tranh được lồng khung kính, kí ức chợt ùa về, cô lênh đênh trong dòng cảm xúc, nụ cười tươi rói này? Đã từng hiện hữu trên gương mặt trẻ thơ và cô đã từng mất đi. Đây chính là hình ảnh chân thật của cô bảy năm về trước.

...

“Nghi Ân, mày đứng lại cho tao” Phó Nghi Ân bị tiếng thét đuổi giết đằng sau làm cho hoảng sợ tuột độ, cuống quýt cẩn chân chạy trốn.

“Á…đau quá!” Vấp phải hòn đá lớn khiến cả người cô đổ nhào về phía trước, đầu gối rướm máu dính đầy bùn đất. Phó Nghi Ân bặm môi để ngăn tiếng òa khóc.

“Nó đây nè, đừng để nó trốn tụi bay” Một đứa bé gái lớn hơn khoảng chừng hai ba tuổi, cầm đầu một nhóm trẻ xông đến giữ chặt hai tay của cô.

“Tránh ra” Phó Nghi Ân dùng lực đẩy con bé kia ra, phủi mông đứng dậy. Đừng tưởng cô nhỏ nhắn, mềm yếu mà coi thường, lúc nãy cô còn đánh tả tơi em gái cưng của nhỏ này.

“Chị hai, đừng cho nó thoát, mau trả thù cho em đi” Giọng đứa con nít chua ngoa, chống nạnh oa oa giọng, trên mặt nó còn vài vết xước chưa khô máu.

“Đánh chết mày” Con nhỏ mắt xếch, mập mạp nắm lấy tóc cô giật mạnh.

Phó Nghi Ân đánh không lại nhưng vẫn cố chống trả, cô bị nó đá mạnh văng xuống đất.

“Chị Linh, lấy thứ trong tay nó cho em đi, em muốn có thứ đó”

“Không được” Cô gào thét trừng mắt nhìn vào nhỏ Linh mập,  lòng bàn tay nắm chặt, giấu tay ra sau lưng.

“Đưa đây” Linh mập đè chặt hai chân cô, để cho con nhỏ khác giật lấy.

“Trả đây”

Phó Nghi Ân dừng hết sức bình sinh, cào nát hai má của Linh mập, đạp mạnh vào bụng nó. Nhưng sức lực nhỏ bé không địch nổi với một đám người, chẳng mấy chốc tụi nó giữ chặt tay chân đánh túi bụi vào người cô.

Bọn nó hả hể rời đi, Phó Nghi Ân co ro nằm dưới nền đất, chằm chằm nhìn gương mặt đắc ý của nhỏ tóc xù, lòng vô cùng căm phẫn.

Trà Muộn truyện được đăng trên diendanlequydon.com

Sau ngày hôm đó, Phó Nghi Ân trốn biệt trong phòng, cảm giác chán chường xâm chiếm hết tâm trí cô độc.

“Nghi Ân, con mở cửa đi, anh Thiệu Ninh đến tìm con nè” Là giọng nhỏ nhẹ của mẹ, Phó Nghi Ân bịt tai trốn vào chăn.

“Không gặp, ai cũng không cần gặp” Cô nức nở òa khóc

“Con đừng làm mẹ sợ, mở cửa đi con” Mẹ vô cùng lo lắng nhỏ giọng khuyên can.

“Nghi Ân, mở cửa cho anh được không?” Trác Thiệu Ninh gõ nhẹ cửa

“Được rồi! anh sẽ ở đây đợi em ra nhé!”

Sau đó là một khoảng không tĩnh lặng, Phó Nghi Ân vô cùng khổ sở, sờ nhẹ lên má sưng húp của mình, lòng buồn rười rượi. Nhất định khi khỏe lại, cô sẽ đi trả thù hết mấy đứa đã đánh mình hôm đó.

Cạch…Cánh cửa hé mở, Cô chui đầu ra ngoài ngó quanh, thấy anh đang dựa lưng vào tường, dáng vẻ rất kiên nhẫn.

“Không phải anh đến nhà dì trên thành phố rồi sao?” Giọng cô lạnh lùng trách móc, chẳng có kỳ nghỉ hè nào vui cả vì khi đó anh sẽ bỏ mặc cô một mình. Từ nhỏ đã dựa dẫm vào anh nên việc đột ngột không gặp được anh khiến cô không thể thích ứng nổi.

“Anh vừa về, mặt em làm sao vậy?” Anh vội vàng nâng mặt cô lên kiểm tra, nét mặt dần trở nên tái nhợt “Tại sao lại trở nên như vậy? Em té ở đâu?”

“Không có, không có té” 

“Vậy thì tại sao?” Hốc mắt anh đỏ hoe, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, lần đầu tiên cô mới thấy anh tức giận như vậy.

Cô lắc đầu quần quật, cúi thấp đầu.

“Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho anh nghe được không?”

“Anh sẽ không tức giận?" Cô sợ sệt nhìn anh

“Ừm” 

“Em đánh nhau với người ta” 

“Tại sao đánh thua?” 

“Vì tụi nó rất đông”

“Là con nhà ai? Bao gồm những đứa nào?” 

“Em không nhớ mặt mấy đứa kia, hình như ở xóm trên…có chị em nhỏ đầu xù, con Linh mập”

“Ai là người gây chuyện trước” Anh nghiêm nghị hỏi

“Là em” Cô thấp giọng lí nhí.

“Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, không được đánh nhau với các bạn mà” Anh tức giận giọng càng lạnh lùng.

“Ai bảo nó đòi lấy chiếc lắc bạc của em, còn đòi làm em gái anh nữa” Cô thút thít khóc, vô cùng ấm ức gào lên. Nguyên do con nhỏ tóc xù đó muốn kết bạn với cô cũng chỉ muốn lợi dụng mà thôi, mới ban đầu nhỏ đó cứ đòi cô dẫn đến nhà anh, không những thế còn quấn quýt lấy anh, cứ như nó mới là em gái nhỏ của anh vậy. Đáng giận hơn, anh còn vui vẻ cười với nó, cho nó ăn bánh kẹo, còn chỉ bài tập cho nó, trong lòng cô không thích một chút nào.

Cô bảo không muốn chơi cùng nó nữa, nó còn đòi giật chiếc lắc nhỏ trên tay cô, đương nhiên là Phó Nghi Ân kịch liệt phản đối, đây là món quà sinh nhật năm ngoái anh đã tặng, làm sao cho người khác được. Hai đứa xông vào đánh nhau, cô thắng trận ung dung rời đi để rồi nó gọi cả đám đến trả thù.

“Đừng khóc, anh giúp em thoa thuốc” Anh dịu dàng sờ lên vết thương trên má cô, mới đi có mấy ngày đã xảy ra chuyện như vậy, anh tự trách, trong lòng thầm ghi nhớ tên của kẻ đã làm cô bị thương.

“Huhu…anh còn mắng em” Phó Nghi Ân mếu máo

“Anh sai rồi! Anh xin lỗi…anh giúp em thổi thổi sẽ không đau nữa” Anh ôm cô ngồi xuống giường, ánh mắt nhìn xuống hai đầu gối đang băng bó thì lòng càng lạnh thêm vài tầng băng.

“Con nhỏ đó đáng ghét lắm, lấy chiếc lắc anh tặng luôn rồi” Cô rấm rứt phụng phịu

“Ngoan, anh sẽ đòi lại cho em”

“Anh không được gọi nó là bé Hà nữa, không được cho nó vào nhà, không được chỉ bài tập cho nó…” Cô làu bàu một hơi dài, anh lại thầm thở dài, thật ra anh còn chẳng nhớ hình dáng cô bé đó như thế nào nữa.

Thấy cô em gái bé bỏng của mình chịu ấm ức, lòng anh nóng như lửa đốt. Chỉ có thể dỗ dàng, an ủi, thù này tất sẽ trả nhưng phải điều tra rõ ràng, từng đứa một cũng đừng hòng thoát.

Cũng may, vết thương trên mặt, trên đầu gối của Phó Nghi Ân chỉ cần bôi thuốc, lăn hột gà đã bớt bầm tím, không để lại sẹo. Thời gian này, Trác Thiệu Ninh luôn ở bên cạnh, hằng ngày đến thăm cô, anh cũng đã khuyên nhủ, đả thông tư tưởng  khiến cô từ bỏ cơ hội trả thù, anh thật không muốn cô còn quá nhỏ đã có nỗi thù hằn trong lòng, anh mong cô lớn lên thật vui vẻ, hạnh phúc mà người có thể ở bên cạnh bảo vệ cô chỉ có mình anh.lqđ-trà muộn 

Phó Nghi Ân không biết anh đã dùng cách gì để giúp cô phục thù, anh đem chiếc lắc về đeo lại vào cổ tay cô, dặn dò không được làm mất nữa.

Bẵng đi một thời gian, vào năm học mới, cô mới hay tin hai chị em nhỏ đầu xù đã lên thành phố ở với họ hàng, còn Linh mập nhìn thấy cô đều cúi mặt đi đường vòng.

Một ngày chủ nhật, Phó Nghi Ân nghịch cát một mình ở khu đất trống, lúc mặt cô lấm lem bùn đất thì bị anh bắt gặp lôi về. Anh vừa tức giận vừa buồn cười lau vết bẩn trên mặt cô.