Đồng Lang Cộng Hôn

Chương 21




Cánh cửa dục vọng một khi đã được mở ta, thì những đê mê cực lạc sẽ nhẹ nhàng ngấm dần vào tâm can con người.

Ngực cô phập phồng lên xuống, rung động ở trong không khí, mảnh mai nhu nhược ... Màn đêm thanh thoát, những ngọn đèn đường chiếu sáng trên dải nhung đen huyền diệu. Đó là những thứ định mệnh dành cho hắn, là cầu vồng thuộc về đêm tối mà hắn từng ao ước ....

Tại căn phòng ấm áp, chiếc giường lớn mềm mại, hắn hoàn toàn dứt bỏ mọi trói buộc, gắn bó cùng cô một chỗ, như thủy triều dạt dào mạnh mẽ nuốt trọn lấy hắn.

Dần dần, hắn quên hết tất cả, không còn để ý đến cảm giác của cô, si mê hưởng thụ, huyết mạch như căng trào.

Cõ lẽ đã chịu qua huấn luyện, cơ thể cô so với hắn nghĩ còn dẻo dai hơn rất nhiều, tay chân gấp khúc ở mọi góc độ, đùa nghịch bất cứ tư thế nào cũng có thể dễ dàng phối hợp cùng hắn, đẩy hắn lên đến đỉnh điểm.

Khoái cảm mãnh liệt làm cho động tác của hắn không tự giác nhanh hơn, càng lúc càng kích thích, càng lúc càng mãnh liệt.

Thắt lưng hắn lên xuống không mệt mỏi, nhìn cô mặt đổ mồ hôi đầm đìa, nghe cô rên nhẹ, hắn không khỏi nhớ tới một khoảng thời gian vất vả theo đuổi, nhớ tới một câu hờ hững của cô: Chúng ta không phải người cùng một thế giới!

Trong lòng hắn đau xót, thô bạo hôn môi cô, nhẹ cắn cơ thể cô. Dã tính nguyên thủy của một người đàn ông trào ra, xâm chiếm toàn bộ lý trí của hắn

“Chúng ta cùng một thế giới!” Hắn lớn tiếng kêu lên, động tác ngày càng thêm cuồng dã: “Chẳng những chúng ta cùng một thế giới, em còn là của anh, hoàn toàn là của anh.”

“Đúng ...” Giọng nói của cô phiêu diêu, ánh mắt như phủ dầy một lớp sương mù.

Khoái cảm đến cực hạn dâng lên từ đáy lòng hắn, bao phủ lấy những tổn thương, đau đớn. Hắn ôm cô, bàn tay ôm cô, vuốt ve dọc sống lưng ... Mỗi lần đi xuống đều tiến vào nơi sâu nhất mới có thể lấp đầy khát khao trong hắn. “Anh muốn em nói ... Anh muốn nghe chính em nói cho anh biết, chúng ta cùng một thế giới!”

“Chúng ta ... Chúng ta cùng một thế giới!” Giọng nói của cô mơ hồ phiêu diêu.

“Lặp lại lần nữa!”

Hai tay cô ôm lấy vai hắn, thở dốc liên tục nói: “Chúng ta cùng một thế giới, ai cũng không thể tách chúng ta ra ... An Dĩ Phong, em là của anh, là người phụ nữ của anh ...”

Thị giác bị kích thích, cảm giác cũng hoàn toàn bị kích thích, hắn như điên rồi, không ngừng tiến lên, tham lam chiếm lấy cô.

“A!” Cô bối rối cắn bờ vai của hắn sau tiếng kêu thỏa mãn.

“An Dĩ Phong!” Đáy mắt cô cương trực, lưng thẳng tắp.

“Gọi anh Phong!”

“Phong ...” Cô chủ động hôn hắn, khéo léo đưa lưỡi vào miệng hắn ...

Hắn kích động đáp lại, bỗng nhiên cảm thấy người co rút nhanh, một dòng nóng bỏng như toàn mạch máu tập trung lại ... Cơ thể cô cứng đờ trong lòng hắn, yêu kiều quyến rũ ...

Hắn nhanh như vậy khiến cho cô lên đỉnh!?

Quả thực đây là niềm thỏa mãn cũng kiêu hãnh lớn nhất của một thằng đàn ông như hắn từ lúc chào đời đến giờ. Ngay cả lúc mấy trăm tên thuộc hạ cùng đồng loạt gọi hắn một tiếng “Phong ca” hắn cũng chưa từng thấy tự hào như vậy!

Hắn càng thêm hưng phấn, thắt lưng càng mạnh mẽ, cho đến khi người cô lả ra rúc vào trong lòng hắn, nhỏ giọng nói: “Em yêu anh!”

Một giây đó, thế giới như nổ mạnh, hắn cũng cảm giác như toàn thân run lên. Hắn không kìm lòng được tiếp tục tiến lên, nghe tiếng cô rên rỉ, rốt cuộc không khống chế được ...

Đột nhiên trong lúc đó, hắn nhớ tới một chuyện quan trọng, trong lúc lên cao nhất, đem dục vọng đi ra ngoài ... Không khí lạnh lẽo làm cho những khoái cảm hưng phấn tan thành mây khói.

Hắn cắn răng, khẽ nhíu mày, chịu đựng cả cơ thể đang run lên, nhìn chất dịch màu trắng ngà trên ga giường ...

Hắn thấp giọng một câu, giống như bị người khác dấn xuống vực sâu không đáy. Cô ngồi dậy, ôm lấy hắn, giọng nói như hư không, “Không cần như vậy ...”

“Nếu như có ... sẽ rất phiền toái!”

“Anh không muốn em sinh cho anh một đứa con sao?”

Hắn cười gượng hai tiếng, lắc đầu: “Một mình anh làm việc ác chưa đủ? Còn muốn thêm một đứa con trai hại nước hại dân?”

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, thất vọng buông tay, trầm lặng nằm xuống. Tóc của cô hỗn độn trên giường, vài giọt mồ hôi dính bên đôi môi đỏ mọng. Cơ thể như một khối ngọc trắng lưu lại bao nhiêu dấu hôn, như những đóa hồng, dịu dàng lại mê hồn quyến rũ. Theo cặp chân trắng nõn, một dòng máu chảy xuôi ...

Bỗng nhiên nhìn lại, thê thảm tựa như mới bị cưỡng bức.

Trong lòng hắn căng thẳng, yết hầu hơi đau. Áy náy đi đến, từ sau lưng ôm lấy cơ thể mềm mại, nhẹ nhàng hôn vai cô: “Anh rất thô lỗ sao?”

“Không có!”

“Xin lỗi!” Hắn vốn nghĩ đối với cô thật dịu dàng. Ai ngờ dục làm trí hôn, lúc đó cái gì cũng không còn nhớ được.

Cô giương mắt nhìn hắn đang áy náy, chỉ thuần khiết mỉm cười: “Thật sự không!”

“Nhưng nhìn em bây giờ ...” Hắn sờ sờ môi cô sưng đỏ, vén tóc bên sườn mặt cô, cẩn thận chải những sợi tóc hỗn độn, “ ... rất đáng thương!”

Cô cười, dùng ngón trỏ đặt dưới cằm hắn, tươi cười đến rực rỡ làm cho hắn suốt đời không thể quên, “Anh yêu! Em đối với anh rất vừa lòng, anh chẳng những mặt mũi khôi ngô, dáng người cũng tốt, thể lực cũng được ... Em quyết định chọn anh, từ hôm nay trở đi em bao anh!”

“Anh đây chẳng muốn mệt thân, còn có hậu cung ba ngàn mĩ nữ nữa!”

“Từ giở trở đi anh đừng tơ tưởng gì đến hậu cung, nhớ kĩ, anh là của một mình em!”

Hắn nghe được trong lòng nóng lên, vẫn cố tình trêu cô: “Anh có thể có thêm bên ngoài một hai cô không?”

Cô kiên định lắc đầu: “Không thể, tuyệt đối không thể!”

“Vậy ... để xem em có thể thỏa mãn anh không đã ...”

Hắn xoay người đặt trên người cô, huyết mạch lại bắt đầu sôi trào...

Cô cười nói với hắn: “Thực ra anh không cần lo lắng, hôm nay là ngày an toàn của em, tuyệt đối sẽ không thể mang thai!”

“Thật? Em sao không nói sớm!!!”

Lần này hắn không hề cô kị, nhiệt tình hưởng thụ đến tận cùng, ở trong cơ thể cô trút xuống toàn bộ dục vọng tích tụ bấy lâu ...

Tình khác dục lớn nhất ở chỗ.

Tình là vô tư, có tình, dù tim có đau khổ cũng cam nguyện

Dục là ích kỷ, có dục, dù tim có đau đến đâu cũng phải chiếm lấy làm của riêng mình!

Cho nên, tình cùng dục kết hợp hài hòa, là tuyệt vời, cũng là đau khổ đến triệt tâm can!

***

Mặt trời lẳng lặng chiếu sáng khắp nơi, Tư Đồ Thuần cũng bắt đầu tỉnh mộng. Cô mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy là An Dĩ Phong đang ôm mình ngủ say, khóe miệng còn đọng lại nụ cười ngọt ngào.

Cô không muốn quấy rầy giấc mộng của hắn, lặng lẽ đứng dậy, giúp hắn sửa chăn, một mình đi đến phòng khách, khẽ vén bức màn.

Đêm ngày luân chuyển, là định luật tự cổ chí kim.

Sống chết, cũng là số mệnh nhân loại không thể nào cưỡng lại.

Nhưng cô lại không thể để cho hắn chịu số phận an bài như vậy.

Buổi sáng, sau khi hai người trong tình trạng kiệt sức, hắn vẫn không muốn rời, quyến luyến hôn cô, cảm ơn cô vì đã cho hắn trải nghiệm một tình yêu khắc cốt ghi tâm.

Cô xin hắn trốn đi, trốn càng xa càng tốt. Nhưng hắn nói bến tàu là địa bàn của Khi Dã, không có cách nào lọt vào.

Cô khuyên hắn đi tự thú, cô nói cô sẽ bảo lãnh cho hắn, mời cho hắn luật sự tốt nhất, để hắn đến nhà giam an toàn nhất. Mỗi ngày cô sẽ đến thăm hắn, mặc cho bao nhiêu năm qua đi vẫn chờ hắn, chờ đến khi ra tù và lấy hắn. Nhưng hắn nói nếu không ra mặt nói chuyện với Khi Dã, sẽ có rất nhiều người phải chết, trong giới sẽ đại loạn.

Trong giây phút đó cô mới nhận ra trong đôi mắt kiên định của hắn cái gọi là trật tự trong giới xã hội đen, đó là hai chữ: Tình nghĩa!

Cô đã hiểu giấc mộng của hắn, đáng tiếc, thật sự đúng như một câu: “Tuy chí lớn, nhưng cuối cùng buông tay, chỉ vì hồng nhan.”

Không! Cô nhất định phải cứu hắn, cho dù bằng bất cứ cách nào.

Cô cầm lấy điện thoại, gọi đến số của Hàn Trạc Thần.

“Alo! Tôi ...”

Câu đầu tiên của Hàn Trạc Thần là: “An Dĩ Phong đâu?”

“Anh ấy đang ngủ.”

“Ngủ?!” Trong điện thoại truyền đến hơi thở dồn dập: “Để cậu ta nghe điện thoại!”

“Anh có thể nói cho tôi biết Khi Dã giấu vũ khí ở đâu không?”

“Tôi không biết!” Giọng nói hắn rõ ràng đang tức giận, ngay cả sự trầm ổn vốn có hầu như cũng không còn, “Rốt cuộc cô muốn làm gì?!”

“Tôi muốn bắt tất cả người của Khi Dã lại. Chúng ta từng thỏa thuận, tôi đã thực hiện yêu cầu của anh, bây giờ không phải đến lượt anh sao?” Điều duy nhất cô muốn bây giờ chính là bắt tất cả Khi Dã, như vậy mới có thể cứu được người cô yêu.

“Cô! Cô nói thật cho tôi biết, cô có ý gì? Cô không phải muốn chúng tôi cũng Khi Dã sống mái với nhau một trận, các người ở giữa một mẻ bắt hết?”

Cô không muốn giải thích, có giải thích cũng không thể sáng tỏ. Chuyện tình cảm chỉ có người nào trải qua mới hiểu được.

“Mục đích của tôi là gì anh không cần biết, tôi đã cùng với An Dĩ Phong như anh nói, bây giờ tôi muốn biết vũ khí của bọn họ giấu ở đâu.”

Trong điện thoại, giọng nói của Hàn Trạc Thần bình tĩnh trở lại: “Ở kho hàng thứ chín sau núi Ngọc, phía sau một loạt hàng hóa có cửa ngầm đi vào.”

“Cám ơn!”

Cô vừa định cúp điện thoại, lại nghe thấy Hàn Trạc Thần nói: “Cô nói với An Dĩ Phong, người của Khi Dã tìm cậu ta khắp nơi, trốn không được. Bảo cậu ta đến tìm tôi, mặc dù chuyện gì tôi sẽ giúp cậu ta gánh vác.”

“Tôi sẽ nói với anh ấy.”

Cô buông điện thoại, xoay người, nhìn thấy An Dĩ Phong đứng ở phía sau.

Cô giật mình, lập tức làm bộ như không có chuyện gì khẽ hôn má hắn: “Anh dậy rồi?”

An Dĩ Phong không trả lời, chỉ yên lặng nhìn cô.

“Em có chuyện quan trọng ra ngoài một chút, anh ở lại đợi em.”

“Em cùng Thần ca có giao hẹn gì?” Giọng nói hắn hư vô như từ chân trời dội lại, “Vì sao anh một chút cũng không biết?”

“Việc đó không quan trọng.” Cô không muốn lừa hắn, nhưng nói thật lại sợ khiến hắn tổn thương, “Đó là chuyện riêng giữa em và anh ta.”

“Một là người con gái anh yêu, một là người anh em tốt nhất của anh, hai người giao hẹn chuyện gì với anh không liên quan?” Hắn nhìn cô, đôi mắt trong suốt, “Anh vẫn cảm thấy kì lạ. Em kiên quyết chia tay như vậy, buổi tối hôm trước còn ăn cơm cùng vị hôn phu, ngày hôm sau lại đột nhiên chạy đến đòi phải làm tình nhân của anh? Những lời này không phải là những lời em có thể nói. Sau đó, anh lại hỏi Thần ca, phụ nữ có phải dễ thay đổi như vậy không? ... Anh ấy luôn phản đối chuyện anh cùng em, hôm ấy tự nhiên lại nói: Thứ đưa đến cửa thì hãy nhận lấy, chơi xong sẽ phát hiện cô ta cùng những cô gái khác chẳng có gì khác nhau ... Thì ra là như thế này ...”

Giọng nói hắn lạnh buốt làm trái tim cô cũng dần đóng băng, cô vội vàng giữ lấy cánh tay hắn: “Phong, em yêu anh. Xin hãy tin em! Em làm tất cả là vì anh, anh sao có thể hoài nghi em?”

“Anh tin em! Chính bởi vì anh tin, cho nên anh khẳng định em tìm đến anh vì anh ấy!”

“Em ... Em yêu anh, cho dù không hứa hẹn gì với anh ta, em cũng sẽ ...”

“Nói như vậy, là anh ấy bức em làm tình nhân của anh?”

Cô rối loạn, nhất thời lại đem sự thật nói ra. Thật xấu hổ cho cô làm cảnh sát, năng lực thăm dò trinh sát còn không bằng cả An Dĩ Phong.

Thấy hắn trở lại phòng, lấy áo khoác mặc vào, cô bối rối dựa vào cửa, ngăn trở đường hắn đi: “Anh ta không bức em, là em tự nguyện.”

“Có phải tự nguyện hay không, trong lòng em biết rõ.”

“Anh tin em, em làm tất cả đều vì anh, em chỉ muốn mau chóng giúp anh thoát khỏi Khi Dã, em muốn cho anh thực sự trở thành lão đại trong giới, em muốn anh có thể thực hiện được giấc mộng của mình. Em muốn anh sống thật tốt ... Tại sao anh không chịu hiểu những gì em đối với anh?”

“Anh biết, nhưng anh không cần em làm những chuyện đó.” Hắn đẩy cô, mở cửa đi ra ngoài, cô cuống lên chạy theo giữ hắn lại.

“Anh không thể đi, người của Khi Dã đang tìm anh khắp nơi.”

“Anh biết.” Hắn gỡ tay cô ra, nhợt nhạt đặt một nụ hôn lên trán cô, miệng hắn, giọng nói hắn lạnh như băng: “Hãy tự chăm sóc mình thật tốt, chuyện của anh không cần em lo lắng!”

Hắn bước đi, tiếng cửa sập lại kiên định, đã không còn đường cứu vãn.

Cô vội vàng gọi điện cho Hàn Trạc Thần: “An Dĩ Phong đi rồi, anh nhanh phái người đến đón anh ấy. Ở gần cục cảnh sát.”

“Được, cám ơn!”

“Anh nhất định phải cứu anh ấy! Nếu anh cần bất cứ thứ gì hãy gọi điện cho tôi.”

“Cô yên tâm, trừ khi tôi chết, mạng An Dĩ Phong ai cũng không thể lấy.”

Cúp điện thoại với Hàn Trạc Thần, cô lại gọi điện cho ba. Cho tới bây giờ, cô chưa từng sợ hãi như vậy, tay run bắn, cầm điện thoại không vững, giọng nói hổn hển đứt quãng: “Ba, An Dĩ Phong xảy ra chuyện rồi, ba giúp con cứu anh ấy ... Ba đưa người đến giúp anh ấy, nhất định phải phái nhiều đặc công ... Nhanh lên, càng nhanh càng tốt ...”