[Đồng Nhân Fairy Tail] Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp

Chương 2: Gười tốt phải là người trở thành “phiếu cơm dài hạn”




“phiếu cơm dài hạn”

Edit: Moon

Beta: Lã Thiên Di

Lạc Lan ngáp miệng, ngồi xổm xuống bên bờ suối. Cô đối với tư thế bất nhã của mình không hề tự giác, nhưng việc này cũng không làm khó được cô.

Mặc kệ là làm như thế nào mà xuyên qua, nhưng trước hết phải bình tĩnh cái đã…

Đặc biệt cô còn không biết nơi này là đâu…

Nước suối trong vắt, nơi sâu nhất chỉ mới tới đầu gối cô, có thể thấy rõ ràng đá sỏi và sinh vật ở dưới nước. Ngay tại nơi Lạc Lan ngồi còn có ba chú cá nhỏ bơi lại, hoàn toàn không sợ người.

Cách bờ suối không xa, Zeref dựa nửa người vào tảng đá. Anh nhìn chằm chằm hòn đá phủ đầy rêu xanh đến ngẩn người. Lúc này trời tờ mờ sáng, bốn phía rừng rậm mênh mông tỏa ra sắc trắng của bầu trời.

Anh nâng lên mắt, nhìn về cô gái bên dòng suối.

Cô ấy nói cô ấy tên là Lạc Lan.

Cô ấy vẫn dùng tư thế ngồi xổm kì quái ban nãy ngồi thật lâu bên dòng suối. Zeref thật không hiểu tư thế kia là sao. Anh sống đã mấy trăm năm, nhưng anh chưa bao giờ thấy cô gái nào làm tư thế kì quái ấy cả. (Moon: ở thế giới đó không biết kiểu ngồi xổm à??? Di Di: Chắc tại đây là lần đầu anh nhìn thấy đó mờ ~ :v)

Gió nhẹ đem lời của cô gái vọng lại đây, Zeref nghe được cô ấy chính là nói liên miên cằn nhằn.

Lạc Lan: “…… Này không khoa học tuyệt đối không khoa học. Rõ ràng bộ dáng không thay đổi, thân thể không thay đổi…… Quần áo cũng không thay đổi, vì sao chỉ có màu sắc của đôi mắt đều biến dạng thay đổi, tuyệt đối không khoa học a………”

Một trận gió lạnh thổi qua.

Lạc Lan ở trong tiết trời sáng sớm mang theo làn gió này làm cô cảm thấy lạnh, cô lập tức ôm hai tay chà xát, hoàn toàn quên đi tay đang trầy da, vừa chà xát hai tay “Lạnh” vừa thở ra khói.

Cô cuối đầu nhìn vết thương trên tay, đỏ hồng, đã muốn lở ra, còn chưa sơ cứu.

Để như vậy làm sao được? Xử lý một chút là ổn nhỉ?

Lạc Lan lâm vào buồn rầu — cô là do “Ngủ mặc” [đang ngủ xuyên qua]. Ngoại trừ cái áo ngủ trên người thì cái gì cũng không có, chẳng lẽ kêu cái tên Zeref nóng tính kia?

Có phải hay không sẽ bị xô ngã lần nữa…… Không có gì, đến một cái khăn tay cũng không có, thật là đau đầu a!

Ngay tại lúc Lạc Lan đang rối rắm “đấu tranh tư tưởng” xé váy buộc vết thương thì một bàn tay đưa trước mặt cô. Ngón tay ấy nhỏ trắng nõn hơi xương xương, trong lòng bàn tay là một chiếc khăn tay.

“… Vừa rồi, thực xin lỗi.”

Lạc Lan xoay đầu lại nhìn, Zeref cúi đầu, mím môi, đáy mắt có áy náy và mất tự nhiên.

“Cảm ơn!” Lạc Lan cũng không khách khí, liền nhận lấy khăn tay, thấm nước suối, cau mày bắt đầu lau cánh tay bị trầy da.

Khăn tay lạnh đụng tới miệng vết thương hơi hơi sưng đỏ, khiến Lạc Lan đau đớn — Cô sợ nhất chính là đau, ngứa, đương nhiên cũng sợ chết, phim kinh dị thì càng xin miễn…… Không tốt, sao cô lại nói lạc chủ đề rồi.

Lạc Lan một lần nữa chú ý vào xử lý miệng vết thương.

Cô lau miệng vết thương hai bên cánh tay, lại lau sạch bụi bẩn — ít nhất như vậy sẽ không bị gì nặng.

Đem tay khăn rửa sạch, Lạc Lan lúc này mới đem tầm mắt chuyển hướng người vừa cho cô khăn tay xong đang đứng phía sau nhìn chằm chằm.

“Cái kia…… Nơi này là chỗ nào?”

Zeref: “Có lẽ là vương quốc Fiore…….”

Lạc Lan có chút hoài nghi: “Vì sao anh cũng không chắc chắn?”

Zeref cúi đầu: “Tôi vẫn đều hay tránh đi nơi có con người, cho nên……”

“Hả? Vì sao muốn tránh đi?”

Zeref không nói.

Lạc Lan nhìn anh vài lần — thật sự là một người kỳ quái.

Đến tận đây, Lạc Lan đã tiếp nhận số phận “Ngủ mặc” của mình, nhưng đây là đâu? Một nơi hoàn toàn chưa từng nghe qua? Theo như lời Zeref, đây chẳng lẽ là thế giới ma pháp và kiếm thuật phương Tây sao? Mình xuyên qua đây có ý nghĩa gì không?

Lạc Lan một bên cân nhắc xem có thể biết thêm chút manh mối nào không, một bên vò khăn tay, đột nhiên nhìn ngẩng đầu nhìn vào Zeref.

“Cô từ đâu tới?” Câu hỏi mang chút lo âu: “Sao lại đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi?”

Lạc Lan muốn nói là cô cũng không biết, nhưng chắc có lẽ phải chém gió thôi! Cô đảo mắt, nhếch khóe miệng: “Có lẽ là ý trời?”

“……” Zeref chấn động, dùng ánh mắt “ai mà tin” nhìn cô.

Thấy lời nói xạo của mình có vẻ không hiệu quả, Lạc Lan định mở miệng trấn an anh một chút, vừa mở miệng ra thì…: “Hắt xì –”

Cô rùng mình một cái.

Sáng sớm rừng rậm tràn ngập khí lạnh, lại thêm sương sớm ẩm ướt, Lạc Lan có chút chịu không nổi. Cô thật cẩn thận tránh chỗ bị thương, ôm lấy hai tay.

Nhưng dù như vậy cũng không thấy hiệu quả, vừa mới rửa vết thương xong tay dính nước lại thêm gió nữa chứ. Lúc này hai tay đều lạnh như băng, tính cuộn mình lại nhưng cũng không ấm hơn bao nhiêu, một chiếc váy ngủ thế này làm sao chống đỡ nổi.

Zeref đứng lên, anh đem áo choàng màu trắng trên người khoác lên cho Lạc Lan.

“Khá hơn chút nào không?” Zeref cau mày nói: “Xin lỗi, tôi không có quần áo khác.”

Lạc Lan lắc lắc đầu, tầm mắt lại lần nữa nhìn vào vạt áo mở rộng của Zeref: “Anh, anh không lạnh sao?”

Zeref lắc lắc đầu.

Tầm mắt của cô lại nhìn vào lồng ngực rắn chắc, không có áo choàng, Zeref để hở ngực trông rất…quyến rũ.

Lạc Lan vụng trộm nuốt nước miếng.

Cẩn thận xem xét, người này là người tốt, mĩ thiếu niên ít nói, bộ dạng cũng được lắm, rất đẹp trai. Hay là buộc anh ở bên người làm “phiếu cơm dài hạn” nhỉ?

Nhanh chóng xác định phương án, Lạc Lan có chút nở nụ cười tà ác.

“Này, Zeref, anh có bạn gái chưa?”

Thiếu niên tóc đen hiển nhiên có chút giật mình: “Bạn gái?… Không, tôi không –”

“Không có sao?” Lạc Lan đánh gãy lời anh, có chút kích động lời nói: “Anh mấy tuổi rồi?… Thoạt nhìn bộ dáng có vẻ lớn hơn tôi. Tuổi này còn chưa có bạn gái sao? Ngạc nhiên quá! Như vậy cũng tốt….”

Zeref có chút sốt ruột: “Khoan, đợi chút…… Tôi đã muốn –”

“Kế tiếp anh muốn đi đâu?”

“Hả?”

Lạc Lan khoác nhanh áo choàng trắng lên người: “Mang tôi tới thị trấn gần nhất đi. Tôi không thể mặc váy ngủ hoài được.”

Zeref đang nói thì bị đánh gãy, bây giờ lộ ra ánh mắt có chút áy náy, anhcó chút bất đắc dĩ, trong thanh âm mang điểm bi thương: “Tôi không thể đến nơi có con người……”

Lạc Lan: “Vì sao?”

Zeref trầm mặc vài giây: “Con người tới gần tôi đều chết.”

Lạc Lan híp mắt nhìn hắn sau một lúc lâu.

“Xạo, làm sao mà tôi còn chưa chết?”