[Đồng Nhân Fairy Tail] Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp

Chương 25: Háp sư bóng tối gian ác nhất trong lịch sử




Edit: Lã Thiên Di

[Magnolia – Hội đồng chi nhánh tỉnh Fiore]

Sắc trời đã muốn hoàn toàn tối xuống. Tại đây, ai đó vẫn còn ở trong đường hầm uốn lượn sâu tận trong bên trong, Lạc Lan bị đặt ở trên vách tường đường hầm trong một tư thế vô cùng xấu hổ.

Này này này, người này nếu như còn có thể, thì làm ơn phải biết phân biệt phải trái giùm một chút chứ!?

Có người nào sau khi hỏi “Cô là ai?” xong còn muốn đem đối phương hướng trên tường nhấn một cái, còn giơ tay lên che miệng lại không để người khác nói chuyện sao!?

Lạc Lan dùng lực trừng mắt người thiếu niên có mái tóc màu xanh này – Người này mặc một bộ quần áo cũng rất là thân sĩ nhưng tính cách hoàn toàn xấu xa, tồi tệ quá đấy! Hai cổ tay cô hoàn toàn bị chế trụ, miệng cũng bị bịt kín không thể kêu lên được tiếng nào, hoàn toàn bị vây vào trong hoàn cảnh không được thuận lợi.

Cô bất ngờ nâng đầu gối lên chuẩn bị cho anh ta một cước đủ thâm độc, nhưng chân của cô chỉ vừa mới có động tác như vậy một chút, đối phương bỗng chốc liền dán sát lại đây – Cái này, thân thể của hai người hoàn toàn dính sát vào nhau rồi còn gì! “Sự cố” dùng chân đá hoàn toàn không thể thực hiện được!

“Ánh mắt ngược lại rất có khí thế.” Người thiếu niên mái tóc màu xanh mặc dù cùng với thân thể của người thiếu nữ dính sát vào nhau, thế nhưng nhìn qua cho dù chỉ một chút cũng không hề có chút lúng túng nào. Anh ta rất chậm rãi ung dung nhìn chằm chằm vào Lạc Lan đang phẫn nộ, thản nhiên đưa ra điều kiện: “Nếu cô không la gọi người tới đây thì tôi sẽ để cho cô nói chuyện.”

Gần như ngay lập tức Lạc Lan đã gật đầu.

Có thể nói cũng là tốt lắm rồi! Cái tên chết tiệt cứ như vậy mà đem cô nhấc lên trên tường, cũng quá biến thái rồi đấy!?

Người thiếu niên tóc xanh nhìn chằm chằm vào cô mấy giây, bỗng nhiên buông tay ra lùi lại, cách hai bước nhìn chằm chằm vào cô. Bên môi hơi gợi lên vài tia tà tứ.

Căn cứ theo tư tưởng ‘địch bất động cô cũng cũng bất động’, Lạc Lan nương tựa vào vách tường, dùng hết sức lực nhìn chằm chằm lại: “Anh là ai?”

“Cô hẳn là nên nói về vấn đề mà tôi đã hỏi trước.” Người thiếu niên tóc xanh hơi nhếch mi lên, vươn tay lại đây muốn chạm vào tóc cô, bị cô dùng lực đẩy ra. Anh ta nhún vai, ngược lại không hề tiếp tục làm hành vi mất phong độ nào nữa: “Trên người cô có khí tức của ma pháp bóng tối.” Nhắc tới việc này, trong mắt anh ta rõ ràng hiện lên rất nhiều thích thú: “Tôi đối với cô rất có hứng thú.”

Lạc Lan thực cảnh giác trả lời: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.” Lưng cô dán vào tường, khóe mắt không dấu vết đảo về hai phía xem xét tình huống – Rốt cuộc bên nào có thể trốn thoát được? Người này…… Ở trong Hội đồng này, nhìn trang phục này chắc cũng không phải là người bình thường, có lẽ…… Anh ta cũng là pháp sư?

Rốt cuộc nên làm cái gì mới đúng đây!?

Nếu như muốn chạy trốn yên ổn không cần dùng đến ma pháp thì hoàn toàn không chạy thoát được đi? Ngay cả một phần thắng cũng không nắm chắc được, cô sẽ không muốn chạy trốn…… Chứ?

Ngược lại, người thiếu niên có mái tóc màu xanh đứng ung dung khoanh tay chờ đợi: “Không cần giả ngu. Đối với cô mà nói, ‘ăn ngay nói thật’ mới là sự lựa chọn sáng suốt nhất.”

Ăn ngay nói thật cái đầu em gái nhà anh đấy!

Lạc Lan hơi nhấp nháy môi, dưới đáy lòng cô đang giãy dụa rối rắm rốt cuộc có nên chạy trốn hay không, mà thời gian tự hỏi của cô cũng không có được bao nhiêu. Cái người ở trước mặt cô, hai mắt anh ta sáng quắc nhìn cô, nhìn ra được mục đích thật sự của anh ta là muốn biết được liên hệ giữa cô cùng pháp thuật bóng tối? Hay là…… Anh ta căn bản chính là hoài nghi cô chính là một pháp sư bóng tối?

Điều này tuyệt đối không ổn tí nào a…… Nơi này chính là địa bàn của những pháp sư, một khi thừa nhận tuyệt đối không có kết quả tốt đẹp — Quên đi, cô quyết định thà chết cũng không chịu nhận!

“Tôi hoàn toàn không biết anh đang nói cái gì! Anh đem tôi ngăn cản ở lại nơi này rốt cuộc là muốn làm gì!?” Lạc Lan giả vờ mặt đầy chính nghĩa nói — Cô nói dối trắng trợn mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh: “Tôi bất quá chỉ là bị lôi kéo tới đây để làm chứng cho Erza mà thôi, tôi – ngay cả một pháp sư cũng không phải!”

“Hửm? Đến làm chứng cho Erza?” Đối phương vừa nhấc cằm, khiến cô nói rõ ràng hơn: “Đem tất cả nói rõ ràng.”

Lạc Lan mới ngốc không như vậy: “Dựa vào cái gì? Ngay cả anh là ai tôi cũng không biết, chỉ có ma quỷ mới để ý tới anh!” Dứt lời cô liền vung tay hướng về phía đối phương, quay người lại rời đi: “Đừng có ngăn cản đường đi của tôi nữa — Biến thái!”

Tuy nói cô giống như đang khinh thường, vung tay tiêu soái lên rời đi, nhưng thật ra trong lòng cô có rất nhiều căng thẳng, khẩn trương – Nếu như giả ngu không thành công thì có thể coi như tiêu đời rồi, thế giới này có kỹ thuật, phương tiện nào kiểm tra ra được thân phận của pháp sư bóng tối không!?

Nếu như lời nói kia của cô bị phát hiện ra có phải cô sẽ đi đời nhà ma không, kết cục của việc mở to mắt ra nói dối ước chừng sẽ vô cùng thảm hại nhỉ? Nhưng cho dù trời có sập đi chăng nữa cô tuyệt đối không thể thừa nhận được! Một khi thừa nhận mọi chuyện cô nhất định sẽ bị mọi người dán danh hiệu là “Quái vật”, “Chuột bạch thí nghiệm”, “Giống loài kỳ quái”……

Sẽ có hậu quả như thế nào, Lạc Lan hoàn toàn không còn muốn đi tiếp nữa. Cô cố gắng vểnh tai hết sức chú ý lắng nghe động tĩnh ở phía sau — một mảnh im lặng, vô cùng tốt!

Tại lúc cô đang âm thầm hô to may mắn vì đã lừa được người kia, thì cánh tay đã bị người từ phía sau chặt chẽ bắt lấy.

“Tôi có cho phép cô rời đi sao?”

Lạc Lan hít một hơi thật sâu, ngay tại cô quay đầu lại, chuẩn bị mượn cớ đem tên kia chửi bới một chút để che giấu bí mật của mình, thì thị giác của cô bỗng nhiên xuất hiện một tầng sương trắng giống hệt như sương mù. Hiện ra đêm tối giống hệt như tivi không còn truyền phát ra tin tức tiết mục nào nữa, chỉ còn lại những bông hoa tuyết trắng xóa mà thôi, bên tai còn hiện ra tiếng vang “Chi chi”.

Lạc Lan chấn động – Ô mô, xảy ra chuyện gì thế này!?

Cánh tay bị người thiếu niên có mái tóc màu xanh chế trụ bỗng nhiên khôi phục tự do, Lạc Lan kinh ngạc nhìn chính cánh tay của mình dễ dàng thoát khỏi kiềm chế của đối phương — cũng không phải cô có sức lực lớn nào có thể đẩy ngã đối phương, mà là thân thể của cô…… Thân thể của cô……

Biến thành nửa trong suốt!?

Oh my God, đang xảy ra chuyện gì thế này a a a a — !!!

Hiển nhiên, thiếu niên có mái tóc màu xanh cũng đồng dạng bị sự kiện ‘người sống bỗng chốc hóa thành trong suốt’ này kinh động tới, nhưng ánh mắt của anh ta lại có thể thể có nhiều loại hứng thú kỳ quái.

Thật sự giống như đã chạm phải tới cái gì đó đặc biệt, làm anh cảm thấy hứng thú, đặc biệt giống nhau khát khao sự vật. Cái loại hứng thú này dường như còn ẩn giấu cái gì đó mà Lạc Lan nhìn vào không hiểu cho lắm — Đương nhiên, cô cũng không có cơ hội nhìn rõ.

Ngay cả bản thân Lạc Lan mà nói, thật ra cô vốn cũng không đặc biệt hiểu rõ, giờ phút này trên người cô đang xảy ra chuyện gì. Nhưng mọi cảnh vật trước mắt đột nhiên tối sầm lại rồi đột nhiên sáng trở lại, cô cũng đang nhìn đến cảnh vật hoàn toàn xa lạ đang ở trước mắt mình, cùng với có thể cảm thụ được hết toàn bộ độ ấm ở đằng sau lưng. Giờ phút này cô đã hiểu.

Đây là bị…… Triệu hồi?

Lạc Lan ngửi thấy được mùi hương mà cô vô cùng quen thuộc – Người ở sau lưng dựa sát vào cái cổ trắng noãn của cô, bất động.

“…… Zeref?”

Lạc Lan muốn xoay người lại nhìn anh — Hơn nữa, hôn mê đã được ba ngày cùng với ngày hôm nay, đã được bốn ngày cô không được nhìn thấy Zeref. Còn không nói đến, lúc trước mỗi ngày cô và anh đều dính sát vào cùng một chỗ, lúc đó còn chưa phát giác ra, trong bốn ngày không nhìn thấy mặt nhau này, trong lòng cảm thấy nhớ vô cùng.

Nhưng mà, cô vừa khẽ động, trên vòng eo liền xuất hiện thêm cái tay thứ hai, hai tay chặt chẽ ôm lấy không cho cô cơ hội để xoay người.

“Cô bị bọn họ mang đi.” Âm thanh đè thấp xuống, rầu rĩ từ phía sau truyền đến — Quả thật là Zeref, thế nhưng cảm giác thế nào hình như có điểm không đúng lắm?

Lạc Lan gãi gãi đầu, Zeref không để cho cô động đậy, cô chỉ có thể nhìn cảnh tượng trước mắt: “Tôi…… Ừm… Đại khái thì tôi đã hấp thu ‘Lullaby’.” Nói nói, cô trừng lớn mắt lên, lời từ trong miệng cũng là theo bản năng vừa mới nghĩ ra nói ra: “… Cái kia, sau đó liền coi như là mất đi ý thức, nhưng khi tỉnh lại thì không có trở về bên cạnh anh……” Cô bỗng nhiên ngừng lại một chút, nhanh chóng cắt đề tài: “Zeref? Phía trước, thành phố đó…… là thành phố Magnolia???”

“……” Sau lưng trầm mặc hồi lâu: “… Ừ.”

“Anh đến tìm tôi?” Lạc Lan bỗng nhiên có chút không đè nén được tươi cười của mình: “Anh cư nhiên……” Người này không có cùng cô hôn môi sẽ không ức chế được chính mình mà nổi bạo đó chứ? Cho dù là như thế, anh ta vẫn theo một đường tìm đến đây.

Xa như vậy, nhất định đã rất vất vả rồi.

Nghĩ đến đây, Lạc Lan vốn đang híp mắt, mặt mày đầy hớn hở ngay lập tức chậm rãi trầm xuống: “Tôi nói này, bọn họ nói anh là…… Pháp sư bóng tối gian ác nhất trong lịch sử thế giới phép thuật gì gì đó……” Cô mở to mắt nhìn thẳng vào phía trước: “… Là thật sao?”

Hai tay ở trên thắt lưng Lạc Lan ở vài giây sau đó, chậm rãi rụt trở về, ngay sau đó, bả vai của cô bị ấn xoay chuyển lại — Lạc Lan bị xoay một vòng, rốt cuộc y như nguyện được nhìn thấy Zeref.

Bộ dạng của anh ta hoàn toàn là bộ dáng chưa ăn qua khổ lần nào, chính là… biểu tình dường như có chút tối tăm.

Zeref nhìn chăm chú vào sâu ánh mắt của cô, một đôi mắt tối đen tựa hồ như sâu không thấy đáy. Nhìn tốt sau một lúc lâu, anh mới nhẹ giọng trả lời:

“…… Là thật.”