[Đồng Nhân Fairy Tail] Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp

Chương 44




Edit: Lã Thiên Di

Đối với Milliana mà nói, thứ đáng yêu nhất trên thế giới ngoại trừ đồng đội, chị Erza ở bên ngoài, còn lại thì chính là những thứ gì đó liên quan tới mèo!

Loại động vật đáng yêu như thế, lông tơ mềm mại, bé con nằm cào cào còn có thể phát ra âm thanh “xoẹt xoẹt”, Milliana đối với chúng nó quả thực căn bản không có bất cứ sức chống cự nào — Đương nhiên, điều kiện tiên quyết chính là phải có tinh thần và trái tim sôi nổi như mèo!

Nhưng Jellal-sama lại ra lệnh đem một cô gái tên là “Lạc Lan” đưa về ‘Tháp thiên đường’ này……

Milliana phồng miệng lên, thành công đem thiếu nữ tóc đen về đến trong phòng Milliana, rồi đem cô ấy ném lên trên giường. Thiếu nữ tóc đen tên là “Lạc Lan” trong lúc vô thức, đã vô ý phát ra một tiếng kêu rên, phần nửa người lõm vào trên giường, lông mày dài nhỏ nhíu lại, bộ dáng dường như vô cùng không thoải mái.

…… Không thoải mái là đương nhiên. [MEOW]

Milliana nhìn hai tay hai chân thiếu nữ tóc đen đều bị cô dùng dây trói lại ra phía sau — Đây là do Jellal-sama đặc biệt phân phó MEOW! Nói là trước khi cô gái này mất đi ý thức nhất định phải dùng phép thuật trói buộc cô ấy lại. Trên thực tế, bởi vì đối với nhiệm vụ nhỏ không đáng để bụng này, Milliana thiếu chút nữa liền đem phân phó đặc biệt này quên mất. Trong nháy mắt, khi ra tay cô mới đột nhiên nhớ ra trước tiên phải dùng dây trói phép thuật, khi đánh cô gái này hôn mê đồng thời cô mới ‘cái khó ló cái khôn’ (lúc nguy cấp chợt nảy ra cách đối phó hữu hiệu), không chuyên tâm quăng ra phép thuật dây trói.

Cứ tưởng rằng cuộc đánh lén đầy sơ hở chồng chất này sẽ bị xoay chuyển, nhưng xem ra, dựa theo biểu hiện người thiếu nữ bị dây trói cột lấy tay và chân rồi trực tiếp ngã xuống đất…… Cô gái này yếu đến mức ngoài ý muốn đấy chứ! Mục tiêu bây giờ của Jellal-sama là người bình thường không hơn không kém?…… Không đúng, người thường làm sao có thể khiến cho Jellal-sama đưa ra yêu cầu đặc thù như vậy được!

Nhưng trên người của thiếu nữ này ngay cả một chút dao động phép thuật cũng đều không có a? Jellal-sama sai cô đem một người bình thường trở về làm cái gì nha?

Hừm…… Ý tưởng của người kia quả nhiên không thể lý giải nổi [MEOW]

Milliana ngồi xổm bên cạnh giường mình — Mái tóc của cô gái này thật dài, lông mi thỉnh thoảng rung động hoàn toàn hấp dẫn ánh mắt của Milliana:

Mái tóc của thiếu nữ vừa đen lại vừa dài, vừa mềm mại vừa có độ sáng bóng, giống như loại tơ lụa màu đen thượng hạng — Một vật phẩm vô cùng xa xỉ như thế này, từ nhỏ đến lớn Milliana đều rất ít được thấy. Cô ấy mặc một bộ váy đơn giản màu trắng, ở làn váy có hoa văn đơn giản màu xanh lam vô cùng xinh đẹp, bởi vì liên quan đến tư thế nằm nên khiến bộ váy bó sát người cô ấy, giờ đây trên người cô lộ ra một đường cong cực kỳ mê người.

Thiếu nữ bởi vì bị tập kích ở phía sau đầu nên có cảm giác đau đớn và hô hấp không được thoải mái. Mặc dù ở trong trạng thái hôn mê, khuôn mặt vẫn lộ ra vẻ tái nhợt và vài phần bất ổn tượng trưng cho mỹ cảm yếu ớt.

Ý, ngoài ý muốn nhìn thật tốt [MEOW]! Nghĩ siêu muốn kiểm tra một chút [MEOW]!

Ngay tại lúc Milliana yên lặng nghĩ, khi cô không kiềm được lòng mình, muốn vươn móng vuốt đụng vào người thiếu nữ một chút, ở ngoài phòng truyền đến âm thanh của Wally:

“Này, Milliana! Đi thôi — Đi gặp người đã từng là động đội của chúng ta thôi!”

Hành động của Milliana bị đánh gãy, cô sửng sốt rồi đứng lên trong phút chốc, bỗng đi vòng vèo, đối với thiếu nữ tóc đen lại dùng phép thuật trói buộc thêm một lần nữa — Sợi dây vốn chỉ trói trụ một vòng trên hai tay hai chân thiếu nữ giờ đây đã vòng thêm một lớp dây trói nữa, đem cô cột cố định ở trên giường.

Trước khi mang cô ấy đưa cho Jellal-sama, Milliana tạm thời phải giam giữ cô ấy thật kỹ mới được — Phải có tinh thần, có tinh thần [MEOW]

Cô ra khỏi phòng, tùy tiện vẫy tay gọi một người đến: “Đi nói cho Jellal-sama biết, nhiệm vụ mà ngài giao cho Milliana đã hoàn thành [MEOW]”

Milliana nhìn người nọ một bên trả lời một bên khom người chào, hướng về phía tầng trên ‘tháp thiên đường’ chạy tới. Cô vừa lòng gật đầu, lập tức chạy hướng tới đồng đội đang chờ cô ở một bên —

Người đã từng là động đội của mọi người, chị Erza! [MEOW]

**

Lúc Lạc Lan tỉnh táo lại, toàn thân đều tràn ngập cảm giác không khoẻ, đặc biệt là ở ngay phần gáy, cơn đau nhức có thể nói là như bị hành hạ này khó có thể bỏ qua. Như có ý định ngăn cản cô tỉnh táo lại.

Trong lúc đó, hít thở được mùi hương vô cùng xa lạ khiến Lạc Lan cảm thấy hoảng sợ ngay trong nháy mắt.

Đây là ở đâu?! Không gian hoàn toàn không biết tên — Cô cũng không có hành động thiếu suy nghĩ nào, vẫn duy trì tư thế trợn mắt đánh giá cảnh tượng đang ở ngay trước mắt mình.

Đây là một gian phòng hoàn toàn được bao phủ trong bóng tối, tấm rèm cửa bằng vải nhung thật dày che giấu ánh sáng lẽ ra nên chiếu vào ngay cửa sổ. Cơ thể cô đang được nằm nghiêng ở trên giường, hai tay đang bị trói ở ngay sau lưng, hai chân thì truyền đến cảm giác gò bó khiến cô hoàn toàn nắm bắt được tình hình hiện tại của mình, mọi tự do hoạt động của cô đang bị hạn chế. Nửa người bị đè ở dưới ngay nệm của cô đã hoàn toàn rơi vào cảm giác tê dại — Xem ra cô đã duy trì tư thế này tương đối cũng đã khá lâu rồi.

Lạc Lan cân nhắc vài giây rồi mới phản ứng được chính mình rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì —

Cô rõ ràng là…… Không phải là đang muốn đi gặp biên tập viên sao?

Chờ, chờ đã! Vì sao khi cô bị đánh ngất, mất đi ý thức, lúc mở mắt ra lại không có mặt ở nơi quen thuộc kia chứ!? Phép thuật tự động trở về của Zeref làm sao có thể không xảy ra — Không, không có khả năng mất đi hiệu lực và tác dụng được! Cô cũng không có thu hồi quyển sách phép thuật gì thuộc về Zeref hết a!

Cô thử xoay cổ tay, trên hai cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn khiến cô không thể tiếp tục giãy dụa nữa — buộc cũng hơi bị chặt quá rồi đấy! Dây trói cổ tay cô không biết rốt cuộc được làm từ chất liệu gì, rõ ràng cũng không phải là dạng dây thông thường, nhất là khi giãy dụa, sau cảm giác đau đớn chính là cơn đau rát như lửa thiêu.

Lạc Lan cắn môi — Sau là lần thứ hai bị đối đãi như vậy kể từ sự kiện trên đảo Galuna, trên thực tế cô cũng đã đoán được lần này, người ép buộc cô đến nơi này là ai.

Xem ra cô cùng Zeref đều đã suy nghĩ quá mức lạc quan rồi, nghĩ chỉ cần ở lại trong thị trấn thành phố Magnolia thì sẽ không phải gặp phải nguy hiểm nào, nhưng xem ra, bọn họ đều đã lầm rồi. Lúc này nghĩ đến, Lạc Lan cũng không tránh khỏi việc hoài nghi cuộc gặp gỡ với biên tập viên cũng chỉ là một âm mưu……

Người này rốt cuộc nghĩ muốn cái gì vậy?!

Năng lực trên người cô sao? Nhưng dựa theo cuộc gặp mặt lần đầu tiên ở trong ‘Hội đồng’, xét về điểm này, người đàn ông đó không phải là thành viên của hội đồng quản lý trật tự trong thế giới phép thuật sao?

Người như vậy nhưng lại muốn có được năng lực của cô? Vì sao?

Lạc Lan không thể tưởng tượng được đáp án, cô chuyển động đầu rất nhỏ, khóe mắt đảo qua xung quanh phòng khi nãy không nhìn thấy được phía sau — Ngay cả một bóng người cũng đều không có, căn phòng yên tĩnh đến một cách đáng sợ. Thậm chí Lạc Lan chỉ có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, từng chút từng chút một hòa hoãn xuống dưới.

Cô đã bắt đầu chậm rãi bình tĩnh lại sau lúc ban đầu tỉnh lại còn mang theo kinh hoảng.

Lần trước, sau khi cô bị Jellal dụ ra khỏi thị trấn Magnolia rồi được Laxus cứu về xong, Zeref cũng đã từng nói qua, nguyên nhân anh không thể tới cứu cô là do cảm giác của anh bị phép thuật của người nào đó ngăn chặn, quấy nhiễu. Như vậy, lúc này…… Cũng là giống nhau?

Chờ đợi được cứu viện tới giúp xem ra cũng chỉ giống như một trò đùa.

Lạc Lan quyết định nghe theo suy nghĩ của mình, từ hoàn cảnh hiện tại trốn khỏi nơi này.

Trong phòng yên tĩnh đến mức cho dù ngay cả một cây kim rơi xuống cũng đều có thể nghe thấy, ngoại trừ tiếng hít thở cực kỳ nhẹ của cô, ngoài ra không hề có khí tức nào khác. Lạc Lan yên lòng, cố gắng giãy dụa khỏi tư thế nằm nghiêng cực kỳ khó chịu đến mức cực điểm này.

Thân thể tê dại đã tạo ra một trở ngại thật lớn dành cho cô. Cô chỉ có thể nằm úp sấp xuống giường đầu tiên, sau khi bên phải hơi nghiêng người đủ để bản thân có thể tự vận động xong, cô chậm rãi nâng thân thể dậy.

Lạc Lan nửa quỳ ở trên giường, quay đầu nhìn tay và chân đang bị trói lại của mình — Quấn ở trên chính là một cái gì đó có màu cam, nguyên nhân đại khái là vì có phép thuật nên nó mới buộc chặt lấy hai cổ tay của cô.

…… Phần chân không xong rồi.

Nếu không có người ở đây, vậy thì dùng phép thuật để giải quyết vấn đề bị trói này là được rồi.

Cô dựng thẳng ngón trỏ lên, hướng tới dây trói sử dụng một chút phép thuật băng để đạt được mục đích nho nhỏ của mình. Nhưng mà, mong muốn hiệu quả mà cô mong đợi không có xuất hiện —

Phép thuật của cô không thể sự dụng được!

Không có khả năng a! Chẳng lẽ đã bị Jellal hấp thu hết?

Lạc Lan hoảng sợ liếm môi — Không có sưng, cũng không có cảm giác sau khi bị hôn môi, thân thể cũng y như vậy không hề có bất cứ trạng thái dị thường nào…… Cái gì cũng chưa phát sinh sao?

Lạc Lan bỗng nhiên tỉnh ngộ — chẳng lẽ nói nguyên nhân chính là do cái dây trói dạng ống dẫn màu cam này sao?

Lại nói tiếp, khi bị cô bị công kích, dường như cảm giác được có cái gì đó bò lên trên tay mình! Chẳng lẽ chính thứ này khiến cho cô không sử dụng được phép thuật? — A! Liền vì như vậy, cho nên việc dẫn truyền phép thuật mất đi hiệu lực?

Phép thuật không thể sử dụng được, vậy thì có thể sự dụng phương pháp vật lý học tống nó ra ngoài là được rồi chứ? Nhưng làm ơn đừng nói với cô là cái thứ này chỉ có thể mở ra do chính chủ nhân của nó!

Lạc Lan duỗi thẳng thắt lưng lên, ở trong phòng nhìn xung quanh, tìm kiếm thử xem có được vật gì sắc bén có thể cắt đứt được cái ống này không. Hiển nhiên, căn phòng sạch sẽ đến mức quá đáng này khiến cho cô có điểm thất vọng, nhưng mà, khi ánh mắt của cô dừng tại ngay ngăn tủ song song ở bên cạnh, trong lòng Lạc Lan dâng lên vài phần hy vọng — Nói không chừng, ở chỗ đó sẽ có được thứ mà cô đang tìm kiếm!

Cô vặn vẹo thân thể, ngồi xuống, sau đó lăn hai ba lần hướng về bên cạnh góc giường — Chỉ cần nhảy qua là đến nơi rồi!!

Cô chỉ mới nhích cái cổ lại gần, bên cạnh ngăn tủ truyền đến một âm thanh tràn ngập cân nhắc: “Như thế nào? Vẫn còn suy nghĩ đến việc chạy trốn?”

Tiếng nói tràn ngập ác ý bỡn cợt, dường như đang tuyên bố rõ ràng cho dù anh ta có đứng ở bên kia cũng có thể quan sát được chuyện thực của sự việc.

Lạc Lan trong phút chốc di chuyển đầu qua: “…… Jell, Jellal !?”

“A.” Một cái chớp mắt lướt qua, âm thanh cười lạnh, kèm theo tiếng bước chân, anh ta đang đứng ở bên giường, ung dung nhìn Lạc Lan từ phía trước di chuyển lui người về phía sau. “Cô có vẻ rất sợ tôi?”

…… Những lời này không phải rất là vô nghĩa sao? Một người bình thường làm sao có thể nghĩ đến việc bắt cóc người khác chỉ để hấp thụ năng lực của người khác, như thế thì ai có thể không sợ chứ?

Trong nháy mắt nghĩ đến cảnh tượng “Bị ép khô”, “Người chết nhồi bông”. Loại từ này khiến cả người Lạc Lan không khỏi giật mình một cái, cô càng lui nhanh hơn — Trên thực tế, loại bản năng này không hề giúp cô được bất cứ việc nào, cho dù có từ bên mép giường kia ngã xuống, giống như đều sẽ bị ngăn cản lại.

Jellal làm sao có thể dễ dàng thả cô đi — Mắt anh lạnh lùng nhìn về phía sau cô, khi cô gần như lui về gần bên hông giường, anh bỗng nhiên cúi xuống duỗi tay ra. Nắm lấy sợi dây đang trói cổ chân Lạc Lan, nắm hướng về phái mình kéo lại —

Làn váy trắng, họa tiết màu xanh làm ở dưới động tác của anh đã bị cuốn lên lên tới tận đầu gối Lạc Lan, Lạc Lan sợ hãi kêu một tiếng. Hiển nhiên cũng bởi vì là do váy đột nhiên bị vuốn cao lên mà cả người cô cứng đờ!

Sau khi Jellal đem cô kéo đến trước mặt mình xong, để phòng ngừa cô giãy dụa đá đạp lung tung, nên anh đã dùng một chân đặt lên đầu gối của cô, một tay nắm lấy hai cổ tay cô, thoải mái đặt tại một chỗ ở trên đỉnh đầu cô, một tay còn lại thì chế trụ lấy cằm của cô:

“Cũng sai biệt lắm nên vứt bỏ ý nghĩ đó đi rồi chứ?”