[Đồng Nhân Fairy Tail] Xuyên Qua Tôi Là Sách Ma Pháp

Chương 5: Lực sát thương của nữ hầu mèo




Edit: Moon

Beta: Lã Thiên Di

Ngây ngốc một chút, Lạc Lan lấy bộ đồng phục ra, nghía qua nghía lại một lát… Cái gì thế này!!! Còn kèm theo phụ kiện mèo nữa hả??? – Phía sau váy còn có đuôi mèo nữa chứ!!!

S**t!!! Cái này, này – Chẳng lẽ Boss có sở thích kì quái sao?

Lạc Lan chấn động, cầm bộ váy áo nói không nên lời, trên trán xuất hiện mấy vạch đen.

Ngược lại, Gray đợi bên ngoài nửa ngày rốt cuộc mở miệng thúc giục:

“Này, cô nhanh nhanh lên một chút! Sắp tới buổi trà chiều rồi, tôi còn mấy cái bàn chưa lau xong đấy!”

“Hả…!? Ờ! Xong ngay!”

Không còn đường lui……! Lạc Lan với vẻ mặt đau khổ mặc nhanh bộ trang phục nữ hầu mèo kia. >.<

Kéo kéo cái váy ngắn cũn, Lạc Lan đem áo ngủ nhét vào trong tủ áo.

Cô do dự một lát, rốt cuộc cũng không tình nguyện đem cái tai mèo cài lên đầu.

Lạc Lan nhìn trong gương một lát rồi kéo cửa ra.

Đầu tiên là ánh mắt không kiên nhẫn của Gray, sau đó – lồng ngực hít một ngụm khí – hình xăm + thập tự giá màu bạc + đồng phục quần dài đâu rồi? Cô gái này lại đi mặc bộ mèo Ichijou?!!!

Lạc Lan đang hết sức bình tĩnh vài phần với bộ đồ của mình thì thấy một điều làm cho cô mất luôn cả bình tĩnh: “Này……Này……”

Gray nhướng mi:“Gì? Này cái gì?”

“Aaaaaaaaaaaaaaaaaa! ! ! !”

Tiếng thét chói tai vang vọng cả quán ăn.

**

“Thật là.”

Gray vuốt vuốt tóc, có chút bất đắc dĩ nhìn Lạc Lan:

“Tôi nói này, cho là tôi không đúng thì cô cũng không cần kêu lớn tiếng như vậy chứ?”

Lạc Lan cũng không nhẫn nhịn, trừng mắt nhìn Gray:

“Anh còn dám nói! Rõ ràng nói giúp tôi giữ cửa, tôi vừa mở cửa liền thấy anh ở trần như vậy, anh nói tôi làm sao có thể không la lên!”

“Rồi rồi rồi, là tôi sai.”

Gray một bên bĩu môi nói:

“Tôi cũng không phải cố ý, bản năng liền……”

Lạc Lan phun trào:

“Hừ, biến thái! Cuồng khỏa thân… Còn dám nói không phải cố ý……”

“Cô đừng oán nữa, tôi nhận thua.”

Gray giơ tay lên đầu hàng, nói sang chuyện khác:

“Công việc tôi còn chưa làm xong, đi ra ngoài trước đi……. Cô tên gì?”

Lạc Lan sửng sốt, hình như từ nãy giờ mình chưa có nói tên, thế này mới ngừng lải nhải với Gray:

“Tôi là Lạc Lan.”

“Hả? Họ?”

“Họ Lạc tên Lan.”

Gray quay đầu liếc nhìn cô một cái:

“Cô thật kỳ quái.”

Lạc Lan bị nói ngẩn ra: “Cái gì?!”

“Tôi là Gray Fullbuster!”

Cậu dùng ngón cái chỉ vào mình:

“Tôi còn nghĩ Lạc Lan không phải tên thật của cô!”

Lạc Lan nghe cậu ta nói cũng sửng sốt – cũng giống nhỉ, tạm thời không nói Gray, tên của Zeref cũng là…… Nghe qua giống như là tên người ngoại quốc.

Hả…… Chẳng lẽ cô xuyên qua đất nước khác sao?

Nhưng mà, để không bị lộ, cô ưỡn ngực:

“Hừ! Anh biết cái gì! Thế giới luôn có những điều con người chưa biết, như tôi đây, có một cái tên rất đặc biệt a!”

Gray thì không cho là đúng, cho cô một cái nhìn xem thường, lại một lần nữa đổi chủ đề:

“Đừng nói nhiều như vậy, mau giúp tôi lau cái bàn, buổi trà chiều sắp đến rồi đấy.”

Lạc Lan nhận khăn lau Gray đưa, vừa lau cái bàn vừa không cam tâm oán niệm trong lòng:

“Hừ!… Biến thái, còn không chịu thừa nhận………”

Gray vừa tức giận vừa buồn cười liếc nhìn Lạc Lan – tốt, con trai không chấp con gái. Nghĩ như vậy, cậu đem khăn tay ướt chà xát mặt bàn một lần, rồi lau cái bàn một lần nữa, vừa lòng nhìn cái bàn sáng bong, sạch bong kin kít. =]]]]]]]

Gray cuối cùng cũng lau xong, quay đầu nhìn Lạc Lan, cậu thoáng có chút kinh ngạc, nhướng nhướng mi — không nghĩ tới cô gái nhỏ này thoạt nhìn bộ dạng thấp bé, nhu nhược lại được việc như thế.

Cậu rướn cổ nhìn cái bàn Lạc Lan lau – trình độ sáng bóng cũng khá giống cậu đấy chứ.

Gray nhún vai: Cũng không có gì, chắc là thường xuyên làm việc nhà!

Từ trình độ đó mà nói, Gray suy đoán kỳ thật cũng không sai — Lạc Lan là cô nhi.

Lúc Lạc Lan hơn mười tuổi, cha mẹ chẳng may gặp tai nạn máy bay mà qua đời, chỉ để lại một mình cô con gái. Công ty bảo hiểm bồi thường một khoảng tiền kếch xù đủ cho Lạc Lan sinh sống bình thường, chỉ là cô không bao giờ quên được nỗi đau mất người thân.

Lạc Lan tự lập rất sớm, tự gánh vác mọi việc, hết thảy việc nhà đều chính mình làm, làm phục vụ ở quán ăn cũng không làm khó được cô – nhưng mà… quần áo có hơi… xấu hổ một chút.

Cô lau hết cái này đến cái kia, dựa theo chỉ dẫn của Gray mà làm.Vừa mới chuẩn bị dọn dẹp, hai người chợt nghe thấy tiếng mở cửa —

Gray lập tức sẵn giọng kêu:

“Hoan nghênh ghé đến!”

Cậu đẩy Lạc Lan, đưa cho cô một quyển thực đơn cùng một quyển sổ nhỏ, không tiếng động thúc giục: “Đi đi!”

Lạc Lan nhìn chằm chằm Gray, nhận lấy thực đơn cùng quyển sổ nhỏ đi ra. Cô rất nhanh tiến tới hai người vừa mới vào cửa, cuối chào nói:

“Xin chào quý khách, xin hỏi hai người muốn dùng gì ạ?”

Hai người đàn ông vừa quay đầu lại, liền thấy một nữ hầu mèo trang điểm xinh đẹp, trong ánh mắt chợt xuất hiện trái tim:

“Chào cô! Nữ hầu mèo! Thật xinh a!”

“Ngạc nhiên lớn nha!”

Một vị khách còn hướng vào trong lớn tiếng hô:

“Ông chủ ! Tìm đâu ra cô gái xinh đẹp này vậy hả –”

Boss vừa nghe kêu liền xuất hiện, hắn nhấc rèm, hung hăng trừng mắt:

“Nhóm người các ngươi! Đừng đùa giỡn nhân viên mới của quán ăn ta! Ăn nhanh đi!”

A? Khách quen à? Trách không được hai người đàn ông cao lớn vậy mà lại ngồi vào quán bán trà và bánh ngọt, nếu không phải khách quen thì lời nói cũng không cởi mở như vậy!

“Ha… ha… đừng nóng!”

Hai người không chút nào để ý, vừa cười ha ha vừa nhận thực đơn.

Người 1: “Hôm nay trời nóng thế này, lấy cho tôi kem blueberry đi.”

Người 2: “Tôi ăn sữa chua nha đam là được.”

Gì? Đến tiệm “Trà” mà chỉ ăn thôi à? Không được, phải làm cho bọn họ uống!

Vì thế Lạc Lan ngọt ngào cười:

“Hai vị không chọn đồ uống sao?”

Người 1: “Ai dà, rất lợi hại! Được rồi, cho ly hồng trà hoa quả đi!”

Người 2: “Tôi sắp hết tiền rồi a, ha… ha… ta muốn một ly trà sữa cà phê.”

Lạc Lan ghi xong vừa lòng nhận lại thực đơn.

Cô đem món hai người gọi nói với Boss ở đằng sau, người sau còn lại là đối với cô chỉ chỉ quầy, sau đó xoay người vào bên trong.

“……?” Cảm giác có chút mờ mịt, Lạc Lan chạy tới, vừa thấy, hóa ra là bản khế ước phân công công việc, tên của quán ăn đã được viết ở tận trên cùng, Một chuỗi ký tự đầy bay bướm, trong đó viết gì, Lạc Lan căn bản không biết.

Ngược lại thực tự giác thôi. Cô cầm bút ghi lên trên đó. Vừa mới viết xong, vừa vặn lại có thêm hai người khách vào trong quán ăn. Lạc Lan vội vàng cất bản khế ước đi. Đem phần đồ ăn đã được làm xong ở chỗ ông chủ, cầm theo quyển sổ thực đơn nhỏ đi qua.

Lạc Lan nghe khách gọi món, lén liếc mắt nhìn sang một bàn khác được Gray phục vụ, trong lòng chậm rãi yên ổn xuống dưới.

Có lẽ cô đã không còn cách nào để trở về.

Nếu như không thể quay về như trong lời nói. Vậy thì ngay tại nơi này sinh sống thật tốt đi, chỉ cần tìm một công việc ổn định, dù ở nơi nào cô cũng đều có thể sống sót.

Để cho ba mẹ cô được yên tâm.

Chỉ là ngay lúc đó Lạc Lan không nghĩ tới, ý tưởng này của cô ngay tại đêm đó đã bị phá hủy hoàn toàn —