[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 3 - Chương 60: Tiết học đầu tiên môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí




Sau khi bình tĩnh, tôi xài hết thời gian nghỉ trưa tại phòng sinh hoạt chung.

Buổi chiều là tiết học Chăm sóc sinh vật huyền bí của Giáo sư Hagrid, môn học này được học ở ngoài trời.

Tôi ra khỏi tòa lâu đài, men theo con đường dốc đến căn chòi gỗ nhỏ của lão Hagrid. Cơn mưa của ngày hôm qua rốt cục cũng tạnh, bầu trời trong xanh, không khí se se lạnh và ẩm ướt, mang theo vị đất tanh nồng.

Khi tôi tới, Hagrid đang đứng chờ và xung quanh không ít những bạn học.

Tôi thấy bên kia tổ ba người - Ron Weasley với mái tóc đỏ rực bắt mắt giống cây cột cảnh báo. tôi ngay lập tức phát hiện tiết học này lại học chung với nhà Gryffindor!

Hagrid trông có vẻ khẩn trương, gấp gáp nói : “Nhanh lên nào, mau đến đây! Ta sẽ chiêu đãi các trò sẽ có một bữa ra hồn! Nhất định đây sẽ là bữa học thống khoái nhất! Đã có mặt đông đủ chưa? Được rồi, đi theo tôi.”

Lão dẫn chúng tôi đi đến khu Rừng cấm, tôi nghĩ rằng lão sẽ đưa chúng tôi đi vào cánh rừng không được phép vào kia Nhưng lão lại theo dọc bên cạnh cánh rừng mà đi, năm phút trôi qua chúng tôi đến một khu săn bắn hoang vắng, trống không.

“Được rồi các trò tập trung ở bên này. Bây giờ các trò mở sách giáo khoa ra” Lão Hagrid vừa lấy cuốn Quái Thư Về Quái Vật ra vừa nói.

Tôi do dự lấy cuốn sách ra, toàn thân nó là dây thừng cùng dây nịt quấn quanh, cái miệng hung hăng cắn xé giẫy dụa hòng trốn thoát – mấy ngày nay đồ đạc trong nhà muốn tanh bành vì nó, nó làm tôi đổi ba lượt sách giáo khoa mới sau đó tôi cũng đánh nó không ít. Căn cứ vào khả năng phá hoại thật đáng sợ của nó, tôi nghĩ nó nên được bầy ở khu vực Sách cấm của Thư viện

“ Làm sao mà mở sách ra được chứ ? “ Draco Malfoy lạnh nhạt nói.

“Không ai có thể mở được sách ra sao ?” lão Hagrid tiu nghỉu nói.

«Các trò phải vuốt ve chúng. Coi nè… “ Hagrid vừa nói vừa làm mẫu, giống như đây là điều hiển nhiên nhất thế giới.

“ Ôi, lũ chúng mình mới ngu ngốc làm sao! “ Malfoy lạnh lùng chế nhạo, “ Lẽ ra chúng mình phải vuốt ve chúng! Sao mà chúng mình không đoán ra được nhỉ! “

“Câm mồm! Malfoy!” Potter quát. Malfoy lạnh lùng nhìn lại.

Lão Hagrid đáng thương như chịu một sự đả kích nặng nề, lão nói năng một cách lộn xộn: “Vậy thì… Vậy thì các trò ai cũng có một quyển hết đúng không?...À….. hiện tại các trò cần là một Sinh vật Huyền bí. Phải. Đợi tôi bắt chúng lại. Chờ một chút… “

Lão không nói hai lời liền tức tốc đi vào sâu cánh rừng.

Tôi nhìn cuốn sách trong tay mình mà tò mò….. Cẩn thận tránh hàm răng bén nhọn của nó, ở trên gáy sách vuốt nhẹ nhàng từ trên xuống dưới….

Nó run run, sau đó mở ra, im lặng nằm trong tay tôi. Trong mấy ngày gần đây, đây là lần đầu tôi thấy bộ dáng “ngoan ngoãn” này của nó.

Tôi e dè trông chừng nó, sợ nó bất ngờ cắn phập cổ tay tôi.

Đột nhiên xung quanh có tiếng rú lên, tôi ngước đầu nhìn lên phía trước—

Mười hai sinh vật lạ kì bước đến chỗ chúng tôi, chúng có thân, đuôi và chân của ngựa, nhưng chân trước và đầu là của một con gì đó giống như con đại bàng khổng lồ, nhìn qua thì giống như có sự kết hợp của ngựa và đại bàng, cường tráng, to lớn, vô cùng kỳ lạ, bởi vì phần kỳ lạ này lại vô cùng mê người --- dĩ nhiên là những con Bằng-mã.

Tôi rung động nhìn những sinh vật này. Theo những gì tôi được đọc trong sách -- chúng được liệt vào loài sinh vật quý hiếm. Nhưng giờ phút này trước mặt tôi lại có những mười hai con!

Nếu bây giờ trước mặt tôi không phải là hàng rào gỗ thấp bé, mà là chấn song sắt trong vườn bách thú, tôi nhất định sẽ rất kích động mà hò hét.

“Bằng- mã…… Chúng nó rất kiêu hãnh.” Hagrid nói, “ Nếu các trò xúc phạm chúng thì hãy liệu hồn. Các trò sẽ phải lịch sự - các trò phải cúi chào, sau đó các trò đợi. Nếu chúng cũng cúi chào trò, khi đó trò có thể chạm vào chúng. Nếu chúng không cúi chào, vậy thì nhanh chóng mà rời khỏi nó, mấy cái móng vuốt của chúng gây thương tích đau đớn lắm đó. “

“Tuyệt nhỉ” Tôi nghe Malfoy ở bên cạnh tôi châm chọc “Đường đường là một phù thủy mà phải cúi chào lịch sự trước bọn sinh vật thấp kém không có đầu óc này ư! Cúi chào ư, nằm mơ!”

“ Vậy, ai muốn xung phong nào ? “ Hagrid nhiệt tình nói, đám Bằng-mã bên cạnh lão lại không an phận, hất đầu, duỗi đôi cánh, hai chân trước sắc bén tưởng chừng như có thể vồ lấy chúng tôi bất cứ lúc nào.

Mọi người sợ hãi thụt lùi ra sau, nhưng Harry Potter nói: “Con sẽ làm”

“ Giỏi lắm, Harry! “ Hagrid vui mừng la lớn, lão đem một con đến đây “ Để coi trò làm ăn ra sao với con Buckbeak. “

Tôi sợ hãi nhìn Potter dũng cảm hiên ngang tiến tới, đứng đối diện con Bằng-mã Buckbeak rồi nhẹ nhàng cúi chào nó.

Mặc kệ như thế nào, tôi cũng bắt đầu bội phục sự dũng cảm của cậu ấy, tôi nghĩ chắc mình sẽ không bao giờ có cái gan như Potter đối mặt với con quái thú hung tợn và dũng mãnh như vậy.

Buckbeak nhìn chằm chằm Potter, sau đó nó khuỵu chân trước xuống, nhún mình cúi chào.

“Tốt lắm” Hagrid nhiệt tình nói “Trò có thể cưỡi nó dạo trên trời một hồi”

Potter thoáng chần chừ rồi cũng leo lên lưng con Buckbeak.

Sau đó Buckbeak đột nhiên dang rộng hai cái cánh khổng lồ, phi thẳng lên không trung.

“Aha! Thế nào Harry?” Hagrid đứng dưới mặt đất cao hứng vui vẻ quẫy tay với Potter và buckbeak đang ở trên cao . “Rất tuyệt! Đúng không?”

Tôi ngửa đầu nhìn lên, trông thấy con bằng-mã không ngừng lượn quanh trên bãi săn, cảm thấy có chút hưng phấn và cực kỳ hâm mộ.Đúng vậy, quả thật rất tuyệt vời!!!

Rồi Buckbeak nhanh chóng chở Potter đáp xuống mặt đất.

“Vậy có ai muốn thử một lần không?” Hagrid nói.

Có Potter làm mẫu, tất cả mọi người có chút hưng phấn, tôi cũng nóng lòng muốn thử liền tiến về phía trước.

Malfoy nhẹ nhàng phóng qua hàng rào, tiến thẳng về phía Buckbeak: “Nếu Potter có thể làm được, ta nghĩ việc này cũng dễ dàng thôi. Có phải không?” Cậu ta đứng trước con vật khinh miệt nói, “Con cục súc bự cồ xấu xí?”

---Hắn rất khinh suất, thế cho nên Hagrid không kịp thời ngăn cản hành vi của nó (Buckbeak)

Buckbeak phẫn nộ rít gào một tiếng, phóng thẳng đến chỗ Malfoy, vung cặp móng vuốt hướng tới Malfoy.

Tôi rút đũa phép nhanh như chớp, phóng về phía trước Malfoy: “Cản lại.”

Đầu của con Buckbeak tông mạnh vào bùa cản lại, nó bị choáng một chút, lắc lắc đầu, dễ dàng phá tan chướng ngại vô hình, dùng một cước quất Malfoy ra … Rồi phóng như điên về phía tôi.

Tôi sững sờ khi nhìn thấy nó nâng thân trên của mình, hai chân màu xám đè nhấn tôi, tôi không có nghi ngờ rằng hai móng vuốt này thậm chí còn sắc bén hơn so với thép.

Thật là, mẹ nó quá xui xẻo.