[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 3 - Chương 68: Nói chuyện trên bàn cơm




“Tiết đầu tiên chúng ta học cách đối phó với Ông Kẹ,” nhìn các học sinh đã đến đủ, giáo sư Lupin nói, “Tiết học này chúng ta sẽ học đến Chỏm Đỏ… Em nào biết Chỏm Đỏ là cái gì?”

Granger tích cực giơ tay lên. Nhóm con rắn nhỏ Slytherin có vẻ mặt châm biếm, làm động tác không hợp.

Tôi nhìn bên cạnh, giơ tay lên.

Draco bực mình hừ một tiếng. Tôi nghiêng đầu nói nhỏ với cậu ấy: “Nếu mình vì ghét giáo sư mà bỏ lỡ cơ hội lấy được điểm, tớ có ngu đến thế đâu…”

Cậu ấy lại hừ tiếp, sau đó lại không nói gì. Đứa nhỏ này thật dễ dỗ…

“A”. Giáo sư Lupin ngạc nhiên nhìn tôi giữa những học sinh Slytherin khác nói, “Em đó, em nói đi.”

“Chỏm Đỏ là một sinh vật giống quỷ lùn nhưng rất ư là kinh hãi, giáo sư.” Tôi nói, “Chúng có bộ râu bạc rất dài, mắt màu đỏ, chuyên rình rập ở những nơi có đổ máu, trong những hầm ngục của lâu đài hay những hố hốc trên các bãi chiến trường hoang phế. Truyền thuyết của Muggle rằng chúng luôn nghĩ cách giết người để lấy máu, sau đó nhúng mũ của chúng vào máu để mũ luôn luôn đỏ thắm. Tuy là sử dụng bùa chú hoặc phù chú rất dễ dàng đuổi chúng đi, nhưng nếu không biết cách đuổi thì vẫn rất nguy hiểm cho cả phù thủy và Muggle, nếu bị lạc, chúng sẽ tìm cách giết người đó trong đêm tối.”

“Rất tốt, năm điểm cho Slytherin.” Giáo sư Lupin nói, “Trò tên là gì? Xin lỗi… nhưng tiết đầu tiên tôi không nhìn thấy em.”

“Em là Slyvia Hopper, thưa thầy.” Tôi nói, “Bởi vì em bị thương nên bỏ lỡ tiết học đầu tiên.”

“Hopper?” Giáo sư Lupin kinh ngạc nói.

“Vâng… Thế có chuyện gì sao, thưa thầy?” Tôi nghi ngờ hỏi lại.

“Không, không có gì, khuôn mặt em có chút giống một người tôi quen.” Giáo sư Lupin dừng lại, ôn hòa nhìn tôi mỉm cười, quay đầu nói với mọi người, “Trở lại bài học nào, Chỏm Đỏ là sinh vật giống như trò Hopper đã nói, có ai có thể bổ sung thêm?”

Cho dù không cam lòng, Slytherin cũng không thể dối lòng mình nói giáo sư Lupin giảng bài không tốt. Trên thực tế hơn hai năm chúng tôi học ở trường thì đây là giáo sư duy nhất có khả năng dạy môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám. Ông ấy cũng không giống như vẻ bề ngoài - nhợt nhạt, tiều tụy, mệt mỏi, đánh là ngã, ông ấy là một Phù thủy cường đại đồng thời là giáo sư am hiểu cách kích thích cảm xúc của học sinh.

Đến giờ tan học, ngay cả học sinh nhà Slytherin cũng không thể duy trì được lòng thù địch với ông. Điều này làm cho mọi người thật khổ sở, cảm thấy như mình đang phản bội lại chủ nhiệm nhà Slytherin…

Buổi chiều ngày thứ năm, thời điểm dùng bữa tối, Hugh Coffey đi qua tôi nói: “Buổi tối ngày hôm nay, đúng bảy giờ tại phòng sinh hoạt chung, đừng đến muộn.”

Tôi biết anh ấy nói đến Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc Ám, nhưng tôi lại ngạc nhiên là tại sao lại đến phòng sinh hoạt chung.

Draco nhìn bóng dáng anh ấy đi xa dần, khó hiểu nói với tôi: “Tối nay? Các cậu định làm gì? Tớ tưởng là đêm nay huynh trưởng Coffey bận mà.”

“Draco, điều này quá rõ ràng rồi mà.” Blaise nói, “Nếu mình không đoán sai thì tối nay sẽ có người mới.”

Draco nhíu mày ngạc nhiên.

Parkinson cực gì ghen tị nói: “Các cậu đang nói về cái gì đấy?”

Trong lòng tôi hiểu rất rõ là bọn họ đang nói về điều gì; Draco và Blaise đều có thành tích tốt, hơn nữa bọn họ đều là đại quý tộc thuần huyết nên cũng sẽ không bài xích phép thuật Hắc Ám. Tôi thật không ngạc nhiên khi biết họ là thành viên của Hội Nghiên cứu Phép thuật Hắc Ám. Nhưng tôi cũng không nghĩ rằng thảo luận việc này ở nơi công cộng là điều sáng suốt.

Hiển nhiên là Draco và Blaise cũng không có ý muốn trả lời, Blaise chăm chú nghiên cứu miếng bơ giống bông hoa trên cái bánh, giống như nơi đó là cả một vũ trụ huyền bí vậy. Draco cực kỳ giả dối mà làm cái biểu tình không rõ: “Đúng thế, các cậu đang nói về cái gì đấy?”

Tôi nuốt đồ ăn trong miệng xuống, lấy khăn lau miệng: “À, đêm nay mình hẹn hò cùng với huynh trưởng Coffey.”

Blaise phì cười, làm bông hoa bằng bơ trên chiếc bánh bị lệch; Draco ngay lập tức như bị hóa đá, cậu ấy cầm khăn tay có gia huy nhà Malfoy che miệng ho khan. Tất cả mọi người Slytherin đều biết cựu huynh trưởng Coffey là người như thế nào; hôn nhân của các quý tộc thuần huyết Slytherin đều đi cùng với lợi ích của gia tộc, lợi ích và huyết thống có liên hệ chặt chẽ, bởi vậy tình yêu trong trường học bình thường đều không bệnh mà chết, mà cựu huynh trưởng Coffey sẽ không tốn thời gian ở chuyện tình không có kết quả.

Parkinson châm chọc liếc mắt nhìn tôi, tôi biết ý của cô ấy: cho dù huynh trưởng Coffey thật sự yêu thì cho dù đối tượng là ai thì cũng thể là một Muggle như tôi.

Nhưng may quá, cô ấy đã không tiếp tục hỏi là chúng tôi rốt cuộc là nói đến chuyện gì.