[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 4 - Chương 102: Khai giảng




Ngày 3.8.1994

“ Mẹ, con đã mười bốn tuổi rồi ! “ Draco nói, “ Mẹ đi làm chuyện mình cần làm đi. “

“ Được rồi. “ Narcissa Malfoy dịu dàng nhìn con trai mình, cô chỉ dịu dàng khi nhìn con trai của mình, “ Con phải tin tưởng là mẹ rất vui lòng khi cùng con lựa chọn quần áo cho con đấy. “

“ A. “ Draco không kiên nhẫn nói, “ Mười bốn năm qua con chưa bao giờ hoài nghi điều đó. “

Narcissa nở nụ cười, cô hôn hôn cậu nhóc : “ Vậy chút nữa gặp con nhé. “

Draco nhìn cô rời đi, duỗi người vươn hai tay, cuộn thước tự động đi quanh người cậu ấy.

Chủ tiệm may đến thông báo cho cậu ấy : “ Đến cậu, cậu Malfoy. “

Draco ngạo mạn gật đầu, đứng lên khỏi ghế đẩu, tình cờ đi vào chỗ có rất nhiều móc áo bằng gỗ. Trong thời gian đợi làm xong quần áo, cậu có rất nhiều thời gian để xem xét, lựa chọn.

Đi ngang qua một chiếc váy ngủ xinh đẹp màu xám, cậu lập tức nghĩ đến màu sắc này là màu mắt của Sylvia.

Cậu dừng lại, nhớ tới yêu cầu của Sylvia Hopper.

“ Sinh nhật của mình, cậu tặng mình chiếc váy ngủ đi. “

Cậu rất quý Sylvia. Cậu ấy là một cô gái thông minh, ở chung cực kỳ thoải mái. Cậu cho rằng bọn họ có thời gian để tình cảm này phát triển.

Nhưng có vẻ Sylvia hơi vội vàng.

Sinh nhật Sylvia… ngày 27 tháng 8.

Đây là lần đầu tiên cô ấy đưa yêu cầu với cậu.

Nếu ngày đó cậu không tặng, cô ấy có thể nghĩ đây là cậu từ chối ?

Draco lo lắng nhìn chiếc áo ngủ này.

“ Tôi muốn một chiếc giống như thế này. “ Rồi cậu nói, “ Ừ… cao như vầy, chiều rộng bả vai bằng này, dáng thon thả. “

“ Vâng, thưa cậu Malfoy. “ Chủ tiệm nói, “ Lại ghi vào sổ ạ ? “

“ Không. “ Malfoy do dự rồi nói, “ Tôi sẽ trả tiền.”

------

Ngày 1 tháng 9, London mưa to. Thời tiết nhìn rất đáng sợ.

Blaise đưa tôi đến sân ga Chín ba phần tư, tôi không nghĩ là dưới thời tiết này cô còn ra ngoài. Nhưng cô nói : “ Con yêu, con không thể cướp đi cơ hội đầu tiên vào đó của mẹ. “

Tôi mang theo rất nhiều đồ nhưng cũng không quá nặng, ở trong đám người chật chội nghiêng ngả lảo đảo lên tàu tốc hành Hogwarts.

Draco, Blaise, Goyle, Crabbe, bọn họ đã ngồi trong toa. Tôi tìm được họ, cất hành lý rồi thở dài nhẹ nhõm.

“Nhìn thấy các cậu thật vui, Parkinson đâu?” Tôi hỏi.

“Ngồi cùng với các bạn của cô ấy rồi.” Blaise mỉm cười nói, “Cô ấy cho rằng ở đây rất chật chội.”

“Đúng thế.’ Tôi nhìn bọn họ. Toa có sáu người ngồi nhưng cơ thể Goyle và Crabbe quá to.

“Ồ, người vừa đưa tiễn cậu là?” Blaise hỏi.

“Mẹ của mình.” Tôi nói.

“Ồ, thật trẻ nha.” Blaise nhìn ra phía ngoài - nhưng tàu tốc hành Hogwarts đã chạy, cậu không thể nhìn thấy cô ấy.

“Như vậy, mẹ cậu là một phù thủy?” Draco nhướn mày.

“Đúng vậy, thuần huyết.” Tôi nói.

“Như vậy…” Draco do dự hỏi, “Còn ba của cậu?”

Tôi dừng lại rồi nói: “Cũng là thuần huyết.”

Một kẻ thuần huyết phản bội.

“Cho nên cậu cũng là thuần huyết? Thật sao?” Blaise khoa trương cảm thán, “Merlin ơi, một phù thủy là Muggle duy nhất tại Slytherin lại là thuần huyết.”

“Chiếc mũ phân loại sẽ không bao giờ nhầm lẫn.” Draco cao ngạo nói. Cậu ấy nhìn tôi nói, “Nó biết cậu là một Slytherin trời sinh, điều này không thể nghi ngờ.”

Tôi khẽ cười, rất vui khi biết bọn họ quan tâm không hỏi thêm gì nữa. Slytherin không giống những kẻ lỗ mãng Gryffindor, bọn họ tôn trọng sự riêng tư và bí mật của người khác.

“Mà… trận bóng Quidditch, các cậu đi xem chứ?” tôi nói.

“Đương nhiên. Trận chung kết làm mọi người sợ hãi - Viktor Krum của đội Bungari

đã bắt được trái Snitch vàng, thắng đội Ireland.” Blaise hưng phấn nói, “Mình thắng rất nhiều Galleon.”

“Hả, cậu tham gia cá cược?” Draco nhíu mày nói.

“Chỉ là…” Blaise cười nói, “Chỉ là cuộc cá cược nho nhỏ, chơi vui thôi. Cậu không tham gia à, Draco ? “

“ Không “ Draco chần chờ nói, “ Mình không tham gia. “

“Thật tiếc.” Blaise nói.

Draco quay đầu về phía cửa sổ, lười biếng nhìn ra ngoài. Bên ngoài mưa to đập vào cửa kính, tôi nghĩ là cậu ấy còn không nhìn thấy rõ cảnh bên ngoài.

Tôi chú ý thấy hôm nay Draco có vẻ không thích nói chuyện, điều này rất lạ. Theo như tôi biết thì cậu ấy rất thích Quidditch, cậu ấy sẽ vui vẻ mà lải nhải cả ngày.

“Draco?” Tôi không nhịn được hỏi, “Cậu mệt à?”

“Tớ không sao.” Draco trả lời ngắn gọn.

Có âm thanh ồn ào ngoài lối đi, một người phụ nữ đẩy một chiếc xe nhỏ đi tới.

Goyle và Crabbe hoan hô, đẩy cánh cửa xông ra ngoài, một lát sau ôm rất nhiều đồ ăn vặt lại đây, đặt lên chiếc bàn ở giữa toa.

“Này, nhiều quá.” Draco cau mày nói, “Cho dù các cậu cũng không thể ăn sạch chúng trước khi đến trường.”

“Chúng ta có năm người.” Khuôn mặt phúng phính của Goyle đầy ngu ngốc cười cười.

“Cậu thật dễ thương, Gregory.” Blaise lấy một cái nói.

Tôi lấy một cây cam thảo lớn rồi gật đầu nói: “Tớ đồng ý điều này.”

Tàu hỏa chạy chậm nhưng ổn định, chúng tôi ăn đồ ăn vặt, không để ý nói chuyện phát sinh trong ngày nghỉ hè này.

Tôi có đứng dậy đi toilet một lần. Lúc trở về, tôi nhìn qua cửa thủy tinh thấy Hermione.

Tôi đẩy cửa đi vào. Nhóm chúa cứu thế đang vui vẻ thảo luận cái gì đấy.

Bọn họ thấy tôi thì ngừng lại.

“Hi vọng là tôi không quấy rầy đến mọi người.”Tôi mỉm cười xem nhẹ khuôn mặt đầy thù địch của Weasley, “Tớ chỉ muốn... à, chào đón cậu thôi, Hermione.”

“À, đương nhiên, đã lâu không gặp cậu.” Hermione nhiệt tình nói.

“Xin chào Potter.” Tôi chần chờ kéo dài âm thanh, nói thật là tôi cố ý đấy, “... Weasley.”

Khuôn mặt đầy tàn nhan của Weasley nhăn lại.

“Xin chào cậu, Hopper.” Potter cười có chút ngượng ngùng. Mặc dù cậu ấy có hơi gầy, nhưng tên tuổi của Chúa cứu thế đã bù lại rồi. Ở ba năm học trước, có vô số bạn nữ vui vẻ trước những lời kể về mái tóc đen rối bù và đôi mắt màu xanh biếc với sự khiêm tốn của cậu.

“Ngồi đây, Sylvia.” Hermione dịch mông, đem Weasley đẩy vào trong.

Tôi không nghĩ đây là một ý kiến hay nhưng khi tôi nhìn thấy tấm ảnh bọn họ để trên bàn thì ngồi xuống.

“Các cậu đang nói về cái gì thế?”Tôi làm vẻ tò mò cầm tấm ảnh chụp.

“Quidditch.” Potter ngượng ngùng nói, “A! Này... tớ không nên để cậu nhìn thấy.”

Trên ảnh là hình Potter đang cười to, một cái tay vung qua, kéo mặt cậu xuống.

Potter ngã sấp xuống, cái mũ mừng sinh nhật với màu sắc rực rỡ lệch qua một bên, màn hình run run, giống như là người cầm máy chụp đang cười to.

Tôi quay người, dừng ở bức ảnh đang hé ra.

“Đây là sao?” Tôi hỏi.

“Lều trại.” Potter nói.

“Lều trại.” Tôi kinh ngạc nói đùa, “Mình còn tưởng đây là cung điện cơ.”

“Ngạc nhiên? Bên trong giống như cung điện vậy.” Hermione nói, “Vừa nãy khi mình nhìn thấy mình cũng hiểu được là phép thuật thật thần kỳ.”

Trên ảnh có hình một tòa lâu đài nho nhỏ, màu đỏ, mái rất đẹp. Chiếc lều sáng choang với hàng chữ sơn vàng: Đạo tặc vĩnh viễn vô địch – Chân Nhồi Bông, Quý ông Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, Gạc Nai Nhỏ.

“Đạo tặc?” Tôi hỏi.

“À, đó là biệt danh của cha tớ cùng với chú Sirius khi đi học.”Potter nói, “Chân Nhồi Bông là chú Sirius, Quý ông Mơ Mộng Ngớ Ngẩn là thầy Lupin.”

“Gạc Nai Nhỏ là cậu.” Tôi hiểu ra.

“A, cậu cũng nghĩ là ngu ngốc?” Potter có chút ảo não xen lẫn hạnh phúc nói “ Tớ còn không biết là Animagi (phù thủy hóa thú) của tớ có phải là tuần lộc không nữa.”

“Đó cũng không phải là vấn đề.” Tôi rũ mắt xuống đảo quanh, “Chú Sirius nói cậu rất giống cha cậu.”

Ảnh chụp Potter đứng nghiêm bên cạnh tòa lâu đài màu đỏ rực, một người đàn ông với mái tóc đen cười to đi đến bên cạnh nắm vai cậu.

“... Chú Sirius.” Tôi nói.

Potter nhìn sang: “Ừ, phía dưới còn có ảnh chụp một mình chú ấy.”

“Haha,” Tôi khô khan nói, “Cái trại này nhìn biết ngay là chủ ý của chú ấy, chú ấy có nhiều ý tưởng kỳ cục.”

“Đúng vậy,” Potter đồng ý nói, “Nhưng... điều này thật thú vị mà.”

“Thú vị!” Hermione nghiêm khắc trừng mắt nhìn cậu ấy, “Chú ấy đưa cậu đi đua xe.”

“Harry sẽ không bị thương!” Đã bị bỏ quên quá lâu, Weasley không thoải mái hừ một tiếng, giống như vô cùng bất mãn với sự nhiệt tình của Potter và Hermione vậy. Cậu ta cố tình phản đối Hermione, “Chú Sirius là phù thủy trưởng thành.”

“Cũng không thể đảm bảo Harry an toàn khi xe bị lật.” Hermione không ngại ngần phản bác lại.

Tôi lật những tấm ảnh phía dưới lên, có tấm ảnh chụp mọi thứ nhìn thật hỗn loạn, các lều trại đổ ngã lung tung trên mặt đất.

“Đây là?” Tôi hỏi.

“À...” Potter ngần ngừ nói, “Hiện trường sau khi bọn Tử Thần Thực Tử càn quét.”

“Tử Thần Thực Tử?” Tôi kinh ngạc hỏi.

“Cậu không xem Nhật Báo Tiên Tri à?” Hermione nói, “Sau trận đấu Quidditch, dấu hiệu Hắc Ám xuất hiện.”

“Vài ngày gần đây mình không xem. Các cậu có mặt ở đó?” Tôi nói, “Quá nguy hiểm.”

“Tớ thậm chí bị nghi ngờ!” Potter tức giận nói, “Tử Thần Thực Tử... tra tấn hai người Muggle.”

“Tớ cam đoan là cha thằng Malfoy có mặt ở đó!” Weasley nói xen vào, “Ông ta chắc chắn là cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”

“Tôi không nghĩ như vậy,” Tôi lạnh lùng nói, “Có lẽ bạn học Weasley không học được việc không có chứng cớ thì không được phép nói ra sao.”

Lucius Malfoy là người đã biện hộ thành công sau cuộc chiến tranh kết thúc mười mấy năm trước, việc này vô cùng nổi tiếng, bởi vì ông ta là người duy nhất bị chỉ ra và được xác nhận thân phận Tử Thần Thực Tử mà được thả tự do, cho dù thế giới phù thủy rất nhiều người không tín nhiệm ông ta.

Thật ra, hôm nay Draco rất kỳ lạ, cậu ấy đáng lẽ không thể nào ít nói về

Quidditch World Cup được, có lẽ đã xảy ra chuyện gì.

Tôi hơi nghi ngờ, nhưng... đặc điểm của Slytherin là bao che khuyết điểm.

Hermione bịt miệng Weasley đến mặt đỏ tưng bừng, trực tiếp ngăn lời tiếp theo của cậu ta.

Tôi không hề để ý đến cậu ta, cười với Potter: “Ảnh chụp rất đẹp,Potter.”

“Cậu có thể gọi mình là Harry.” Potter mong chờ nhìn tôi.

“Harry!” Weasley không thể tin được.

“Chú Sirius luôn nói với mình về cậu... Chú ấy nói cậu rất tốt.” Harry lắp bắp nói, “Ý tớ là... bọn mình có thể là bạn chứ?”

Tôi hiểu ý của cậu ấy... cậu ấy nguyện ý vì cha nuôi coi trọng tôi mà muốn có quan hệ tốt với tôi.

Mà tôi... cũng như thế, cậu ấy là do ông ấy dạy dỗ.

“Đương nhiên,” Tôi nói, “Cậu có thể gọi mình là Sylvia.”

“Sylvia.” Potter ngượng ngùng mỉm cười, “Mình cũng không biết nói gì... cảm ơn cậu đã giúp đỡ chú Sirius.”

“Không cần khách khí.” Tôi mỉm cười, cảm thấy dạ dày lộn tùng phèo, “Thật vui khi có thể giúp đỡ chú ấy.”

“Sylvia.” Draco đứng ở ngoài cửa gọi.

Tôi vội vàng đứng lên, ảnh chụp bị tôi làm rơi xuống đất.

“Xin lỗi.” Tôi nhặt chúng lên, “À... tớ phải đi rồi.”

Tôi quả thật có thể gọi là chạy trối chết. Weasley châm chọc với Potter cùng Hermione: “Nhìn thấy không Malfoy?”

Âm thanh của cậu ấy bị ngắt bởi tôi đóng cửa.

Draco nhìn tôi rồi kiêu ngạo lạnh nhạt nói: “Có lẽ mình không nên quấy rầy cậu.”

“Không.” Tôi thở phào, mềm mại dựa vào người cậu ấy, “Cậu đến đúng lúc.”

Draco buồn bực kéo khóe miệng, kéo tôi đi vào phía ghế ngồi, “Thật không biết cậu đến đó làm gì nữa.”

“Tớ chỉ muốn chào Hermione,” Bản thân tôi cũng buồn bực nói, “Tớ đáng ra không nên qua đó.”