[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 4 - Chương 114: Chuẩn bị




Editor: Nguyen_Khanh

Hội nghiên cứu pháp thuật Hắc Ám tạm thời ngưng hoạt động làm mất đi nơi cung cấp tư liệu nghiên cứu và trả lại khoảng thời gian rỗi cho tôi. Tôi chợt nhận ra tôi có nhiều thời gian rảnh rỗi nhiều hơn bao giờ hết.

Việc này khiến cho tôi mỗi ngày đều đến Thư viện. Nhưng quan trọng là ngày nào Victor Krum cũng tới đây, thật khiến tôi phiền não vô cùng.

”Bộ dạng của anh ta không hề đẹp chút nào!” Hermione thở phì phì nói. Cô trừng mắt nhìn đám nữ sinh nấp sau giá sách nhìn trộm Krum. Họ líu ríu và cười khúc khích. “Họ thích anh ta sao? Họ chỉ thích sự nổi tiếng của anh ta thôi!”

Tôi ngẩng đầu nhìn qua Krum, nhưng chỉ nhìn được một bên mặt Krum.

”Hermione! Cậu không nên có thành kiến với anh ấy chỉ vì anh ấy được nhiều cô gái thích!” tôi nói, “Cậu nên thừa nhận một sự thật, anh ta rất có hương vị nam nhân!”

”Hương vị nam nhân?” Hermione hoài nghi nhìn tôi, “Ý cậu là biểu tình âm trầm cùng thái độ ‘người lạ chớ lại gần’ của anh ta?”

”Này…” tôi ngẩng đầu nhìn trần nhà “Nếu tớ lúc nào cũng bị cả nam sinh lần nữ sinh bao vây như anh ta, tớ cũng sẽ trưng ra cái biểu tình đó!”

Hermione vẫn tức giận, thở phì phì: “Đi thôi! Chúng ta nên đi chỗ khác thôi! Đám nữ sinh này cứ líu ríu thế này…phiền chết đi được!”

Tôi không thể không đồng ý lời nói của Hermione. Đám nữ sinh đó quả thật rất đáng ghét. Tiếng nói thì thầm cứ ong ong như vậy, còn nghiêm trọng hơn cả việc thét inh ỏi nữa, quấy nhiễu suy nghĩ cùng phá hoại tâm tình của người khác như vậy mà xem được à?

Sau vài lần đi Thư viện, tôi cuối cùng không thể chịu nổi bọn họ được nữa.

Cho nên một lần nữa, tôi lại trở thành người nhàn rỗi.

”Tại sao cậu không ngồi xuống đây và yên lặng uống trà đi?” Draco cầm một cái tách trà nhỏ, không kiên nhẫn nhìn tôi đi tới đi lui, “Ngồi xuống nào! Nhàn rỗi không phải là cái tội!”

”Tớ cảm thấy mình nên làm gì đó chứ không phải nhàn rỗi lãng phí thời gian thế này…” Tôi thở dài, dừng bước, nhìn về phía Draco, “Có lẽ chúng ta nên làm gì có ích một chút đi! Chẳng hạn như luyện tập bùa chú không phát thành tiếng?”

”Bùa chú không phát ra tiếng thuộc loại cao cấp!” Draco cẩn thận nhìn tôi.”Tớ không nghĩ hiện tại cậu có thể đủ sức nắm giữ nó.”

”Đúng vậy, đúng vậy!” tôi kéo Draco, “Nếu tớ vĩnh viễn không luyện tập nó thì vĩnh viễn cũng không thể nắm giữ nó! Đến đây đi!”

Thừa dịp không ai chú ý, tôi kéo Draco vào phòng ngủ của tôi. Draco nhìn chung quanh một chút, lại nhíu nhíu mày.

”Hiện tại liền luyện tập? Ở đây?”

”Đương nhiên!” Tôi nhìn cậu với ánh mắt nóng bỏng, dứt lời là rút ngay đũa phép ra “Ở đây! Ngay bây giờ!”

”Dạo gần đây cậu đặc biệt nóng nảy!” Draco đặt cái tách trà nhỏ vẫn cầm trên tay từ phòng Sinh hoạt chung xuống bàn, “Tớ nghĩ cậu nên cho tớ ít thời gian để chuẩn bị. Mặt khác…” cậu nhìn về phía tôi, hoài nghi nói, “Cậu có biết để tập luyện bùa chú không phát ra tiếng thì cần chuẩn bị gì và cần phải làm gì không?”

”Tớ đã xem trong Thư viện mấy ngày trước!” Tôi nói, “Mặt khác, thực ra trong sách giáo khoa của năm thứ sáu cũng không có ghi chép về bùa chú không phát ra tiếng.”

”Vậy đấy!” Draco khinh thường bĩu môi nói, “Vậy tớ từ chối luyện tập với cậu. Luyện tập bùa chú không phát ra tiếng thực ra mang nặng tính phiêu lưu, bởi vì chẳng ai biết được khi cải biến bùa chú sẽ tạo thành hiệu quả gì. Cậu lẽ ra cần cẩn thận hơn!”

”Thật thế à?” Tôi giật mình, bỏ đũa phép xuống “Thật xin lỗi, tớ không biết việc đó! Nhưng cậu nên nói cho tớ biết tự học bùa chú không phát thành tiếng cần có sách tham khảo.”

”Tớ có sách, có thể sao cho cậu một bản. Nhưng chúng ta có thể bàn chuyện này sau…” Draco cười hất cằm lên nói, “Xét thấy thái độ của cậu đối với những yến hội của trường trong thời gian qua, tớ không thể không hỏi cậu: cậu đã chuẩn bị cái gì cho vũ hội Giáng Sinh sắp tới chưa?”

Tôi sửng sốt một chút.

”Vũ hội Giáng Sinh?”

Draco trưng ra biểu tình đau đầu.

”Xem này, tớ biết là sẽ thế này mà! Cậu không xem thông báo à? Hay là không nghe giáo sư nói?”

”Không, tớ biết mà.” Tôi châm chước một chút, nhìn nhìn hắn, thật cẩn thận nói, “Ý tớ là…tớ không định tham gia vũ hội!”

”À ~ thật là một tin tức mới mẻ.” Draco chậm rãi nói.

”Tớ không định ở lại trường vào dịp Giáng Sinh.” Tôi nói, “Vả lại…tớ không biết khiêu vũ.”

”Hầu hết học sinh năm thứ tư đều ở lại trường.” Draco cau mày nói, “Về phần khiêu vũ, tớ có thể hướng dẫn cho cậu.”

”Ở lại trường hay không đâu có mang tính bắt buộc, đúng chứ?” Tôi nhún nhún vai nói, “Tớ cảm thấy…về nhà cùng mẹ đón Giáng Sinh và năm mới thì thú vị hơn nhiều so với ở lại tham gia vũ hội trường.”

Draco nhìn tôi một hồi, có vẻ không cao hứng nói: “Được rồi, tớ tôn trọng quyết định của cậu.”

Nhưng thật là hiển nhiên, kế hoạch cho kỳ nghỉ của tôi hoàn toàn thất bại. Một buổi sáng vài ngày sau đó, Gadda mang đến cho tôi một lá thư từ mẹ.

”Con yêu! Kỳ nghỉ Giáng Sinh của con chắc phải trải qua trong trường rồi! Nhưng mẹ nghe nói năm nay trường sẽ tổ chức một buổi vũ hội rất lớn, đúng không? Chúc con vui chơi thật vui vẻ nhé!

Cửa nhà mình mẹ đã dùng pháp thuật khóa lại, kỳ nghỉ này mẹ sẽ không ở nhà.

Ngài Sadie qua đời.”

Tôi trừng mắt nhìn dòng cuối cùng của lá thư.

Đó là ông ngoại mà tôi chưa từng gặp qua, thậm chí chẳng biết gì về ông. Cho dù là không có chút cảm giác đau buồn gì nhưng, tôi vẫn cảm thấy tâm tình mình đã hỗn loạn.

”Sao thế?” Draco nghiêng người qua hỏi.

Tôi đưa thư cho cậu xem.

”Ngài Sadie qua đời? Tớ không thấy Phó cáo trên tờ Nhật báo Tiên tri.” Draco nhanh chóng xem xong lá thư, vô cùng hứng thú mà hỏi, “Nhưng…tại sao mẹ cậu lại đặc biệt nhắc tới ông ta?”

Tôi do dự một hồi nói: “Đó là cha của mẹ tớ!”

”Ah, thật xin lỗi.” Draco lắp bắp kinh hãi, “Mẹ cậu là con gái nhà Sadie? Tớ nhớ hình như nhà họ đúng là có một cô con gái nhưng đã qua đời mười mấy năm trước rồi mà?”

”Hiển nhiên là không có.” Tôi nói, “Hình như cậu biết chuyện về nhà Sadie?”

”Cậu nên biết rằng, các gia đình quý tộc thuần huyết cổ xưa thật ra không có nhiều!” Draco chậm rãi nói, “Biết rõ lịch sử cùng tình hình các gia tộc gần đây là một trong những thứ tớ phải học!”

”Nghe qua thực chẳng thú vị.” Tôi nói.

”Biết là vậy nhưng đó là việc mà mỗi người thừa kế cần nắm giữ.” Draco lại nhìn nhìn lá thư, “Hiển nhiên là mẹ cậu phải bận rộn chuyện tang lễ, không rảnh ở cùng với cậu…nhưng tại sao lại không cho cậu tham gia lễ tang?”

”Tới tận lúc này tớ chưa gặp qua ông ấy, nhưng tớ nghĩ ngài Sadie cũng chẳng hy vọng trông thấy tớ đâu!” Tôi trả lời, “Hiển nhiên Blaise cũng nghĩ như vậy!”

”À…” Draco im lặng, nhìn nhìn tôi, sau đó cúi đầu, giả bộ như không có việc gì mà tiếp tục xem sách của cậu.

Tôi chưa bao giờ cảm kích sự thông minh và nhanh nhẹn của cậu như lúc này. Tôi cứ nghĩ chúng tôi còn phải tiếp tục vấn đề này tới cùng, nếu như vậy tôi phải làm cho cậu hiểu, tôi không muốn tiếp tục nói về vấn đề này.

”Được rồi!” Tôi chuyển đề tài, “Xem ra tớ phải bắt tay vào chuẩn bị cho vũ hội Giáng sinh rồi!”

Draco ngẩng đầu lên, thanh âm kéo dài: “Để cậu có giác ngộ như vậy…quả thật không dễ dàng gì!”

Tôi thở dài một hơi nói: “Có lẽ cậu có thể cho tớ chút ý kiến? Chẳng hạn như giới thiệu cho tớ vài pháp thuật nho nhỏ chăng?”

Draco đánh giá từ đầu đến chân của tôi: “Tớ nghĩ quả thật là cần thiết!”

Vào buổi tối trong phòng ngủ của tôi, Draco đã chỉ cho tôi rất nhiều pháp thuật làm đẹp. Đến bây giờ tôi mới biết hóa ra lại có nhiều thần chú làm đẹp như thế tồn tại.

”Không, không đúng.” Draco nói, “Cậu niệm chú sai rồi!”

”Tớ không nghĩ thần chú làm đẹp lại phức tạp như thế…” Tôi kéo ghế dựa lại trước gương, mệt mỏi ngồi xuống.

”Bảo trì bề ngoài sạch sẽ cũng chẳng phải chuyện đơn giản như cậu nghĩ đâu.” Draco liếc mắt nhìn tôi.

”Tớ dám đảm bảo, chuyện này đã vượt qua trình độ ‘bề ngoài sạch sẽ’ rất nhiều lần!” Tôi ai oán nói.

”Đừng nghĩ là nhàn rỗi!” Draco không chút lưu tình, dùng đũa phép gõ vào chỗ dựa của cái ghế tôi đang ngồi, “Vào ngày lễ Giáng Sinh, cậu phải hoàn thành tất cả chúng!”

”Việc này quá khó khăn!” Tôi kháng nghị.

”Quá khó khăn?” Draco căm tức nói, “Vào năm thứ hai, cậu còn có khả năng sáng tạo ra một bùa chú mới! Vậy tại sao chỉ là vì mấy câu thần chú làm đẹp đơn giản lại làm cậu thấy khó khăn? Tiếp tục luyện tập ngay! Đầu tiên là Mặt-mày-tươi-tỉnh, sau đó là bùa chú liên tục, không thể làm sai trình tự!”

Sau vài buổi tối tập luyện, tôi cuối cùng cũng có thể đem trình tự thi triển các loại thần chú phức tạp này hoàn tất, thành công thi triển trên bản thân mình.

Draco đánh giá thành tích của tôi đầu, hừ một tiếng, bảo thủ nói: “Miễn cưỡng.”

”Thế này là tốt lắm rồi đó!” Tôi vui vẻ ngắm mình trong gương. Mái tóc quăn màu đen trông rất mềm mại và óng mượt, làn da trắng nõn lại rất khỏe mạnh.

Draco không đồng ý nhìn tôi một cái, nhưng may mắn là cậu không tiếp tục đáng giá gì thêm.

”Như vậy…” cậu nói, “Lễ phục của cậu đâu? Chuẩn bị chưa?”

”Đương nhiên.” Tôi gật đầu.

Cậu hoài nghi nhíu mày.

”Lấy ra xem nào!” Cậu nói, “Tớ hoài nghi mắt thẩm mỹ của cậu.”

Tôi mở rương, lấy lễ phục ra. Nó có màu bạc, là một loại màu sắc bình thường đối với tôi. Nhưng không thể phủ nhận, nó rất đẹp!

”Ừ, không tồi!” Draco nhìn nhìn nó, “Thật chẳng giống phong cách bình thường của cậu chút nào!”

Tôi tà tà liếc nhìn cậu một cái, khóe miệng co rút một chút: “Là quà sinh nhật của tớ!”

”Quả nhiên không phải do cậu chọn!” Draco bĩu môi, túm túm tay áo lễ phục. Sau đó cậu chậm rãi nhăn mày, ngẩng đầu nhìn tôi nói, “Ai đưa?”

Tôi cẩn thận nhìn sắc mặt của cậu, cẩn thận hỏi: “Này…tặng lễ phục cũng có ý nghĩa đặc thù gì à?”

”Không có.” Draco không kiên nhẫn lập lại một lần nữa, “Ai đưa?”

Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi nói: “Là chú Sirius.”

Lông mày của Draco nhíu lại nhiều hơn. Cậu đặt bộ lễ phục lên giường, nói:“May lại bộ khác giờ vẫn còn kịp! Rất may là tớ vẫn luôn mang theo sách mẫu của tiệm may!”

Tôi nhìn cậu lấy trong túi ra một quyển sách nhỏ, dùng đũa phép gõ nhẹ.

”Tại sao phải may bộ khác?” Tôi nói, “Tớ rất thích bộ này!”

Cậu dừng dừng, nhìn về phía tôi nói: “Tớ nhớ rõ đã từng nói với cậu, cậu quan tâm quá mức tới ông ta, hai người không nên qua lại thân thiết như vậy!”

Tôi loáng thoáng nhớ lại hình như có chuyện đó.

”Được rồi. Nhưng quần áo là vô tội!” tôi nói, “Cậu cũng nói bộ này không tồi mà!”

Cậu lạnh lùng nói: “Hiện tại, tớ lại cảm thấy nó cực kỳ khó coi!”

Tôi nhìn cậu, cố nén cười.

”Cậu đừng nói là…” Tôi quả thực không khống chế được cười, “…cậu ghen?”

Cậu hừ một tiếng, ngạo mạn nâng cằm: “Tớ ghen? Black đáng giá để tớ ghen sao?”

Tôi nói: “Cậu đỏ mặt.”

Draco đưa tay lên sờ sờ mặt mình, sau đó kịp phản ứng: “Hừ!”

Mặt của cậu càng đỏ hơn.

”Draco cậu biết không?” Tôi cười tủm tỉm, bước lại xoa xoa mặt cậu: “Lúc cậu đỏ mặt trông cậu rất đáng yêu!”

Draco trừng mắt liếc tôi một cái, tiếp tục dùng đũa phép gõ nhẹ lên quyển sách mẫu. Từ trong sách xuất hiện một cái thước dây, đo tới đo lui trên người tôi. Hiển nhiên cậu không hề bỏ qua ý định may lại bộ lễ phục khác.

”Draco…” Tôi chần chờ nói, “…tớ không có tiền!”

”Tớ tặng cậu!” Draco không chút do dự nói.

”Nghe tớ nói này…, “ tôi cầu xin nhìn cậu, “Không thể giữ nó lại thật sao? Tớ muốn mặc nó…”

Bộ lễ phục này đối với tôi rất quan trọng. Đây là món quà đầu tiên của Sirius dành cho tôi.

Draco nhìn tôi, màu đỏ giận dữ trên gương mặt dần biến mất, ánh mắt màu lam nhìn tôi đầy lo lắng.

”Tốt.” Cậu lạnh lùng nói, mang theo quyển sách của mình, bước ra khỏi phòng ngủ của tôi, không hề quay đầu lại.

---

Uầy, bắt đầu chiến tranh lạnh. haizzzzzzzzzzzzz