[Đồng Nhân Harry Potter] Màu Đen Màu Xám

Quyển 4 - Chương 118: Sau lễ giáng sinh




Ngày hôm sau, tôi gặp Hermione ở Thư Viện.

Krum không có ở đây. Trong một góc gần đó, có mấy cô nàng đeo huy chương của đội Bulgari đứng thì thầm với nhau gì đó, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn Hermione với vẻ chán ghét cùng ghen tỵ.

”Ôi Sylvia, cuối cùng cậu cũng đến!” Vừa trông thấy tôi, Hermione có vẻ thở phào nhẹ nhõm.

”Tớ nghĩ mình đến sớm mà!” Tôi mỉm cười nói.

”Tớ chỉ không muốn ở đây ngốc một mình với mấy cô nàng kia thôi!” cô có vẻ tức giận, “Bất kể tớ đi đến chỗ nào thì mấy cô nàng trong hội yêu thích Quidditch đều vây xem tớ! Họ làm như Victor là vật sở hữu của mình vậy đó! Anh ấy muốn quen ai cũng phải được sự đồng ý của họ vậy…”

”Chậc, yêu đương với người nổi tiếng thật phiền phức nhỉ?” Tôi kéo cái ghế đối diện ra và ngồi xuống, cười nói.

”Yêu đương…” Mặt của Hermione nhanh chóng đỏ bừng, “Ah, tớ không…”

”Được rồi! Ai cũng thấy cậu đang hẹn hò với một anh chàng nổi tiếng mà!” Tôi phất tay, hơi nghiêng mình về phía trước, rất có hứng thú hỏi, “Tối hôm qua thế nào? Harry với Weasley có bị dọa không?”

”Lúc đầu họ còn chẳng nhận ra tớ!” Hermione nở một nụ cười đầy phẫn nộ, “Đương nhiên sau đó bọn họ kinh ngạc đến há hốc miệng!”

”Tuyệt quá rồi! Công sức suốt một tiếng đồng hồ cũng không uổng phí!” Tôi nhìn mái tóc xoăn màu đỏ của cô đã trở về hình dáng cũ, “Cậu có biết tối qua cậu xinh đẹp đến thế nào không? Có lẽ cậu nên dùng một vài pháp thuật chăm sóc sắc đẹp đi!”

”Sau đó sáng sớm mỗi ngày mất hết một tiếng đồng hồ để trang điểm?” Hermione bày ra biểu tình ‘miễn cho kẻ bất tài’ nói, “Trời ạ, chỉ nghĩ thôi là đã cảm thấy thật đáng sợ.”

”Đương nhiên sẽ không khoa trương như hôm qua đâu!” tôi nghĩ nghĩ một chút nói, “Thực ra pháp thuật làm đẹp tớ dùng cho cậu ngày hôm qua có thể là thần chú được lưu truyền riêng trong nhà Malfoy. Cậu có thể sử dụng quyển ‘một trăm chú ngữ làm đẹp thông dụng’. Blaise có nói quyển đó dùng khá tốt. Có lẽ cậu sẽ tìm được câu thần chú nào đó giúp cậu xử lý được mái tóc của cậu chăng?”

”À…được đó!, “ Hermione sờ sờ mái tóc xoăn của mình, hình như có vẻ đã động tâm, “Nam sinh Nhà Slytherin luôn có hiểu biết với các pháp thuật làm đẹp như thế à?”

”Bạn thân mến! Cậu không thể phủ nhận một việc, nam sinh Nhà Slytherin lúc nào cũng chỉnh chu hơn các nam sinh của các Nhà khác.” Tôi mỉm cười nói.

”Trước giờ tớ nghĩ…” Hermione nhún nhún vai nói, “…chẳng qua là vì chất liệu may áo choàng của họ không giống người khác!”

”Nếu cậu trông thấy Draco chăm sóc cho mái tóc của cậu ấy, cậu sẽ không nghĩ như thế đâu!”

”Đúng rồi, nói về Malfoy, tối hôm qua tớ thấy các cậu…” Hermione hứng thú nhìn tôii, “Các cậu làm lành rồi?”

”A, đúng là đã làm lành!” Tôi chống cằm, hai tay luồn vào mái tóc, “….Mà thực ra là cả hai bọn tớ hiểu lầm nhau thôi! Cũng đã nói rõ rồi!”

Hermione nhìn tôi, nhún nhún vai.

”Được rồi, cho dù tớ nghĩ hẹn hò với Malfoy chẳng phải là chuyện gì tốt, nhưng tớ cũng sẽ không nói gì thêm. Vì cậu có vẻ rất vui vẻ!” Hermione tiếc nuối nói, “Thật chẳng hiểu cậu thích cậu ta ở điểm nào?”

”Tớ nghĩ, đại khái là mặt.” Tôi nghiêm trang nói.

”Đừng có đùa, Sylvia.” Hermione nhìn nhìn tôi, “Lúc cậu nói thật ra Malfoy không tệ, tớ đã bỏ cả học kỳ để quan sát cậu ta, thật sự tớ chẳng thấy cậu ta thay đổi cái gì cả!”

”Ý tớ là cậu ấy đối xử với bạn bè không tồi. Hermione, về phần cậu, rất tiếc vì cậu là một Gryffindor. Đừng hy vọng Draco yêu mến Gryffindor!” Tôi cười lớn nói, “Cậu ấy cũng có thành kiến với Gryffindor, sự cố chấp đó chắc không thua kém gì Weasley đâu!”

”Được rồi, bây giờ tớ thừa nhận ‘bệnh thành kiến’ của Ron quả thật vô cùng nghiêm trọng!” Hermione đanh mặt lại.

”Hả, các cậu lại làm sao thế?”

”Cãi nhau, ở vũ hội đêm qua!” Hermione mặt lạnh trả lời.

Tôi kinh ngạc nhướng nhướng mày.

”Tớ nghĩ đêm qua cậu đã rất vui vẻ?”

”Vốn là như thế!” Hermione nói.

”Như vậy thì tại sao?”

”Cậu ta nói Victor là người của Durmstrang, việc tớ quen anh ấy là hành vi thân địch! Ai là địch chứ? Thấy anh ấy đến đây, ai là kẻ đã kích động đến độ không tự chủ được hành động của mình? Ai mơ ước có chữ ký của anh ấy? Và ai đã trưng bày mô hình của anh ấy ở ký túc xá của mình?” Hermione lắc đầu bày tỏ sự khó tin của mình, “Nói thật ra, tớ không dám tin cậu ta dám nói Victor tiếp cận tớ chỉ vì Harry! Vì anh ấy muốn moi thông tin của Harry từ tớ hoặc là lén cho Harry một lời nguyền nào đó…nhưng cho đến tận lúc này, Victor chưa từng nhắc đến Harry với tớ!”

Tôi há miệng thở dốc.

”A này…chuyện đó…nghe thật huyễn hoặc…”

”Sức tưởng tượng của Ron quả thật rất phong phú…đến độ khó tin!” Hermione tiếp tục nói, liếc mắt nhìn tôi mang theo ý trách móc.

Tôi nhẹ nhàng ho khan một tiếng

”Cậu có nghĩ…có khi nào cậu ta ghen tỵ không?”

”Ghen tỵ?” Hermione nhướng mày, “Trời ạ Sylvia, ý cậu là gì? Ron giống như anh em của tớ vậy đó!”

Tự nhiên tôi có chút đồng tình với Weasley.

Victor Krum mang theo biểu tình âm trầm u ám, ỉu xìu từ ngoài cửa Thư Viện đi vào. Ngay sau anh ta là một đám nữ sinh líu ra líu ríu. Nhưng vừa thấy Hermione, gương mặt đang lạnh như băng của anh ta biến mất, thay vào đó là nụ cười tươi tắn, và đi về phía chúng tôi.

Tôi nhìn Hermione. Cô hơi cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng, đang lấy tay đùa nghịch mấy lọn tóc của mình.

”Victor, đây là Sylvia Hopper.” Hermione giới thiệu chúng tôi với nhau, “Sylvia, đây là Victor Krum.”

”Tôi biết anh.” Tôi đứng lên, bắt tay Krum.

”Tôi cũng biết em, Hermione đã nói với tôi về em!” Krum dùng Anh ngữ mang chút khẩu âm ngoại quốc, anh ta nhìn về phía Hermione.

Hermione cũng đang nhìn anh ta.

Tôi ho khan một tiếng, cảm thấy bản thân không nên ở đây làm kỳ đà.

”Hermione, tớ về ký túc xá đây!” tôi nói, “Cậu biết có thể tìm được tớ ở đâu mà! Tạm biệt!”

Trong kỳ nghỉ, tôi đã viết rất nhiều thư cho Blaise. Blaise luôn hồi âm cho tôi nhưng độ dài của lá thư hồi âm thì càng ngày càng ngắn, hình như cô đang rất bận rộn. Thiếu đi việc cằn nhằn liên miên thông thường của cô làm tôi cảm thấy không quen.

Trong lúc người ta không nhận ra, kỳ nghỉ cũng đã chấm dứt.

Trước ngày bắt đầu học kỳ mới một ngày, Draco ngồi trước lò sưởi âm tường, tập trung đọc báo. Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu và bắt đầu đọc một quyển sách về Thảo Dược. Bên ngoài rất lạnh. Tuyết đóng một lớp dày và gió thì rét cắt da cắt thịt. Những ngày nghỉ bình thường chúng tôi thích được ở cạnh nhau như vậy, có dôi khi còn có cả Goyle và Crabbe, hoặc Blaise và cả Parkinson.

Đối với việc chúng tôi chính thức công khai hẹn hò vào dịp vũ hội Giáng Sinh, Parkinson cực kỳ tức giận. Cô nàng không nghĩ chúng tôi sẽ làm lành nhanh như thế. Trước mặt tôi, cô cố tỏ ra lạnh lùng. Lúc nào cũng trưng ra bộ dạng cao ngạo đi lại trước mặt tôi, nhìn tôi rất không vừa mắt.

Tôi cảm thấy vạn phần may mắn khi tình địch là một Slytherin, mà không phải Gryffindor hoặc Hufflepuff. Vài ngày trước, có hai nữ sinh năm thứ sáu Nhà Hufflepuff chỉ vì chuyện yêu đương mà đánh nhau, loạn thành một đoàn lại còn kéo đứt tóc nhau, thật rất khó nhìn.

Đột nhiên Draco mở to hai mắt, ngồi ngay ngắn chuyên chú nhìn chằm chằm tờ báo, ngón tay vô ý gõ nhẹ lên mặt bàn.

”Ha! Nhìn xem này.” Draco hưng phấn nói.

Tôi nghi hoặc cầm lấy tờ báo, nhìn thấy một tiêu đề: Sai lầm nghiêm trọng của Dumbledore. Xem xuống dưới, tin tức do phóng viên Rita Skeeter viết, nói sai lầm của Dumbledore nghiêm trọng như thế nào khi để Hagrid đảm nhiệm vai trò giáo sư môn Chăm sóc sinh vật huyền bí. Cô ta miêu tả Hagrid trong bài báo của mình cứ như một kẻ vô cùng hung hăng, thích dọa nạt học trò, cực kỳ nguy hiểm, đã từng khiến cho vài học sinh trong trường bị thương nặng nhưng mà Dumbledore lại làm như không thấy.

”‘Tôi và bạn mình đã bị một con Bằng Mã công kích’ một học sinh năm thứ tư kể lại, ‘nếu không phải có người vừa vặn mang theo thuốc cầm máu cao cấp, bạn của tôi chắc chắn đã chết’.” Tôi xem kỹ, ngẩng đầu nhìn Draco một cái, “Đây là cái gì?”

”Đây là sự thật!” Draco dựa vào lưng ghế sô pha.

”Được rồi, đúng là sự thật! Nhưng tất cả chúng ta cũng biết cô phóng viên này kể không đúng sự thật!” tôi trả tờ báo lại cho Draco, “Sự thật thì Hagrid vừa ngốc vừa thành thật lại rất dễ mềm lòng.”

”A, lúc tớ trả lời phỏng vấn của cô phóng viên đó thì tớ cũng chẳng biết cô ta sẽ viết thế này!” Draco lười biếng địa nói.

”Cho dù biết thì cậu cũng sẽ nói.” Tôi xoay người nhìn Draco.

”Cậu xem phía dưới chưa?” Draco hỏi.

”Chưa xem! Dù sao loại tin tức bịa đặt này cũng chẳng có gì hay ho để xem!”

”Phía dưới cũng không phải bịa đặt!” Draco nghiêng người, đem tờ báo đặt trước mặt tôi, “Nhìn này, ông ta là người khổng lồ lai, cả tên của mẹ ông ta cũng được nhắc tới.”

Tôi nhìn Draco với vẻ kỳ quái.

”Đúng vậy, tớ đương nhiên biết ông ấy là khổng lồ lai. Thế thì có gì đâu?”

”Cậu biết?” Draco giật mình nói.

”Là cậu nói chứ ai! Vào năm thứ nhất, mỗi ngày cậu đều nhắc đến mà…”

”À…là tớ đoán thế!” Trên mặt Draco hiện ra biểu tình kỳ quái, “Cậu không biết đây là một cách xưng hô sỉ nhục đối phương phải không? Chẳng hạn chê kẻ lùn là gia tinh hoặc người cao lớn là khổng lồ lai…”

Tôi cẩn thận nhìn cậu.

”Vậy…Hagrid là khổng lồ lai không phải là chuyện ai ai cũng biết?”

”Đương nhiên!” Draco nói, “Thực tế, phù thủy rất căm ghét con lai với các sinh vật pháp thuật, đặc biệt là người khổng lồ. Bọn chúng hung bạo bẩm sinh!”

”Được rồi! Hagrid là hậu duệ của người khổng lồ hung bạo bẩm sinh!” tôi nói, “Nhưng ông ấy vẫn là một kẻ vừa ngốc, vừa thành thật lại dễ mềm lòng.”

”Mọi người sẽ không tin tưởng đâu.” Draco nói.

”Không tin thì thế nào? Hagrid cũng không có gì phải ngại.”

”Này…” Draco không kiên nhẫn nói, “Việc này cho thấy kiếp sống giáo sư dạy học môn Chăm sóc sinh vật huyền bí của ông ta sẽ chấm dứt!”

”Dumbledore sẽ không cho phép điều đó xảy ra, Draco.”

”Ông ta sẽ!” Draco cười theo kiểu ‘vui sướng khi người gặp họa’, giơ tờ báo trong tay lên, “Sức mạnh của dư luận! Tớ phải giữ tờ báo này lại đến lớp học Chăm sóc sinh vật huyền bí vào ngày mai! Tớ dám cá Cứu thế chủ vẫn chưa xem tờ báo này đâu...”

Tôi thở dài, quay đầu đi.