[Đồng Nhân Nữ Hoàng Ai Cập] Ta Là Asisư

Chương 85: Tâm tư của Izumin




Một cái đầu nho nhỏ nhô ra. Đó là một nam hài khoảng sáu, bảy tuổi. Mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng tắp, môi có đường cong duyên dáng. Tóc màu bạc hơi che ánh mắt lại, hắn không kiên nhẫn đẩy tóc ra, lộ ra một đôi ánh mắt nâu thanh tú.

Nhìn nhìn trái phải, trừ bỏ Ari ra, chỉ có một bóng dáng kiều mị. Khóe miệng mang nụ cười, nam hài nhanh chóng chạy tới “Mẫu hậu!”

Thân ảnh thay đổi tư thế thành một đường cong đẹp tao nhã như mặt nước. Mái tóc dài như nước, bay nhẹ tron gió. Đó là một khuôn mặt đẹp tinh xảo đến mức khó có thể hình dung. Ngũ quan vô luận là thưởng thức từng nơi, hay là nhìn tổng quan, đều có thể làm cho người ta không khỏi hãm sâu vào. Tuyệt nhất chính là, trong thần sắc rõ ràng là diễm lệ quyến rũ, lại ẩn ẩn có cổ đoan trang. Hai cổ khí chất hoàn toàn tương phản đan xen, lại làm cho người ta căn bản không có nổi ý niệm khinh nhờn.

“Ngươi đã đến rồi!” Che miệng cười khẽ, trong ánh mắt Asisu nhanh chóng hiện lên sự vui mừng.

“Hư!” Nam hài lại cẩn thận đánh giá bốn phía, xác định không có nguy hiểm rồi mới một phác đi lên, hung hăng chôn ở trong lòng Asisu.”Mấy ngày nay con không thấy người đâu! Nhớ người muốn chết!”

Ôm lấy cổ Asisu, nam hài làm nũng hôn.

“Đã lớn thế nào rồi, còn làm nũng?” Asisu buồn cười nhìn nam hài trong lòng, nhẹ nhàng ôm lấy.”Đã làm xong công khóa rồi?”

“Vâng!”

“Em gái ngươi đâu?”

“Nàng thích quấn quít lấy Kail, không thích con!” trên mặt nam hài nổi lên bất mãn. Trước kia, em gái thích nhất chính là hắn. Chẳng lẽ hắn không anh tuấn bằng Kail sao?

“Tính tình của Kail trầm ổn hơn ngươi, nàng đương nhiên sẽ thích hơn!” Asisu vỗ vỗ lưng nam hài, buồn cười nhìn nam hài ghen tuông.

“Vẫn là mẫu hậu tốt nhất!” Nam hài rất hưởng thụ Asisu ôn nhu. Cầm lấy tay mẫu thân, hắn nhịn không được thưởng thức.



Vừa tiến đến, ta liền thấy cái xú tiểu tử kia lại ở trong lòng Asisu. Trong lòng lập tức có chút bất mãn. Đã lớn thế nào rồi, Asisu còn phóng túng hắn như thế. Hừ.

Không nói gì, lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Asisu, nhìn sắc mặt con trắng bệch. Ân, cũng không tệ, còn biết ngồi ngiêm chỉnh lại.

” Luyện kiếm xong chưa?” Nhíu mày hỏi hắn.

“Luyện!” Con hơi sợ sệt nói.

Thấy hắn một bộ như chuột thấy mèo, trong lòng đột nhiên có ti lửa giận.”Nói to lên.” Ta nhàn nhạt nói.

“Luyện! Công khóa hôm nay con đều đã làm xong.” Con lập tức ngẩng cao đầu, nhìn ta chằm chằm, lớn tiếng trả lời.

“Đi ra ngoài! Làm lại một lần khóa kiến thức cơ bản hôm nay.” Ân, như vậy cũng không tệ. Không để ý ánh mắt Asisu có chút đau lòng, lẳng lặng an bày nhiệm vụ cho hắn.

Sắc mặt con lại trắng bệch, cắn răng đáp ứng.”Đã biết!”

“Buổi tối, ta sẽ kiểm tra.” Nhìn hắn rời đi, ta lại dặn. Không ngoài ý muốn nhìn thấy lưng hắn cứng lại, nhưng rất nhanh lại khí phách hiên ngang đi ra ngoài. Ha ha, tiểu tử kia, vẫn rất có cốt khí đâu!

“Chàng làm gì mà hung với hắn như vậy?” Thấy con rời đi, Asisu chu lên đôi môi đỏ tươi.” Mỗi lần con gặp chàng, đều rất sợ hãi!”

Hừ! Ngay cả đảm lượng ấy cũng không có, như vậy sao được! Treo lên một chút ý cười, ta hôn gò má non mềm của Asisu: “Nàng vẫn đẹp như vậy!”

Asisu lập tức nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt. Nàng rõ ràng có chút thẹn thùng, lại quật cường nhìn ta, không chịu thừa nhận: “Chàng không thể đối con tốt một chút sao? Con rất đáng thương.”

Ôm thân thể yếu đuối không xương của nàng vào trong ngực, vừa lòng ngửi thấy hương thơm trên người nàng, ta nhẹ nhàng cắn cắn vành tai như ngọc của nàng: “Ta luôn luôn đối xử với hắn rất tốt.”

“Nhưng chàng không thích hắn kề cận ta.” bàn tay mềm của Asisu lôi kéo tóc của ta, có chút bất mãn.”Chàng cũng có thể ghen với con. Thật sự chịu thua chàng.”

Nhẹ nhàng mà cười ra tiếng: “Hắn về sau sẽ có thê tử của chính mình.” Ta rộng rãi thừa nhận, chính là ghen tị.

“Vậy ta đây có nên gọi nữ nhi cách ngươi xa một ít!” Asisu liếc trắng ta một cái.

Cắn một cái lên xương quai xanh khêu gợi của nàng, nghe thấy tiếng kêu rên của nàng, trong lòng ta mới thoải mái một chút: “Như vậy sao được! Nữ nhi là dùng để yêu thương.”

“Ngươi sao có thể không công bằng như vậy a!” Asisu trừng ta.

Kỳ thực, bộ dáng này của nàng là thú vị nhất. Mị nhãn như tơ, khóe miệng nhẹ kiều, thường thường mê hoặc ta mất đi lý trí. Nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào làn da mềm mại của nàng. Trong thân thể đột nhiên xông ra một nhu cầu khó nhịn, khóe mắt liếc đến Ari, Ari biết điều lập tức lui về phía sau. Ta khoan khoái nhìn Asisu bị ta vuốt ve, yêu kiều thở hổn hển. Ân, sinh hai hài tử, vẫn còn có thể quyến rũ quyến rũ ta chỉ cần thấy đến nàng là muốn biến thành dã thú như vậy.

Về Ari, ta cuối cùng không phạt nàng. Cũng không tính là nàng hoàn toàn phản bội Asisu; thứ hai, Asisu luyến tiếc nàng. Nhưng ta cũng không để dễ chịu quá. Ta đưa gia nhân còn lại của nàng tới Hitaito, ta luôn phái người giám thị bọn họ. Nếu như nàng còn dám phạm lần thứ hai, ta không sẽ không chút do dự làm toàn bộ gia nhân của nàng biến mất

“Chàng là cố ý.” Ánh mắt của nàng đã mê man, rên rỉ tràn ra một câu oán giận.

Ha ha, vẫn còn có thể nghĩ đến chuyện khác sao. Ta nỗ lực đùa gấp bội thân thể sớm quen thuộc vô cùng dưới thân này, nhìn thấy nàng ở dưới thân ta hóa thành mềm mại như nước.”Vinh nhi, ta yêu nàng!” Hôn cánh môi như hoa của nàng, trong lòng yêu nhất, chính là đôi ánh mắt mê mang của nàng.

“Ta cũng yêu chàng!” Cánh tay ngọc nhẹ nâng, ôm lấy bờ vai ta, nàng theo bản năng trả lời.

Ân, nàng thế này cũng là ta thích nhất. Nồng đậm lông mi, đôi ánh mắt vốn sáng rọi lúc này trừ bỏ tình dục ra, chỉ có lấp lánh lệ quang. Hôn hôn ánh mắt nàng, đưa nàng lên đỉnh cao nhất…

Cho tới bây giờ, ta vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng.

Ánh mắt nàng thật sự rất đẹp. Ôn nhuận sáng bóng, lại mang theo thấu nhân tâm lợi hại. Bởi vì che giấu tung tích, ta không dám nhìn nàng nhiều. Quay đầu nhìn về phía cô gái sông Nile toàn thân ánh vàng rực rỡ. So sánh với nàng, nữ hài kia đơn thuần hơn. Ta còn chưa trao đổi mấy câu với nàng, nàng đã quấn quít lấy ta hỏi đông hỏi tây. Ta làm bộ cảm thấy hứng thú trả lời, khóe mắt lại nhìn thấy miệng nàng khẽ nâng lên tươi cười. Trong lòng rùng mình, chẳng lẽ nàng biết thân phận của ta.

Nhưng nàng lại chỉ là nhặt lên cuộn vải của ta, rồi nở một nụ cười khó dò, cùng rời đi với binh Ai Cập vừa đột nhiên xuất hiện. Trong lòng có chút rét run, phảng phất như tâm tư của hắn không cách nào hoạt động khi ở trước mặt nàng

Sau đó, ngoài ý muốn bắt được nàng, ta lại phát hiện, nàng chỉ là cảm thấy hứng thú với ta, vẫn chưa giống như suy nghĩ trong lòng ta, thích ta. Cảm giác có chút bị đả kích. Những năm gần đây, ta đã thấy vô số mỹ nữ. Các nàng đối ta phần lớn là nhất kiến chung tình. Không vì tướng mạo của ta, thì là vì thân phận của ta. Kỳ thực, ta đối với trò chơi ngươi tình ta nguyện này từ trước đến nay đều vui tới tham dự. Là một hoàng tử, áp lực không nhẹ. Ta cũng cần loại thư giãn đó, để thư hoãn thân thể và tinh thần. Chưa bao giờ thấy qua có nữ hài kỳ quái như vậy. Chỉ ở bên cạnh quan sát ta, ngay cả khi ta cố ý đùa giỡn cô gái sông Nile, nàng cũng chỉ là lẳng lặng nhìn. Phảng phất như linh hồn đã lấy ra, phảng phất như ta chỉ là diễn viên.

Lần đầu tiên dâng lên ham muốn chiếm hữu Asisu, là sau khi động tình hôn cô gái sông Nile. Lúc ấy, ta khiếp sợ với biểu hiện ra trí tuệ của nàng. Ý nghĩ đầu tiên đó là, muốn đem cô gái sông Nile làm của riêng. Mà khi ta phục hồi tinh thần lại, nàng vẫn là một bộ tìm tòi nghiên cứu. Vừa rồi đầy ngập nhu tình lập tức biến mất. Một cỗ lửa giận như có như không đột nhiên dâng lên. Cho tới bây giờ, đều là nữ nhân vì ta thần hồn điên đảo. Ai Cập thật sự rất kỳ quái, hai nữ nhân, một người muốn chạy trốn khỏi ta, một người thầm muốn nghiên cứu ta.

Khi ta biết nàng là Asisu. Trong lòng thế nhưng có một cổ kinh hãi. Chỉ là khi đó, ta không rõ vì sao. Chỉ là cảm thấy, lấy thân phận của nàng, thì nàng rất xứng đôi với ta. Nhưng mà, không phải là nàng yêu Menfuisu yêu đến điên cuồng sao?

Khi ta ý đồ châm ngòi quan hệ của nàng và Menfuisu. Nàng đột nhiên cho ta một cái tươi cười sáng rọi, ta chật vật phát hiện, tâm tư của ta tựa hồ lại bị nàng xem thấu. Hay là, tin đồn là sai sự thật? Khi nghĩ như vậy, đáy lòng đột nhiên một mảnh thư sướng. Cho dù ăn “độc dược”nàng đưa, ta vẫn cảm thấy tâm tình cực tốt.

Lần thứ hai khi ngoài ý muốn bắt đến nàng, ta có chút vô thố. Không rõ nên đối nàng như thế nào. Theo lý, nàng là nữ vương địch quốc, có giá trị lợi dụng rất lớn. Nếu nàng đưa đến cửa, ta không có đạo lí buông tha. Trong lòng là nghĩ như thế, nhưng căn bản lại không làm được. Ta làm sao vậy? Một người có thân phận như vậy, ta hẳn là nên ép khô giá trị lợi dụng của nàng. Nhưng mà, từng đợt không đành lòng dưới đáy lòng lại nảy lên. Nhất là khi nhìn đến, nàng bị đạo tặc hạ lưu kém chút vũ nhục, đầu óc ta trống rỗng. Thầm muốn ôm nàng vào trong ngực, hảo hảo mà yêu thương nàng. Không muốn nàng chịu ủy khuất rơi lệ, chỉ muốn cho nàng tươi cười nở rộ giống như lần đầu tiên khi gặp ta, ôn nhu lại giảo hoạt. Cho nên, ta không nói cho phụ vương biết là ta bắt được nàng.

Nhưng chỉ chớp mắt, nàng liền trốn khỏi trong lòng ta. Thay đổi như chong chóng, trở tay làm mưa, ở dưới mắt ta cứu cô gái sông Nile đi. Phẫn nộ đột nhiên tràn ngập trong ta. Chẳng lẽ ở trong mắt nàng, ta lại vô dụng như vậy? Đến mức nàng có thể tự nhiên thoải mái như vậy? Chẳng lẽ, nàng thật sự không cảm giác tình ý như có như không giữa chúng ta? Asisu, nàng đừng hòng chạy trốn! Ta sẽ làm nàng chỉ yêu một mình ta.

Phẫn nộ, ta chuẩn bị dẫn quân xông vào Atsiria. Ta muốn bắt lấy nàng, muốn đánh tan Menfuisu, muốn nói cho nàng, ta không phải là một nam nhân vô dụng chỉ có thể bị nàng đùa bỡn.

Không nghĩ tới, Menfuisu thế nhưng cùng nàng thiết hạ bẫy. Trong nháy mắt, binh Ai Cập chạy thoát, binh Hitaito bị đánh bại. Ta ở bên cạnh sinh tử. Khi đó, trong lòng ta nổi lên, thế nhưng không phải là sợ hãi, mà là sự thống khổ sắp mất đi nàng.

Nàng không cùng Menfuisu rời đi. Sau khi ta thoát hiểm, đầu tiên mắt nhìn đến là bóng dáng của nàng. Xấu hổ trong lòng xuất hiện, lập tức liền bị nhu tình trong mắt nàng bị xua tan. Nàng… nhìn ta như vậy, có phải là đang nói cho ta, nàng cũng yêu ta?

Nàng muốn ta thề, ta không chút do dự. Trong lòng mừng như điên, rốt cuộc không che dấu được. Ôm lấy nàng, ta cưỡi ngựa đến nơi không người, hung hăng hôn thiên hạ trong lòng. Sau khi về nước, trong lòng ta một nửa ngọt ngào, một nửa bình tĩnh. Asisu là nữ hoàng Ai Cập, rất xứng đôi ta. Nếu như thật sự cưới nàng, vô luận là thế lực sau lưng nàng, hay là trí tuệ bản nhân nàng, đều có thể mang đến cho Hitaito ích lợi lớn. Lúc đó, nếu nói là ta một lòng yêu nàng, thì xác thực có chút khuyếch đại. Giữa chúng ta, trừ bỏ tin tưởng ra còn làm ta càng thêm để ý, đó là có ích lớn nhất khi song phương kết hợp.

Cùng nàng ở chung, quả thật thú vị. Riêng nàng, làm nũng, vui vẻ, mọi thứ đều đến. Nàng hoàn toàn làm trong lòng ta đảo điên. Ta thậm chí có chút hoài nghi, nàng thật sự chính là người lúc ấy luôn bình tĩnh bàng quan sao? Một nữ nhân, làm sao có thể có nhiều diện mạo bất đồng như vậy.

Khi làm Babylon dấy lên hừng hực đại hỏa, một tia nghi hoặc trong lòng ta cuối cùng cũng tán đi. Lúc này, vô luận nàng có phải Asisu hay không, có phải nữ hoàng Ai Cập hay không, ta đều không có khả năng buông nàng ra. Dĩ vãng, khi ta cùng với nữ nhân kết giao, vẫn luôn duy trì khoảng cách. Ta phải phòng bị các nàng tính kế. Nhưng ở trước mặt Asisu, ta cảm giác nhiều nhất đó là cảm giác thoải mái mà nàng mang đến. Tuy rằng nàng không phải là nữ hài đơn thuần, không giống cô gái sông Nile, mọi cảm xúc như một trương giấy trắng, viết rành mạch. Nhưng nàng không có dục vọng gì. Mọi thứ nàng làm, chỉ là vì bảo hộ bản thân.

Đúng vậy, ta không rõ nàng vì sao bất an như vậy. Nhưng ta có thể cảm giác được, nàng đang sợ hãi. Nàng không thích quyền lực, lại phải ở trong đó phất tay áo gây mưa; nàng không thích lục đục với nhau, lại phải thao túng mọi chuyện. Khi Menfuisu nói muốn cưới nàng, ta nhìn thấy trong mắt nàng không phải là vui vẻ khi được người yêu say đắm, mà là dày đặc bi ai.

Có lẽ, ta hẳn là nên cám ơn Menfuisu. Hắn buộc Asisu từ trên cao rơi xuống mặt đất, cùng ta sóng vai mà đi. Ôm Asisu như vậy, trong lòng ta đột nhiên nổi lên một cảm giác an toàn. Nữ nhân mà ta muốn, không phải là nữ nhân chỉ biết tính toán không bỏ sót, cả ngày bận về việc tâm kế. Ta muốn chính là một nữ nhân rõ ràng, cùng ta trải qua mỗi một ngày.

Tuân thủ lời hứa, chẳng quan tâm chuyện đã xảy ra ở Ai Cập. Kỳ thực ta biết, đều là một tay nàng giảo khởi mưa gió. Tốt lắm a! Menfuisu làm nàng việt ngoan, nàng càng sẽ không ly khai ta. Nói ta đê tiện cũng tốt, nói ta vô sỉ cũng thế, ta chỉ là không muốn buông nàng ra. Cho dù, buông tha cho thời cơ tốt nhất nắm Ai Cập trong tay, ta chỉ muốn bắt lấy nàng gắt gao.

Nàng nói, nàng phải về Ai Cập. Ta không yên lòng, cùng nàng trở lại. Nàng không muốn ta tham dự binh biến Ai Cập, ta liền chỉ giúp nàng tìm cô gái sông Nile. Asisu vẫn là rất thiện lương, nàng tựa hồ không rõ, ở thời đại này, hoàng đế là cao hơn hết thảy. Ta có chút nghi hoặc. Theo lý mà nói, những quyền mưu đó nàng tiếp xúc từ nhỏ, hẳn là rất quen thuộc mới đúng. Vì sao, nàng nhìn không ra đó chính là kế hoạch mà Menfuisu muốn vây khốn của nàng. Nàng một mực cho rằng, đều là lỗi của Imhotep. Hừ! Bàn tính mà Menfuisu đánh, ta cũng hiểu rõ. Tuy rằng trong lòng không tha, nhưng ta cần Asisu nhận rõ, đứa em trai mà nàng trân trọng là đê tiện như thế nào.

Đột nhiên nhớ tới Hasan. Lúc trước, khi ta cảm giác được hắn đối Asisu yêu say đắm. Chỉ cần vài cái ánh mắt cùng động tác, liền làm hắn biết khó mà lui. Người biết điều như vậy giống hắn thật sự quá ít. Menfuisu cũng dám cản trở hôn sự của ta cùng với Asisu, ta cũng không để ý làm hắn bị Asisu tức giận

Kết quả, chính như ta sở liệu. Asisu đối Menfuisu thương thấu tâm. Đại binh tiếp cận, làm cho hắn phải đồng ý hôn sự của chúng ta. Ta nở nụ cười. Có đôi khi, thắng lợi lớn nhất, không phải là ở trên chiến trường. Có thể trên tâm lý hoàn toàn áp đảo địch nhân, mới có thể mang đến khoái hoạt lớn nhất.

“Chàng là cố ý.” Asisu từng nói với ta như vậy. Đúng vậy, ta chính là cố ý. Trừ bỏ ta ra, nam nhân khác không thể ở trong lòng ngươi giữ một chút địa vị, cho dù là tình thân cũng không được. Nàng chỉ thuộc về một mình ta. Ta muốn hoàn toàn có được nàng.

Nguyên tưởng rằng mọi chuyện đã xong. Nào biết đâu rằng, một cái bản chú thuật lại làm Asisu hoàn toàn mất đi bình tĩnh. Nàng khóc, bất an. Ta có chút không rõ vì sao lại như thế. Cuối cùng, nàng thế nhưng nói cho ta nàng không phải người thế giới này. Trong đầu một mảnh hỗn loạn. Như vậy, có phải có nghĩa là ta vô pháp nắm trong tay vận mệnh của chúng ta. Hạnh phúc mà ta thật vất vả có được lại rất có khả năng bị một khối bùn đất kia hủy diệt?

Ta rất muốn cười nàng miên man suy nghĩ, cười nhạo hết thảy vớ vẩn này. Nhưng nàng nói ra những chuyện mà ta chưa hề nghe qua. Tay có chút run run, lần đầu tiên, ta vô pháp khống chế tương lai. Nữ nhân mà ta khắc sâu yêu, rất có khả năng như một u hồn bn, biến mất ở trước mặt ta. Ta không tin! Ta không tin! Ta nhất định có thể khống chế tương lai!

Menfuisu thật sự là một nhân tài! Thế nhưng ở cảnh nội Hitaito trực tiếp bắt Asisu đi. Tuy rằng, ta ghen tị đêm không thể ngủ. nhưng ta càng sợ hãi. Khi Asisu ôm bản chú thuật kêu thảm thiết, nhiều ngày trôi qua như vậy, vẫn luôn luôn quanh quẩn ở trong lòng ta. Nàng rốt cuộc sao vậy? Bản chú thuật nát, nàng… nàng… có bị biến mất hay không?

Sau đó, truyền đến tin tức Asisu thế nhưng quấn quít lấy Menfuisu, muốn gả cho Menfuisu. Ta như bị cự thạch va mạnh vào lòng, đau lòng như giảo. Thu thập tốt bản chú thuật bị vỡ vụn, ta lấy từng mảnh từng mảnh hợp nó lại. Tuy rằng nó nát đến mức cơ hồ nhìn không ra nguyên dạng, ta vẫn không chịu buông tay. Ban ngày, huy binh tấn công Ai Cập, buổi tối, ta liền ở dưới ánh đèn, nỗ lực khôi phục nó.

May mắn, bản chú thuật rốt cục hợp lại tốt. Mặc kệ rốt cuộc nó có ích hay không, ta vẫn bảo quản nó tốt, dấu nó ở đại điện Phong thần, cũng không nói cho ai, ta chỉ một mình lẳng lặng làm vào ban đêm. Asisu, xin nàng, nàng nhất định phải trở về. Nếu không, ta nhất định phải bắt Ai Cập trả giá đại giới. Ta không cần lời thề, cho dù ta chết nơi dị quốc, ta cũng sẽ không bỏ qua cho kẻ làm nàng bị thương.

Linh hồn trong thân thể Asisu quả nhiên thay đổi. Khi biết được chuyện này, ta hô hấp có chút khó khăn. Chẳng lẽ, bản chú thuật khôi phục, nàng vẫn không thể trở về? Chẳng lẽ, ta vẫn không có năng lực cứu trở về người ta yêu?

Nhìn sắc mặt Menfuisu tiều tụy, vụng trộm hôn Asisu đang mê trung. Ta đột nhiên lạnh lùng nở nụ cười, ngươi cũng phát giác ra rồi sao. Ngươi cũng muốn lừa mình dối người cho rằng, đây là nữ nhân mà chúng ta yêu sao? Nếu không phải tại ngươi, thì vì sao ta lại bị lâm vào tình thế vô dụng như vậy. Menfuisu, ngươi đúng là cái đại ngu ngốc không rõ đầu rõ đuôi. Liền ngay cả khi thất bại, ngươi cũng không biết sai ở nơi nào!

Sử dụng kiếm buộc hắn, bắt hắn rời xa Asisu. Cho dù trong thân thể này không phải là thê tử của ta, cũng không thể cho ngươi khinh nhờn.

Asisu đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy nàng mở mắt liền lao vào trong lòng Menfuisu. Trong lòng ta phảng phất như chảy máu. Nhưng nàng không nhìn ta, chỉ sờ vòng tay kim xà. Trong lòng vừa động, có chút không dám tin. Nàng từng nói cho ta, vì phòng bị Ragashu, nàng thả ở trên người rất nhiều dược vật phòng thân. Chẳng lẽ…

Asisu thổi một đống thuốc bột hướng Menfuisu, xoay người hướng ta chạy tới. Tay cầm kiếm của ta có chút run run. Thật là nàng sao? Nàng thật sự đã trở lại? Nàng ngẩng đầu nhìn ta một cái, liền quay lại, nhặt lên kiếm đâm hướng Menfuisu. Trong lòng vui vẻ, ngay cả mắt cũng có chút ướt át. Thật sự là nàng, thật sự là thê tử của ta. Nàng thật sự đã trở lại.

Lấy lại tinh thần, khi nàng đâm vào vai phải của Menfuisu, ta thuận tay ấn lên, giúp nàng đâm vào càng sâu. Lúc này ta thầm muốn cười ha ha. Menfuisu, cùng ngươi là địch lâu như vậy, chỉ có giờ khắc này, ta là vui vẻ nhất. Cuối cùng, ngươi vẫn là bại bởi ta. Asisu, chỉ yêu một mình ta. Giống như khi ta hao hết tâm tư, để nàng yêu ta vậy, ta cũng chỉ yêu một mình nàng. Ngươi chỉ có thể ôm cô gái sông Nile vụng về kia, bị tình yêu giày vò thống khổ, vượt qua cả đời.

Asisu muốn ta không giết Menfuisu. Ta vui vẻ đồng ý. Thời khắc này, ta cũng không muốn giết hắn. Để hắn thống khổ, chết không phải là lựa chọn tốt nhất. Ta muốn bắt hắn còn sống để bị thống khổ cắn nuốt tâm linh. Ôm vào lòng nữ nhân ta yêu, thong dong dấy lửa, rồi ra khỏi hoàng cung Ai Cập.

Hơn một tháng bất an, tưởng niệm mùi hương của Asisu, chiếm được thỏa mãn. Để cho ta vui vẻ chính là, nàng hoài con của chúng ta. Vô luận nguyên nhân là bản chú thuật, hay là đứa nhỏ, chỉ cần nàng có thể trở về, ta liền cao hứng. Nói ta ích kỷ cũng tốt, nói ta lãnh khốc cũng tốt, ta để ý chỉ là một mình Asisu. Con nối dòng, bọn họ chỉ là công cụ kế thừa quốc gia. Giống như khi ta còn bé vậy, bị phụ vương mẫu hậu ném vào trong học tập vô tận, ta chỉ có thể một mình sờ soạng cuộc sống. Ta sở dĩ yêu thương Mitamun, là vì ta không muốn để nàng giống ta, bị ám sát, phản bội quấn quanh. Nữ hài tử, chỉ cần hạnh phúc là tốt rồi. Nam nhân, hẳn là phải gánh vác thiên địa.

Lại một lần nữa ở trên chiến trường đánh tan binh Ai Cập. Nắm chặt tay Asisu, trong lòng ta rất thỏa mãn. Vui sướng vì chiến thắng cùng hạnh phúc có người yêu trong ngực, khi ta nhìn thấy đầu trận mặt Menfuisu trắng bệch, chỉ cảm thấy thú vị. Ta sẽ không hảo tâm nói cho ngươi, ngươi thua ở chỗ nào. Từ một khắc ngươi ý đồ cướp đi nữ nhân của ta, ngươi liền nhất định trở thành địch nhân của ta.

Học Asisu, ta bắn một mũi tên về phía Menfuisu. Tuy rằng không thành công chặn giết hắn đương trường, ta vẫn bình tĩnh như cũ. Menfuisu,cuộc báo thù của ta còn chưa kết thúc.

Hừ! Không nghĩ tới hắn đột nhiên gửi tới thư hòa giải. Nhàn nhạt cười, hung hăng cướp một đống tài sản của hắn. Ta khải hoàn về nước. Ôm Asisu, ta cười nói: “Còn nhiều thời gian!” Đúng vậy! Hắn khẳng định sẽ lợi dụng cô gái sông Nile luôn muốn chạy ra bên ngoài kia để công chiếm tiểu quốc, ta chỉ cần ở đằng sau hắn, chậm rãi kết minh với những tiểu quốc đó là được. Menfuisu, ta sẽ để ngươi sống lâu them vài năm. Chờ ngươi chết đi rồi, ta sẽ thay thế Asisu thả một đóa hoa nhỏ ở quan tài của ngươi. Coi như là an ủi nhiều năm qua ái mộ thê tử ta như vậy. Yêu mà không chiếm được, khiến cho ngươi bị cắn tâm thống khổ, chịu dày vò thêm vài năm đi.



“Chàng đang nghĩ cái gì?” Asisu cầm lấy khỏa trái tim được khắc bằng gỗ ở trước ngực ta. Nàng từng nói, muốn giúp ta đổi một cái mới. Nhiều năm qua như vậy, nàng dùng các loại chất liệu chế tác rất nhiều. Mà ta chỉ thích thứ này nhất. Bởi vì, đây là món quà đầu tiên mà nàng tặng ta. Cái khác, ta chỉ là hảo hảo mà nhận. Những thứ này đều là Asisu làm vì ta. Ta quyến luyến chúng.

“Về sau, đừng để con bám vào trên người nàng.” Ta nhàn nhạt cảnh cáo nàng, hôn hôn thái dương có chút hãn ẩm của nàng.”Hắn đã lớn rồi, như vậy là không tốt!”

“Chàng…” Asisu không ngờ được ta lại nói như vậy, có chút chán nản.

“Nàng chỉ là mẫu thân hắn, không phải là tình nhân của hắn.” Ta đùa cợt nhìn nàng, xoa xoa cái mũi của nàng. Asisu tức giận đến nói không ra lời, nàng thế này luôn làm ta yêu thương. Mỗi khi đùa nàng, ta luôn rất vui vẻ. Bất quá, nghĩ đến cái tiểu tử kia cũng dám ôm lấy cổ trắng noãn của Asisu, trong lòng liền dâng lên ghen tuông nhàn nhạt. Dù là con, cũng không cho chạm vào nữ nhân của ta.

Những năm gần đây, ta đã kế thừa vương vị. Phụ vương đã chết, mẫu hậu luôn luôn ốm đau. Người thân nhất bên người ta, trừ bỏ Mitamun cũng chỉ có Asisu. Mẫu hậu tuy rằng thương ta, nhưng vẫn không hay thân cận với ta. Từ nhỏ, ta liền bị ném ra khỏi tầm mắt của nàng. Nàng và ta, luôn có sự xa cách. Cho nên Mira mới có thể được nàng yêu thương như vậy. Nàng đem tình yêu đối ta, toàn bộ đưa đến trên người Mitamun cùng Mira. Asisu từng nói, mẫu hậu là người có tính tình trung lập. Ta nghĩ cũng thấy đúng. Cho nên, nàng tuy rằng từng đối địch với Asisu. Nhưng khi nhìn thấy ta khắc sâu yêu Asisu như thế, liền cũng không lại làm khó dễ Asisu.

Về phần phụ vương. Hắn luôn luôn ham mê nữ sắc, liền ngay cả Asisu, hắn cũng từng có ý niệm giữ lấy. Ta tuy rằng trong lòng không vui, nhưng cũng hiểu đó chính là bản tính của hắn. Sau đó, ta thành công đưa hắn dục vọng chuyển hướng cô gái sông Nile. Ta không muốn cùng hắn là địch. Phụ vương tuy rằng đối ta không được tốt lắm, lại coi ta là người thừa kế duy nhất. Cuối cùng, mấy năm nay hắn bị nữ nhân vét sạch, chết ở trên giường nữ nhân. Nghe được tin tức này, trong lòng ta thật sự phiếm không dậy nổi một tia gợn sóng. Nghĩ đây là kết cục tốt nhất của hắn đi. An ủi mẫu hậu khóc, ta đội vương miện Hitaito, lập Asisu làm vương hậu của ta, vương hậu có quyền lực nhất Hitaito.

Giúp Asisu ở Hitaito thành lập uy vọng, trở thành thần tượng lớn nhất ở Hitaito ta. Cũng gả Mira đến nước ngoài, giúp nàng tìm hôn sự tốt. Asisu tuy rằng vừa lòng, nhưng vẫn có điểm bất an. Cô nhóc ngốc, là sợ ta cũng sẽ không lưu tình đuổi nàng ra khỏi nhà như vậy sao? Ta ôn nhu cười, ôm nàng vào trong ngực, để nàng cùng ta cùng đi hướng tương lai. Đừng sợ, Asisu. Ta đã từng nói qua, ta sẽ chỉ có một mình nàng làm thê tử. Ta sẽ tuân thủ lời hứa này.

Những năm gần đây, vô số người muốn ta tiếp tục cưới, ta cũng không quan tâm. Có người ỷ vào quyền thế ép buộc ta, ta liền trừ bỏ bọn họ. Việc này, ta cũng không nói với Asisu. Nhìn nàng hạnh phúc là ta cao hứng. Mấy chuyện sát phong cảnh kia, không được phá sự vui vẻ của nàng. Có người muốn ta cản trở Asisu, không để nàng tiếp tục phát triển thế lực. Nhưng bọn họ sao biết được, này đó căn bản là ta âm thầm trợ giúp. Ta muốn để cho người khác biết, ly khai ta, ly khai Ai Cập, Asisu vẫn như cũ có quyền thế đào thiên. Bọn họ sợ Asisu có một ngày chán ghét ta, sẽ trừ bỏ ta. Hừ! Đám mắt mù kia, sao có thể biết Asisu căn bản không cần thứ đó. Nếu quả có một ngày nàng thật sự như vậy, muốn tánh mạng của ta, ta cũng sẽ gắt gao bắt lấy nàng làm bạn. Trên trời dưới đất, nàng nơi nào cũng không đi được, vĩnh viễn chỉ có thể ở bên người ta.

Kỳ thực, đáy lòng vẫn sợ hãi. Nếu ta vi phạm lời hứa, ta sợ Asisu thật sự rời đi không quay đầu lại. Nếu như nàng là nữ nhân bình thường, thì chỉ cần ta bắt nàng về là được. Nhưng Asisu là đặc biệt, ta sợ chỉ cần mất đi, thì đó là vĩnh viễn. Đáy lòng cười nhạo Menfuisu, ta không muốn trở nên giống hắn, cuối cùng chỉ có hối hận cùng thống khổ làm bạn.

Asisu, ta thật may mắn, cả đời này có thể có nàng làm bạn.

———-oOo———-