Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách (bản xưng tôi)

Chương 13: Giây phút chia ly




Đăng ký xong, Diệp Chính Thần không coi ai ra gì ôm lấy tôi, tôi có điểm không thích ứng thân thiết trước mặt mọi người, vội vàng đẩy anh ra.

Anh cũng không cưỡng cầu, nhỏ giọng nói, "Chờ anh quay trở lại, chúng ta tiếp tục làm nốt chuyện tối hôm qua..."

Tôi trầm mặc.

Xem như ngầm đồng ý!

Anh đi rồi, tôi không cảm thấy khổ sở nhiều, chỉ có lúc đi về có lúc lên nhầm xe buýt, may mắn lái xe phát hiện đúng lúc.

Anh đi mấy ngày hôm trước cũng không có gì, tôi vội vàng đi học, làm bài tập, cùng giáo sư thảo luận, còn có làm thêm, cơ bản không có thời gian mà tưởng niệm một người. Chỉ có mỗi ngày về nhà, thấy cái tên trên cửa phòng bên, nội tâm như hồ nước đối diện, tạo nên nhè nhẹ gợn sóng, ngọt ngào mà chua xót.

Mười ngày sau, tôi hưng phấn mà đếm ngày, còn có năm ngày, bốn ngày, ba ngày, hai ngày, một ngày...

Hai mươi ngày trôi qua, Diệp Chính Thần không quay lại, điện thoại của anh thủy chung tắt máy, tôi bắt đầu lo lắng. Thường xuyên mơ thấy anh gặp chuyện ngoài ý muốn, hoặc là trong nhà xảy ra chuyện, anh không thể quay trở lại Nhật Bản. Loại sầu lo này giống như cỏ dại mùa xuân, rất nhanh mà mọc rễ nẩy mầm, đầy khắp núi đồi.

Tôi cũng không khống chế được cảm xúc, khi đi học tập không tập trung được lực chú ý, làm thêm vô ý, cơm đều lười làm, đói bùng thì tùy tiện mua đồ ăn vặt đỡ đói.

Biết rõ điện thoại của anh sẽ không bật, tôi còn thử gọi thử vài lần, hy vọng kỳ tích sẽ xuất hiện, kỳ tích không có phát sinh, tôi chỉ biết nhắn tin cho anh

"Em hôm nay nấu mì thành đô, ăn rất ngon! Em có nấu phần của anh... Tuy rằng anh không ở đây."

"Phía trước cửa sổ, cây anh đào sắp nở, em dặn nó nhất định phải chờ một chút, chờ anh quay về cùng em xem."

"Em dưỡng tế bào cư nhiên không chết, nó thực kiên cường mà còn sống, đại khái đã ở chờ anh!"

"Em đang nghe 《 thiên hương 》..."

"Anh có nhớ em hay không? Nói đi, không cần ngượng ngùng!"

"Hôm nay có anh đẹp trai hẹn em đi Đông Kinh, anh mà không trở lại, em sẽ cùng hắn bỏ trốn!"

"Trả lời em đi, xin anh!"

Tôi không cần anh nói cái gì, tôi muốn xác định anh tốt lắm

Anh thủy chung không trả lời.

Đêm khuya, tôi một mình trên đường quay về nhà trọ trên đường, tịch mịch mà ngẩng đầu lên, giật mình, phát hiện có mấy đóa hoa anh đào đã nở, đẹp quá!

Tôi nhắn tin cho anh:"Cây anh đào nở, đẹp quá!"

Đợi đã lâu, không có hồi âm.

...

Tôi thở dài, đi qua hành lang trống trải, đứng ở cửa, lấy ra cái chìa khóa vừa muốn mở cửa, tay run lên, cái chìa khóa rơi trên mặt đất.

Bởi vì, phòng bên đèn sáng!

Tôi hưng phấn sắp nhảy dựng lên, hai bước chạy đến trước cửa phòng anh, kéo cửa phòng. Anh khóa cửa, tôi khẩn cấp ấn chuông cửa, dồn dập tiếng chuông cửa nghe tới cũng thấy vui.

Đợi lâu đến một thế kỷ, cửa mới mở ra, tôi vửa thấy người chờ mong ở đứng ở cửa, sớm đem rụt rè ném lên đến chin tầng mây, cao hứng mà đi vào “ Anh rút cục trở lại!Em còn tưởng rằng anh không trở lại đâu”

Tay anh đặt ở trên vai tôi, do dự một chút, nhẹ nhàng đẩy ra, trầm mặc đi trở lại phòng, ngồi trở lại trước bàn.

"Anh trở về lúc nào?" Tôi vẫn đắm chìm tại vui sướng, hoàn toàn không để ý đến sự lãnh đạm của anh.

"Tối hôm qua!"

"Tối hôm qua?" Tôi cười lắc đầu: "Anh đừng gạt em , anh trở về như thế nào mà không tìm em."

Tôi nhìn thoáng qua điện thoại di động anh đặt trên bàn, điện thoại đang mở, có điểm ngỡ ngàng. Vài lầm trước tôi còn gửi tin nhắn cho anh, anh vì cái gì không trả lời.

Tôi nhìn quanh phòng của anh, hết thảy sớm thu thập sạch sẽ, va ly hành lý cũng không thấy ở đây.

"Anh không lừa em." Anh trả lời, ngữ điệu không hề có độ ấm làm cho tôi có điểm hoảng.

"Vậy anh vì cái gì không gọi điện thoại cho em, cũng không tìm em?" Tôi thử dò hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm phản ứng của anh.

Một dự cảm xấu đột nhiên sinh ra!

Anh đi đến cửa sổ sát đất nhìn ra ban công, kéo ra bức màn.

"Chúng ta chia tay đi!"

Tôi giống như bị hung hăng tát một cái, một trận đầu váng mắt hoa, lui ra phía sau từng bước.

Đã lâu, tôi mới lấy lại tinh thần.

Cây anh đào nụ hoa nở to sáng lạn, bóng lưng anh thẳng giống quân nhân, văn tại lòng đầu, nhất châm nhất châm văn đi lên.

Tôi cố gắng hồi tưởng, tôi làm sai cái gì? Nhắn tin cũng sai sao?!

Ngắn ngủn hai mươi ngày, anh vì cái gì thay đổi thành người khác.

Chẳng lẽ...

Tôi mơ hồ hiểu được chuyện gì xảy ra, nhưng tôi vẫn không muốn tin.

Tôi cười, vẻ tươi cười thật sự khó duy trì."Đùa kiểu này không tốt đâu!"

"Anh nói thật. Chúng ta dừng ở đây đi."

Chỉ có một câu bình tĩnh như vậy, cái gì cũng có thể xóa bỏ.

Đây là Diệp Chính Thần, sẽ không cho bất cứ nữ nhân nào cơ hội lừa mình dối người.

Tôi nghĩ tiến lên đánh anh, mắng anh, hoặc là khóc rống lên hỏi anh: vì cái gì? Vì cái gì mà đối với tôi như vậy?

Làm gì đâu? Làm gì mà phải hỏi vấn đề đã biết đáp án.

"Không còn mới mẻ nhiệt tình?" Tôi bình tĩnh hỏi.

Anh không nói lời nào.

"Gặp được niềm vui mới?"

Anh trầm mặc thật lâu rồi nói:"Anh không muốn thương tổn em."

Ý của anh là đừng hỏi nữa, đáp án sẽ chỉ làm cho em càng bị thương.

Tôi dùng sức chà xát nước mắt tràn ra, tháo đồng hồ đeo tay trầm trọng trên cổ tay xuống, đặt ở trên bàn anh, tiếng nói cố thoải mái nhưng vẫn phát run: "Không quan hệ a! Dù sao em cũng không phải thực thích anh, chúng ta còn có thể làm bằng hữu."

Anh xoay người, nhìn đồng hồ đeo tay ánh vàng rực rỡ trên bàn, tôi thấy đáy mắt anh đầy tơ máu cùng với ánh mắt thật sâu ấy náy.

Tôi cố gắng trước mặt anh cười đến đáng yêu một chút."Anh ăn cơm chiều chưa? Em đi nấu mì cho anh ăn!"

"Nha đầu..." Anh kêu lên, tiếng gọi khàn khàn."Thực xin lỗi!"

Tôi không dừng lại, chạy ra khỏi phòng anh.

Trở lại phòng, tôi gắt gao đóng cửa lại, một giọt nước mắt rơi xuống, tiếp theo, một chuỗi một chuỗi...

Tôi ngồi trước cửa, mặt chôn ở đầu gối, gắt gao cắn chặc môi, không muốn khóc thành tiếng.

Tôi sợ phòng bên sẽ nghe được...

Tôi đoán được kết cục này, nhưng không có đoán được... Nó đến nhanh như vậy!

Mì thành đô nấu có tiêu chuẩn, vừa đượm vừa cay.

Diệp Chính Thần càng không nguống nước lạnh, một ly tiếp theo một ly.

"Mỳ có phải không có điểm mặn?" Tôi thật sự đem hết toàn lực để nấu ngon, nấu mì thì tôi nếm qua rất nhiều lần. Nhưng hôm nay nếm không ra hương vị, đầu lưỡi ăn cái gì cũng thấy đắng .

Anh lắc đầu, cúi đầu tiếp tục ăn, từng miếng từng miếng mà ăn.

"Không thể ăn cũng đừng ăn." Tôi cướp lấy, anh phản xạ có điều kiện chắn lại, tay tôi đụng vào bát bên cạnh, một bát mì lớn đổ đầy ra bàn, đỏ như máu, nước mì nóng chảy xuôi, hồng rực, có vài giọt bắn lên người anh…

"Thực xin lỗi!" Tôi hoảng sợ và thất thố, vội đứng nhanh đi lấy cái khăn mặt giúp anh chà xát, không nghĩ đến cái chân bàn, thiếu chút nữa thì ngã.

Tôi rốt cuộc tại làm sao mà đầu óc một mảnh hồ đồ.

Tôi rõ ràng muốn cho chính mình thể hiện sự bình tĩnh, không muốn anh nhìn ra sự yếu ớt, thế nhưng tôi càng nôn nóng, càng thất thố, luống cuống tay chân.

Diệp Chính Thần bắt được tay của tôi."Đừng như vậy."

Tôi hít một hơi thật sâu, cười cười: "Em không sao, em ổn mà..."

Tay anh một chút buộc chặt, nắm tay tôi đến nỗi xương cốt như chặt đứt, tôi không chịu thua kém, hốc mắt sắp nhịn không được, đáy mắt ướt át.

Anh nói: "Muốn khóc thì khóc đi, đừng cứng rắn."

"Ai nói em cứng rắn chống đỡ? !" Tôi giãy anh, thân thể có chút nghiêng ngả, dựa vào ghế mới đứng vững."Em thật sự không có việc gì."

Anh nhìn tôi, mắt thâm thúy xuyên thủng hết thảy sắc bén.

Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, tôi rốt cuộc chống đỡ không nổi, không kìm được, hốc mắt ướt đẫm.

Tôi cúi đầu xuống, nước mắt rơi ở trên bàn, tinh mịn như mưa...

"Đã khuya, em không quấy rầy anh nghỉ ngơ ."Tôi nghĩ đi ra, không muốn anh nhìn thấy nội tâm đau đớn của tôi, anh nhưng cố kéo lấy cánh tay của tôi.

"Nha đầu, hết thảy rồi sẽ qua ."

"Em biết." Tôi gật đầu: "Em biết..."

Nhưng là lòng tham, nỗi đau không chịu nổi!

Tôi làm sao bây giờ? !

"Nếu không em đánh anh, hoặc là mắng anh. Hung hăng mà mắng! Mắng tổ tông mười tám đời đều được!"

Tôi nở nụ cười, lắc đầu."Sư huynh, em nên cám ơn anh, anh ít nhất không ăn xong em rồi mới vứt bỏ!"

Anh nói anh không chạm vào Tần Tuyết, tôi lúc ấy không tin, hiện tại tin.

Nhưng anh còn không bằng đánh!

Theo đuổi, gợi lên tình cảm cho người ta, rồi chẳng thèm ngó tới mang người ta theo đám mây vứt xuống vách núi đen, thêm một câu lạnh như băng: anh không nghĩ thương tổn em!

Này tính cái gì? ! Anh là chính nhân quân tử? Làm cho người ta si tâm vọng tưởng, cam chịu hạ lưu?!

Tôi hung hăng phủi, giãy khỏi cánh tay anh, anh nhưng dùng sức lôi kéo, đem tôi kéo vào trong lòng anh.

Ngực của anh vẫn như vậy, là ấm áp.

"Nha đầu, anh nên bắt em làm sao bây giờ..." Anh ôm tôi, thực nhanh, đến nỗi xương sườn tôi sắp nát ra.

...

Tôi nghĩ đến anh sẽ nói cái gì đó, giữ lại hoặc là giải thích, anh cái gì cũng không nói, chính là ôm tôi thật lâu.