Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu

Chương 41: Ngũ Độc giáo quy thuận




“Ta đem tiểu Hoa và tiểu Hắc tặng cho các ngươi nhé.” Lam Phượng Hoàng chớp chớp mắt, “Ngươi không thích bọn chúng sao?”

Đan Vô Ngân cười khổ, “Tiểu nha đầu, ngươi tên gì?” Nếu còn không nói sang chuyện khác chỉ sợ thật sự phải dẫn theo hai cái bảo bối này quay về Hắc Mộc Nhai mất.

“Lam Phượng Hoàng, ta là Lam Phượng Hoàng.” Tiểu cô nương thành thành thật thật hồi đáp.

“Lam Phượng Hoàng nha, ta so với ngươi lớn hơn không ít, ngươi kêu ta Vô Ngân thúc thúc đi. Vừa rồi, cô nương dẫn đường cho chúng ta tên gì vậy? Ta rất thích nàng, ngươi đem nàng tặng cho ta có được không.” Mặc dù đối với Lam Phượng Hoàng rất có hảo cảm, thế nhưng người dám bất kính với Đông Phương, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Lam Phượng Hoàng mở to hai mắt, “Ngươi nói vừa rồi Linh tỷ tỷ dám nói Đông Phương giáo chủ không phải là nam nhân sao? Dám ăn nói hàm hồ, bất kính đối với khách quý, vậy cứ ném nàng vào xà quật* đi.” (?! Lỗi của tác giả, ta không quản được)

Đông Phương Bất Bại chợt giương mắt nhìn kỹ Lam Phượng Hoàng vẫn cười đến ngây thơ rực rỡ như trước, nói, “Ngũ Độc giáo chủ quả thực danh bất hư truyền.” Đối với người của mình vẫn ngoan** tâm như thế, làm sao là việc một tiểu nha đầu vô tri có thể làm ra được, sợ rằng ngay cả Doanh Doanh và Phi Yên cũng sẽ không quyết tuyệt đến thế đâu. Xem ra còn phải tái rèn đúc lại rèn đúc các nàng.

Xa xa, Doanh Doanh và Phi Yên đang ở Tây Hồ thoả thích du lãm không tự chủ rùng mình, sẽ không phải là có người đang tính toán các nàng chứ?

Đan Vô Ngân nghe Lam Phượng Hoàng nói xong cũng sững sờ, nhưng vẫn tỏ vẻ mạn bất kinh tâm nói với nàng, “Có thể đem cô nương kia giao cho ta sao? Ta muốn tự mình xử trí nàng.”

Lam Phượng Hoàng liếc mắt, “Vô Ngân thúc thúc, ngươi thực sự không dự định buông tha Linh tỷ tỷ sao.” Thân là đệ tử Ngũ Độc giáo, nếu là ở xà quật ngây ngô tuy rằng cũng không sống khá giả, nhưng tối thiểu có thể giữ lại mạng, nếu là giao cho người đàn ông này…

Đan Vô Ngân cười cười, “Tin tưởng Lam giáo chủ tất sẽ không vì một giáo đồ nho nhỏ mà bất mãn với Vô Ngân thúc thúc đâu!” Người kia, hắn nhất định muốn rồi!

Lam Phượng Hoàng khe khẽ cắn môi muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị Ngọc trường lão giành trước, “Đương nhiên sẽ không, Đan tổng quản, lão thân hiện tại sẽ sai người mang xú nha đầu kia đến cho ngài.” Lam Phượng Hoàng dù sao tuổi vẫn còn trẻ dễ hành động theo cảm tình, Ngọc trường lão lại biết khá rõ thế lực của Nhật Nguyệt thần giáo, mặc dù Miêu Cương không phải là lãnh địa của bọn họ, thế nhưng nếu họ thực sự muốn tìm Ngũ Độc giáo gây phiền phức thì cũng chỉ là một chuyện cỏn con.

Đan Vô Ngân chắp tay ôm quyền, “Vậy thì đa tạ Lam giáo chủ và Ngọc trường lão rồi.”

Ngọc trường lão an bài đoàn người Đông Phương Bất Bại đến khách phòng nghỉ ngơi, còn chính mình thì lưu lại thuyết phục Lam Phượng Hoàng đang giận dỗi.

“Giáo chủ, lão thân biết ngươi và Linh nhi quan hệ rất tốt, thế nhưng người không thể vì nàng mà gây thù với Giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo nha! Hơn nữa lần này thật sự là Linh nhi không đúng.” Ngọc trường lão tận tình khuyên bảo, nàng rất sợ Lam Phượng Hoàng nhất thời xung động, lại tiếp tục chọc giận Nhật Nguyệt thần giáo thì sợ rằng Ngũ Độc giáo phải có phiền toái rồi.

Lam Phượng Hoàng ngước mắt lên nhìn Ngọc trường lão, “Trưởng lão, Linh nhi tỷ tỷ là đệ tử chân truyền của người, người sẽ không luyến tiếc sao?”

Thanh âm của Ngọc trường lão cũng trở nên cứng ngắc, “Là bản thân Linh nhi ăn nói lung tung, cho dù là đệ tử của lão thân cũng tuyệt đối không thể nuông chiều!” Ngọc trường lão nỗ lực ngẩng đầu, đem nước mắt gần tràn ra thu hồi về.

“Ngọc trường lão…” Lam Phượng Hoàng mặc dù biết cách làm của Ngọc trường lão là đúng, thế nhưng nàng vẫn không thể tiếp thu, Linh nhi tỷ tỷ chiếu cố nàng từ nhỏ đến lớn, nàng tại sao có thể trơ mắt nhìn tỷ ấy…

Bỗng nhiên, Lam Phượng Hoàng ngẩng đầu lên, “Ngọc trường lão, người nói nếu chúng ta mang Ngũ Độc giáo ra đổi mạng cho Linh nhi tỷ tỷ, liệu Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân có thể đáp ứng không?

Ngọc trường lão giật mình, “Giáo chủ, người cũng không thể hồ đồ!” Linh nhi mặc dù trọng yếu, thế nhưng lợi ích của Ngũ Độc vẫn phải coi trọng hơn.

“Ngọc trường lão, không phải mấy hôm trước chúng ta còn đang nghĩ cách thiết lập quan hệ với Nhật Nguyệt thần giáo sao? Hiện tại chẳng qua là từ đối tượng hợp tác không chắc được chấp nhận trở thành thuộc hạ, dù sao trên thực thế Ngũ Độc giáo của chúng ta một mực Miêu Cương, trời cao hoàng đế xa, cho dù thuộc sở hữu của Nhật Nguyệt thần giáo thì có sao, ngoại trừ nhiều thêm một chỗ dựa vững chắc ở bên ngoài, cũng không có cái gì không tốt.” Lam Phượng Hoàng dù sao cũng là người đứng đầu một giáo, đem đạo lý lợi, hại của sự việc phân tích rất rõ ràng.

“Cái này… Để lão thân suy nghĩ một chút…” Nghe Lam Phượng Hoàng nói xong, Ngọc trường lão cũng động tâm.

Mà trong phòng khách của Ngũ Độc giáo, Đông Phương Bất Bại đang tùy ý để Đan Vô Ngân vì y cởi bỏ ngoại sam, sau đó nắm lấy tay hắn, “Tử Khiêm, ngươi hà tất trực tiếp hướng Lam Phượng Hoàng đòi người, nếu các nàng chó cùng rứt giậu làm ngươi bị thương thì làm sao bây giờ. Đợi sau khi chúng ta rời khỏi, trực tiếp phái người đến cướp nữ nhân kia đi là được rồi, nếu ai dám ngăn cản cứ giết cho xong.” Nếu Đông Phương Bất Bại chỉ có một mình, y nhất định sẽ đem nữ nhân nói năng lỗ mãng kia giết chết tại chỗ, thế nhưng vì an toàn của Tử Khiêm, y có thể nhẫn nại.

Vuốt vuốt mái tóc dày mượt của Đông Phương Bất Bại, Đan Vô Ngân cười nói, “Đông Phương, ngươi không cần lo lắng cho ta, vừa rồi không phải Lam Phượng Hoàng đã nói sao, tử mẫu chung thật sự là đồ tốt, Ngũ Độc giáo căn bản không làm gì được ta.” Đan Vô Ngân biết tính của Đông Phương Bất Bại, cũng biết là hắn liên lụy Đông Phương Bất Bại.

Mặc dù Đan Vô Ngân không ngừng tập võ, thế nhưng trong lòng kỳ thực nội cũng không đem việc tu luyện đặt ở địa vị trọng yếu, bằng không với sự phối hợp của tư chất và công pháp của hắn, trình độ võ công sẽ không thấp như bây giờ.

Thế nhưng, từ lần bị ám sát ở Tây Hồ cho đến sự ẩn nhẫn hôm nay của Đông Phương Bất Bại, Đan Vô Ngân cảm thấy mình thật sự phải luyện võ công cho thật tốt, “Đông Phương, sau khi quay về, ngươi dạy võ công cho ta đi.” Bên người hắn có sẵn một đệ nhất cao thủ giang hồ, Đan Vô Ngân cho rằng đó thật sự là tiện lợi.

Đông Phương Bất Bại không rõ lắm vì sao Đan Vô Ngân đột nhiên đổi đề tài, cho là hắn không muốn nhiều lời trong chuyện này, vì vậy ôn nhu thuận theo, “Được, bất quá ngươi phải chuẩn bị chịu khổ đi.” Đông Phương Bất Bại muốn nói rằng y sẽ không nhân nhượng mà thật sự sẽ vô cùng nghiêm khắc.

Đan Vô Ngân vui vẻ gật đầu.

Sáng sớm ngày thứ hai, Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân vừa rời giường, đã nghe được tiếng gọi cửa bên ngoài, “Đông Phương giáo chủ, Đan tổng quản, hai vị đã dậy?” Cư nhiên là Ngọc trường lão đích thân đến.

Đan Vô Ngân và Đông Phương Bất Bại nhanh chóng thu thập xong, liền mở cửa, “Ngọc trường lão, sớm như vậy tới tìm chúng ta, hẳn là đã đồng ý yêu cầu của chúng ta rồi sao?” Đan Vô Ngân biết rõ Ngũ Độc giáo khẳng định cũng không dám từ chối, bởi vậy không hề khách sáo mà ăn ngay nói thật*** mở lời..

Ngọc trường lão cười, “Đông Phương giáo chủ, Đan tổng quản, lão thân đến đây là muốn mời hai vị đến phòng nghị sự nói một chút về chuyện này.” Ngọc trường lão dường như đã định liệu trước, không do dự như hôm qua.

Đan Vô Ngân khiêu mi, chẳng lẽ chỉ trong một đêm các nàng đã nghĩ ra ý kiến gì hay sao? Vậy hắn thật muốn nhìn xem các nàng có thể nghĩ ra thứ hay ho thế nào.

Theo Ngọc trường lão đi tới phòng nghị sự, thấy tiểu cô nương Lam Phượng Hoàng hoành mi giương mắt ngồi nhìn chằm chằm bọn họ, tâm tình Đan Vô Ngân không tệ liền cất tiếng đùa giỡn, “Thế nào? Lam giáo chủ, ngươi có định giao nữ nhân kia cho chugns ta không?”

Lam Phượng Hoàng biết nếu so về tâm kế, người Miêu các nàng không giảo hoạt bằng người Trung Nguyên, cho nên trực tiếp sảng khoái nói, “Ngũ Độc giáo bọn ta sẽ quy thuận Nhật Nguyệt thần giáo, điều kiện là buông tha Linh nhi tỷ tỷ.”

Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân liếc nhìn nhau, ở trong mắt đối phương của thấy được sự kinh ngạc. Ngũ Độc giáo có thể xưng là thế lực đệ nhất Miêu Cương khẳng định không phải là trò đùa, hôm nay cư nhiên có thể dễ dàng quy thuận như vậy, có đúng hay không là có âm mưu gì?

Đan Vô Ngân cười nói, “Tiểu cô nương, vui đùa cũng không nên đem chuyện này ra. Ngươi sẽ không thật sự dễ dàng đem cơ nghiệp tổ tông tích lũy nhiều năm ra dâng lên chứ?” Đan Vô Ngân nữa thử nữa thật hỏi. Dù sao, nếu không phải nữ nhân hôm qua thật sự chọc giận hắn, hắn cũng không nguyện ý cùng tiểu cô nương này trở mặt.

Lam Phượng Hoàng sờ sờ con nhện đen trên tay, nhăn nhăn cái mũi nhỏ, “Ta cũng không phải tiểu hài tử, làm sao có thể đem cơ nghiệp Ngũ Độc giáo ra đùa giỡn, ta là nghiêm túc! Ngươi chỉ cần nói ngươi có nguyện ý hay không.”

Đan Vô Ngân cẩn thận nhìn biểu tình của Lam Phượng Hoàng, ánh mắt thẳng thắn như vậy hẳn là sẽ không gạt người, nếu một cô nương mười mấy tuổi như Lam Phượng Hoàng có thể ngụy trang ánh mắt và tình tự đến như thế thì thật là đáng sợ.

Xác nhận Lam Phượng Hoàng đang nói thật, thế nhưng Đan Vô Ngân còn chưa dự định đồng ý, chỉ là một Ngũ Độc giáo mà thôi, đâu thể quan trọng hơn Đông Phương.

Vừa định mở miệng cự tuyệt lại bị Đông Phương Bất Bại kéo lại, “Thành giao.”

Đan Vô Ngân kinh ngạc nhìn Đông Phương Bất Bại, y quay lại mỉm cười với Đan Vô Ngân. Kỳ thực, thấy Đan Vô Ngân coi trọng bản thân như vậy, nguyện ý buông tha những người đã từng là tình địch của mình, lại cố ý đi sinh sự với một tiểu cô nương chưa hiểu chuyện, con người ôn nhuận như thế, thấu hiểu như thế lại làm tất cả đều chỉ vì y. Chỉ nghỉ đến đó trong ngực của Đông Phương Bất Bại đã tràn đầy ấm áp, mấy điểm mất hứng kia từ lâu tan thành mây khói.

Đông Phương Bất Bại nhìn ra được Đan Vô Ngân rất thích Lam Phượng Hoàng, vì vậy tự nhiên sẽ không để cho hắn làm người xấu, một lời đáp ứng đàm phán.

Lam Phượng Hoàng nghe Đông Phương Bất Bại đáp ứng rồi thì mạnh mẽ thở ra một hơi, “Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Đông Phương giáo chủ, ngươi cũng không nên thay đổi.” Lam Phượng Hoàng yêu cầu xác nhận sau cùng.

Đông Phương Bất Bại cười ngạo nghễ, “Bản tọa không bao giờ làm chuyện tiểu nhân nói không giữ lời, ngươi cứ yên tâm.”

Lam Phượng Hoàng cười, “Chữ tín của Đông Phương giáo chủ hoàn toàn có thể bảo chứng. Cho chúng ta một tháng, một tháng sau, Ngũ Độc giáo chắc chắn mang theo lễ vật khiến giáo chủ hài lòng đến quy thuận Nhật Nguyệt thần giáo.”

Đông Phương Bất Bại vừa chắp tay, “Vậy bản tọa xin đợi đại giá của Lam giáo chủ.”

Đan Vô Ngân thấy chủ ý của Đông Phương Bất Bại đã định, cũng không tiện làm mất mặt mũi của y, đành phải nói với Lam Phượng Hoàng, “Không giết nữ nhân tên Linh nhi cũng được, nhưng ta muốn nàng vĩnh viễn nói không ra lời.” Giết không được, tối thiểu cũng phải đem nghiêm phạt.

Lam Phượng Hoàng đáp ứng, “Tốt, chúng ta sẽ cho nàng ăn ách dược.” Có thể từ đoạt lại tính mạng của Linh tỷ tỷ từ tay Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân nàng đã dùng cố gắng lớn nhất, không thể nói chuyện cũng không sao, tối thiểu có thể sống sót…

“Tử Khiêm, chúng ta đi thôi.” Mặc dù biết Tử Khiêm là vì mình, thế nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn không muốn thấy ái nhân hoàn mỹ trong lòng mình vì y mà tính toán chi ly, đánh mất phong độ khiến y say đắm.

Nghe được lời nói của Đông Phương Bất Bại có vẻ không vui, Đan Vô Ngân đình trệ, cũng phát hiện mình không thích hợp, nhíu mày.

Đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra? Trước đó cũng từng có người nói qua những lời hắn và Đông Phương không muốn nghei, thế nhưng khi đó tuy rằng trong lòng mình mất hứng, cũng chỉ là trừng mắt nhìn qua, không giống lần này quyết liệt như thế…

“Lam giáo chủ, chẳng hay Miêu Cương có vật gì có thể ảnh hưởng đến tâm trạng con người không?” Đan Vô Ngân cau mày hỏi, hắn cũng thông hiểu một chút y thuật, thế nên phương diện sinh hoạt bình thường cũng có chút lưu tâm. Như vậy, chỉ có thể là tác dụng của thứ gì đó ở Miêu Cương mà hắn không biết rõ…..

———————————————-

* Xà quật: Hầm nuôi rắn, ổ rắn. Thường những môn phái dùng độc trong truyện kiếm hiệp đều có.

** Ngoan: ở đây là ngoan tâm, ý chỉ độc ác, quyết liệt

*** Nguyên văn: Khai môn kiến sơn (mở cửa thấy núi), có nghĩa là chân lý, việc đã khẳng định không thể giấu diếm quanh co, không nói bóng gió. Mình dùng Ăn ngay nói thật, với nghĩa không chút che giấu ý định để làm nghĩa tương đương.