Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu

Chương 44: Nhạc Bất Quần suy tính




“Giỏi cho tên Nhạc Bất Quần to gan lớn mật!” Đông Phương Bất Bại siết chặt nắm tay, tờ giấy trong nháy mắt biến thành bụi phấn rơi lả tả trên mặt đất

Đan Vô Ngân cẩn thận phủ thêm áo choàng cho Đông Phương Bất Bại cất tiếng hỏi, “Có chuyện gì vậy? Nhạc Bất Quần đã làm cái gì?” Chuyện này không phải cũng có quan hệ với y chứ? Cái tên Nhạc Bất Quần này tinh lực cũng quá dư thừa đi, chỗ nào cũng có bóng dáng hắn.

Đông Phương Bất Bại gật đầu, sau đó nói với Định Nhàn sư thái đang rời khỏi xe ngựa, “Định Nhàn sư thái, mời người vào bên trong trò chuyện, chỗ ta tra được một vài tin tức.”

Định Nhàn sư thái vừa nghe được Đông Phương Bất Bại nhắc đến Nhạc Bất Quần, bây giờ lại nghe y nói có chuyện cần bàn thì trong lòng không khỏi trầm xuống. Chẳng lẽ lại thực sự là Ngũ Nhạc kiếm phái nội bộ tương tàn sao?

Nhật Nguyệt thần giáo tài đại khí thô bao trọn toàn bộ khách điếm, sau đó Định Nhàn sư thái theo Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân đi tới một căn phòng được canh phòng nghiêm mật, đi theo phía sau chỉ có Tang tam nương và Khúc Dương,

“Định Nhàn sư thái cũng biết mục đích chủ yếu lần này của đại hội võ lâm?” Đông Phương Bất Bại hỏi Định Nhàn, tuy mạng lưới tình báo của Nhật Nguyệt thần giáo hoàn toàn nắm được những việc cơ bản trong đại hội võ lâm lần này, thế nhưng những việc trọng yếu nhất sợ rằng chỉ có chưởng môn nhân của Ngũ Nhạc phái mới có thể nắm rõ.

Định Nhàn sư thái có chút do dự, dù sao thứ Đông Phương Bất Bại đang hỏi chính là bí mật tối cao của Ngũ Nhạc kiếm minh.

Đan Vô Ngân rót hai ly trà cho Đông Phương Bất Bại và Định Nhàn sư thái, sau đó nói, “Định Nhàn sư thái không cần phải do dự, Nhật Nguyệt thần giáo bọn ta đối với đại hội võ lâm kỳ thực hoàn toàn không có hứng thú gì, không cần nghĩ cũng biết, Ngũ Nhạc kiếm phái hẳn là muốn tuyển ra một tân minh chủ, lãnh đạo võ lâm chính phái đến tiêu diệt tà giáo bọn ta. Chúng ta chỉ là muốn biết một ít chi tiết cụ thể mà thôi.”

Thần sắc Định Nhàn sư thái có chút xấu hổ, Đan Vô Ngân nói rất đúng, Ngũ nhạc kiếm minh thành lập mục đích chính là muốn tiêu diệt Nhật Nguyệt tà giáo. Thế nhưng, mấy hôm nay cùng bọn người Đông Phương Bất Bại tiếp xúc gần gũi khiến bà phát hiện, hình như sự tình cũng không giống những gì bà vẫn tưởng tượng.

Định Nhàn sư thái luôn có loại cảm giác bị người đâm sau lưng.

Bà hiểu rõ, từ khi được bọn người Nhật Nguyệt thần giáo cứu giúp, mà kẻ hạ thủ lại rất có thể là người trong Ngũ Nhạc kiếm minh, phái Hằng Sơn xem như đã lọt vào một cái bẫy, độc thủ sau màn khẳng định sẽ không bỏ qua đám nữ nhân tu hành bọn họ.

Sau khi thông suốt Định Nhàn sư thái thở dài một tiếng, “Bần ni chỉ là một người xuất gia, vốn không muốn tham gia quá nhiều vào những sự phân tranh trong thế tục, bất quá lại có kẻ vọng tưởng muốn dùng bàn tay nhơ bẩn chạm vào thánh địa phật môn, đã như thế bần ni cũng đành phải không từ bi một lần.”

Tiếp theo Định Nhàn sư thái đem tình huống cụ thể của đại hội võ lâm lần này từ đầu đến đuôi kể hết cho Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân

Nếu là chỉ là tranh cử minh chủ Ngũ Nhạc kiếm minh, như vậy chưởng môn của Ngũ Nhạc kiếm phái ai cũng có tư cách thượng vị.

Tung Sơn Tả Lãnh Thiền bởi vì sự kiện trong lần kim bồn tấy thủ của Lưu Chính Phong trước đó mà hoàn toàn mất đi tư cách tranh đoạt, vị trí của hắn rơi vào tay của Thanh Thành Dư Thương Hải, một môn phái mới vừa quật khởi những năm gần đây.

Chưởng môn phái Hoa Sơn Nhạc Bất Quần, bởi vì lần trước xử lý vụ bê bối của Nhũ Nhạc kiếm minh tỏ ra rất có năng lực, hơn nửa mấy năm nay y không ngừng đắp nặng hình tượng “Quân tử kiếm” trong lòng võ lâm đồng đạo cũng coi như thành công, vì thế cũng nghiễm nhiên trở thành người có cơ hội cao nhất đoạt lấy bảo tọa minh chủ.

Còn về phía phái Hành Sơn, do sự quy ẩn của Lưu Chính Phong nên thực lực của phái Hành Sơn cũng giảm mạnh, chưởng môn Mạc Đại tiên sinh nhân cơ hội đó tỏ rõ lập trường không muốn tham gia tranh đoạt. Còn chưởng môn phái Thiên Sơn Thiên Môn đạo trưởng và Định Nhàn sư thái của phái Hằng Sơn, cả hai đều không phải người hứng thú với chuyện thế tục, vì thế cũng gần như thối lui ra khỏi đoạn phân tranh này.

Bởi vậy, trên thực tế chân chính cạnh tranh bảo tọa minh chủ chỉ có hai người Nhạc Bất Quần và Dư Thương Hải, mà bởi vì phái Thanh Thành cũng không coi như thuộc thế lực nguyên bổn của Ngũ Nhạc kiếm phái, cho nên mặc dù thanh thế của Dư Thương Hải và phái Thanh Thành gần đây cực thịnh thì cũng coi như có điểm danh bất chính ngôn bất thuận. Thực lực của phái Hoa Sơn mấy năm gần đây lại do sự tranh đấu của “kiếm khí nhị tông” mà giảm sút đôi phần, sở dĩ như thế nên hai thế lực hiện giờ được đánh giá khá cân bằng.

Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân nghe xong phân tích của Định Nhàn sư thái liền hiểu rõ toan tính của Nhạc Bất Quần.

“Định Nhàn sư thái, trưởng lão giáo ta là Đồng Bách Hùng đã điều tra rõ rõ ràng, có bảy mươi tám tên đệ tử thuộc Phong Lôi đường của Nhật Nguyệt thần giáo đã gặp nạn trong phạm vi thế lực của Thanh Thành.” Đông Phương Bất Bại nét mặt băng lạnh nói với Định Nhàn.

Nghĩ đến có bảy mươi tám sinh linh vô tội vì một tràng tranh quyền đoạt lợi này mà thiệt mạng, trong lòng Định Nhàn sư thái vô cùng buồn bã, “Nam mô A di đà phật!” Bà nhắm mắt lại thành tâm tụng niệm, vì bảy mươi tám sinh mệnh phải chết oan uổng kia mà ai điếu, cũng là vì con đường luân hồi phía trước của họ mà cầu phúc siêu độ. Khoảng một khắc sau, Định Nhàn sư thái chậm rãi mở mắt.

“Theo như lời Đông Phương giáo chủ, Dư Thương Hải phái Thanh Thành có hiềm nghi rất lớn? Thế nhưng, chỉ như thế thì cũng chưa đủ bằng chứng chứng minh do hắn hạ thủ.” Trong nội tâm Định Nhàn sư thái vẫn ôm một tia hy vọng, <Có phải hay không tất cả chỉ là một cái hiểu lầm, Dư Thương Hải tuy rằng bình thường có chút kỳ quái, nhưng cũng không đến mức hướng võ lâm đồng đạo hạ thủ đi…>

Đông Phương Bất Bại cười lạnh một tiếng, “Nội tuyến của ta ở Hoa Sơn truyền đến tin tức, trước đó Nhạc Bất Quần đã hạ mệnh lệnh cho đại đệ tử Lệnh Hồ Xung hạ sơn du hành*, đồng thời cũng dặn dò gã trước hôm qua nhất định phải chạy đến huyện Linh Minh, mỗi ngày luyện công dưới cái cây nhỏ cạnh bìa rừng.” Nhạc Bất Quần đây là cho rằng Lệnh Hồ Xung ngu ngốc sao… Hay thật sự y vẫn là đem tất cả những người khác xem như kẻ ngốc………

Định Nhàn sư thái tự nhiên cũng nghĩ đến điểm này, “Bần ni lúc đó đã cảm thấy những hắc y nhân kia hình như cũng không có ý tưởng đuổi tận giết tuyệt bọn ta, ngược lại, chúng giống như cố ý để bọn ta phát hiện thân phận, lẽ nào…”

Đông Phương Bất Bại gật đầu, “Nếu đệ tử phái Hằng Sơn mang theo thương tích đến đại hội võ lâm tố cáo Nhật Nguyệt thần giáo có mưu đồ ám sát chưởng môn Hằng Sơn và chúng đệ tử. Mà nàng thì nhờ sự tương trợ của thiếu hiệp Lệnh Hồ Xung phái Hoa Sơn tương trợ mới có thể lưu lại tính mạng, như vậy thì kẻ được lợi lớn nhât sẽ là ai?”

“Nhạc Bất Quần!” Cư nhiên là kẻ được tôn xưng thành Quân tử kiếm kia!

“Nếu xảy ra ngoài ý muốn, Định Nhàn sư thái và toàn bộ đệ tử may mắn tránh khỏi nguy nan, mà Nhật Nguyệt thần giáo bọn ta nhất định sẽ không ngồi yên gánh tiếng xấu cho kẻ khác, như vậy đến khi tra ra thảm án bảy mươi tám mạng người dưới chân phái Thanh Thành thì ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng?”

“Nhạc Bất Quần!” Trong lòng Định Nhàn sư thái đã xác định bảy tám phần ai là chủ mưu sau màn, cho dù đám hắc y nhân kia có thật sự là người của Dư Thương Hải đi chăng nữa, tối thiểu Nhạc Bất Quần vẫn biết rõ tin tức. Thế nhưng, y không chỉ không thông tri tin tức cho phái Hằng Sơn mà còn chỉ nửa thực nửa giả phải một mình Lệnh Hồ Xung đến hỗ trợ. Như vậy, không phải là vừa có thể làm suy yếu thực lực của phái Hằng Sơn, vừa có thể khiến các nàng thiếu nợ nhân tình của phía Hoa Sơn, đúng là nhất tiễn song điêu mà!

Thâm tâm Định Nhàn sư thái lúc này tràn đầy thất vọng đối với chính đạo, thượng bất chính hạ tắc loạn, bất luận  người ra lệnh cho những hắc y nhân kia giả mạo Nhật Nguyệt thần giáo tập kích đệ tử Hằng Sơn là Dư Thương Hải hay vẫn là Nhạc Bất Quần, chuyện này tuyệt đối không tránh khỏi quan hệ với việc tranh đoạt quyền lực trong giang hồ. Những kẻ bình thường luôn ra vẻ đạo mạo này, cư nhiên có thể xuống tay với một đám nữ nhân yếu đuối không hỏi chuyện thế sự.

Thân là những kẻ được coi như mẫu mực của võ lâm, trước có Tả Lãnh Thiền sau có Nhạc Bất Quần và Dư Thương Hải,  những kẻ đó không ai không phạm vào những chuyện xấu xa khiến người ta khó thể nhìn thẳng, như vậy những kẻ chính đạo đức cao vọng trọng khác còn có thể tốt đến thế nào?

Khác với Định Nhàn sư thái lần đầu tiên nhận ra những kẻ thân cần bên cạnh mình đều là sài lang hổ báo, Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân đã sớm biết gương mặt thật của những tên chính nhân quân tử này, bọn họ đang suy tính xem làm thế nào có thể cho Dư Thương Hải và Nhạc Bất Quần một chiêu phản kích hữu lực, Nhật Nguyệt thần giáo tuyệt đối không để người ta dễ dàng khi dễ như thế!

“Đông Phương giáo chủ, bần ni quyết định dẫn các đệ tử trở về Hằng sơn thành tâm niệm Phật. Những gian nguy gặp phải trong khoảng thời gian này, chắc chắn là sự nghiêm phạt của Phật tổ đối với việc chúng tôi tham gia vào chuyện tranh đoạt của thế tục!” Định Nhàn sư thái đột nhiên cảm giác được thế gian này hóa ra là dơ bẩn như vậy, người trong thế tục thì ra lại xấu xí khó coi như thế. Bà bắt đầu hoài nghi việc mình đưa các đệ tử nhập thế tu hành liệu có phải là quyết định chính xác hay không.

“Định Nhàn sư thái, trốn tránh hoàn toàn không có tác dụng. Nếu Nhạc Bất Quần và Dư Thương Hải thật sự có lòng muông dạ thú, bọn hắn chắc sẽ không để phái Hằng Sơn toàn vẹn mà tị thế lánh đời. Đương sơ Lưu Chính Phong không cũng là bởi vì muốn rời khỏi Ngũ nhạc kiếm minh mà suýt nữa bị Tả Lãnh Thiền diệt môn sao.” Đan Vô Ngân lắc đầu, Định Nhàn sư thái vẫn còn quá do dự, lại có thể ảo tưởng đến việc né tránh sự phân tranh trong võ lâm.

Định Nhàn sư thái trầm mặc, đích xác kể từ khi phái Hằng Sơn gia nhập Ngũ nhạc kiếm minh vào năm đó, các nàng chỉ có thể tiến lên mà không còn cơ hội lui lại.

“Nam mô A di đà phật, nguyện Phật tổ phù hộ phái Hằng Sơn…” Định Nhàn sư thái xếp hai chân ngồi xuống đất nhẹ giọng tụng niệm kinh Phật cầu khẩn cho phái Hằng Sơn, còn Đông Phương Bất Bại và Đan Vô Ngân cũng lẳng lặng nhắm mắt lại nghe Định Nhàn sư thái tụng kinh.

Chờ đợi đại khái hơn một canh giờ, Định Nhàn sư thái mới mở hai mắt ra, “Đông Phương giáo chủ, người định làm gì?” Hiện tại con đường duy nhất của phái Hằng Sơn chính là hợp tác với Nhật Nguyệt thần giáo.

Đông Phương Bất Bại mỉm cười ngạo nghễ, ” Dư Thương Hải và Nhạc Bất Quần vọng tưởng muốn lợi dụng Nhật Nguyệt thần giáo để đạt thành mục đích, như vậy bản tọa càng muốn khiến cho bọn chúng dùng giỏ trúc múc nước, hoàn toàn thành công dã tràng!” Cái giá của việc lợi dụng Nhật Nguyệt thần giáo không thể nhẹ nhàng như vậy!

“Định Nhàn sư thái, một tháng sau là đại hội võ lâm, người cứ đến đó tham gia, sau đó phối hợp hành động của chúng ta là được.” Mặc dù Định Nhàn sư thái đã biểu đạt thành ý của bà, thế nhưng Đông Phương Bất Bại vẫn không thể hoàn toàn tín nhiệm, kế hoạch của bọn họ vẫn nên đợi đến lúc rồi hẳn nói ra.

Mà Định Nhàn sư thái cũng biểu đạt sự thông hiểu của bà, “Nam mô A di đà phật, mong rằng sau sự kiện lần này võ lâm có thể có một mảnh bầu trời trong sáng.”

Một đêm này, Định Nhàn sư thái thống lĩnh tất cả đệ tử yên lặng tụng kinh trong phòng, còn đám người Đông Phương Bất Bại, Đan Vô Ngân, Tang Tam Nương và Khúc Dương lại cùng nhau nghiên cứu đối sách cả đêm.

————————————–

Lại nói đến việc trên đỉnh Hoa sơn,

Lâm Bình Chi lẳng lặng ngồi bên vách núi, nhắm mắt lại cảm thụ từng cơn gió phất qua gương mặt, trên vách núi hoàn toàn yên tĩnh, mà trong lòng của hắn lại rối thành một đoàn.

Từ lần trước biết được có đồn nói sư phụ sở dĩ gả sư tỷ cho hắn là bởi vì truyền thừa của gia, Lâm Bình Chi đã bắt đầu lưu tâm xét lại nhiều việc.

《 Tịch tà kiếm phổ 》 của Lâm gia kỳ thực chính là một  bí mật công khai, rất nhiều võ lâm đại lão đều biết, nhưng tuyệt đối sẽ không thể lưu truyền đến tai một ít đệ tử nho nhỏ của phái Hoa Sơn như thế. Hiển nhiên là đã có người cố ý truyền bá ra ngoài.

Bỗng nhiên, Lâm Bình Chi nghĩ tới sau khi Lâm gia diệt môn không lâu mình đã được sư tỷ cứu, lại được sư phụ thu nhận làm đồ đệ, Lúc đó, dường như trong khi lơ đãng, người đã hỏi nhà mình còn có thứ gì cần mang theo không, sau đó lại dẫn mình trở về hậu viện Lâm phủ.

Khi đó, tựa hồ bản thân cũng không nói cho sư phụ mình là hậu nhân Lâm gia! Khi đó thế nhân đều cho rằng họ Lâm đã hoàn toàn bị diệt môn!

Sắc mặt của Lâm Bình Chi nháy mắt trở nên trắng bệch, nếu thật sự là như vậy, sư phụ chẳng phải đã biết thân phận của mình sao? Vậy lại vì cái gì khiến người phải tỏ ra kinh ngạc khi mình bộc lộ thân phận?

Một lúc lâu sau, Lâm Bình Chi từ từ đứng lên, thần sắc kiên định,

——————————

* Du hành: đi chơi lang thang không có mục đích, khác với việc hạ sơn chấp hành nhiệm vụ.