Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu

Chương 8: Giải hòa




“Đồng đại ca, Tang tam tỷ, các ngươi thế nào tới chỗ của ta, công việc đều đã giải quyết hết rồi?” Đan Vô Ngân có chút nghi hoặc, mấy ngày này bởi vì tiếp cận cửa ải cuối năm sự vụ trong giáo vô cùng bận rộn, vì thế hai kẻ công vụ ngập đầu trước mặt này cũng là đã lâu chưa hề xuất hiện.

“Tên tiểu tử thúi nhà ngươi, còn biết chúng ta bận! Biết rồi còn cho chúng ta thêm phiền!” Tang tam nương đối Đan Vô Ngân tựa như đối với tiểu đệ đệ nhà mình, thấy hắn tỏ vẻ vô tội liền thập phần buồn bực nhéo lỗ tai của hắn.

Đan Vô Ngân bị nhéo lỗ tai cũng không duy trì được hình tượng ôn văn nhĩ nh, rất nhanh liền xin tha: “Tang tam tỷ của ta, tiểu đệ biết sai rồi, tiểu đệ biết sai rồi, van cầu đại tỷ buông tay cái đã!” Này, Tang tam tỷ cũng thật hung nha!

Thấy thái độ nhận sai của Đan Vô Ngân khá tốt, Tang tam nương tài hài lòng buông lỏng ngọc thủ thon dài, kết quả lại nghe được Đan Vô Ngân lại bổ sung một câu, “Đại tỷ, ngươi có thể nói cho tiểu đệ biết ta làm sai ở đâu không?” Nhất cơn giận càng thêm thịnh.

“Vô Ngân tiểu tử, ngươi cũng đừng giận đại ca, đại tỷ, nói đi ngươi và giáo chủ rốt cuộc làm sao vậy?” Đồng Bách Hùng đối với tiểu lão đệ này còn là rất xem trọng, thấy Tang tam nương tức giận đến còn muốn xông về phía trước, vì sự an toàn tính mệnh của tiểu lão đệ nhanh chóng lên tiếng hỏi Đan Vô Ngân.

Nghe được là có liên quan đến mình và Đông Phương, Đan Vô Ngân khóe mắt giật một cái, “Kỳ thực không có gì, ngay cả có chuyện cũng chỉ là do ta nhất thời luẩn quẩn trong lòng, chờ hai ngày nữa ta nghĩ thông thì tốt rồi.”

Nhìn Đan Vô Ngân biểu tình có chết cũng không nói, Đồng Bách Hùng và Tang tam nương cũng không thể làm gì hơn.

Tang tam nương thở dài một hơi, “Vô Ngân, ta biết ngươi làm việc có chừng mực, đại tỷ cũng là quan tâm ngươi, thế nhưng nói thật, đại tỷ và Đồng đại ca cũng là nhìn giáo chủ lớn lên, thật ra đại tỷ không hy vọng hai người các ngươi gây ra mâu thuẫn gì. Cũng nói lại, cùng giáo chủ gây mâu thuẫn, ngươi cũng là chẳng tốt được chỗ nào.”

Tang tam nương nói hoàn toàn không thế nào êm tai, nhưng Đan Vô Ngân biết Tang tam nương đều là vì tốt cho hắn, vì vậy chân thành cười cười nói, “Tam tỷ, đại ca, Vô Ngân biết phân lượng, các ngươi yên tâm đi!” Chỉ là không qua được cửa ải kia trong lòng mình mà thôi.

Đồng Bách Hùng thấy Đan Vô Ngân vẫn còn muốn ngoan cố vốn định nói thêm gì đó lại bị Tang tam nương ngăn cản, “Được rồi, Vô Ngân, ngươi đã biết đúng mực vậy một vừa hai phải, không nên đem sự tình làm lớn chuyện biết không?” Nói xong Tang tam nương lôi kéo Đồng Bách Hùng còn đang bất mãn ly khai.

“Tam nương, vì sao lôi kéo ta, tên tiểu tử thúi Vô Ngân kia rõ ràng không định nghe lời!” Bị Tang tam nương kéo một đường trở lại trưởng lão viện, Đồng Bách Hùng đem mình tự giải cứu từ ma trảo của Tang tam nương còn lớn tiếng hỏi.

Tang tam nương lúc này đâu còn vết tích của cơn giận lúc nãy, đặc biệt tự tại sờ sờ móng tay dài của mình, nói: “Lão Hùng, ngươi lẽ nào không phát hiện giáo chủ đối với Vô Ngân rất không bình thường sao? Vô Ngân đối giáo chủ hình như cũng rất không tự nhiên.” Chuyện này thú vị đây!

“Hả? Có sao?” Đồng Bách Hùng sửng sốt.

Tang tam nương đặc biệt không thục nữ liếc mắt, chỉ biết cái con gấu ngốc này thật là trì độn muốn chết.

“Ngươi từng thấy qua giáo chủ đối với một người hạ mình lấy lòng như thế chưa? Ngươi thấy qua Vô Ngân đã từng không giữ mặt mũi cho người khác sao?”

“Ừ? Đúng nha! Thế nhưng như vậy cũng không thể để Vô Ngân cùng giáo chủ đối nghịch nha! Vạn nhất chọc giận giáo chủ thì làm sao bây giờ?” Đồng Bách Hùng hình như hiểu, lại thích như không rõ.

Thấy Đồng Bách Hùng như thế Tang tam nương quyết định không để ý tới con gấu ngốc này nữa, vừa rồi không nghe thấy nàng nói giáo chủ đối với Vô Ngân cũng không giống bình thường sao?

. Kỳ thực, để giáo chủ thỉnh thoảng xoắn xuýt cũng là rất thú vị, Tang tam nương bỗng nhiên nghĩ như vậy, sau đó lại ha hả cười rộ lên rồi rời đi, lưu lại Đồng Bách Hùng một người ở tại chỗ rối loạn.

————————————-

Trời mới vừa tờ mờ sáng, Đan Vô Ngân vẫn chưa rời giường, mông lung đang lúc cảm thấy có người tiến đến, mạnh mẽ mở mắt ra lại thấy bộ dạng thất thần của Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại không nghĩ tới Đan Vô Ngân lại tỉnh dậy, bị bắt quả tang như thế khiến trên mặt y lộ ra một mạt đỏ ửng.

“Đông Phương, sao ngươi lại tới đây?” Đan Vô Ngân có chút kinh ngạc, ngồi dậy khoác thêm áo ngoài.

“À…, ta chính là đến xem.” Đông Phương Bất Bại bỗng nhiên ngại ngùng không muốn thừa nhận mình đến là để nói lời xin lỗi bèn tùy tiện tìm cái cớ.

Đan Vô Ngân thật sâu nhìn Đông Phương Bất Bại liếc mắt, kỳ thực, mấy ngày qua, Đông Phương Bất Bại không ngừng đối hắn lấy lòng đã sớm khiến hắn hết giận rồi, chẳng qua là chính hắn lại hoang mang, hoang mang vì thái độ của mình.

Ngày đó mang theo cơn giận từ chỗ Đông Phương trở về, hắn tật sự cảm thấy thái độ của mình đối Đông Phương rất không thích hợp.

Thân là Đan gia trưởng tử, người thừa kế thứ nhất, Đan Vô Ngân từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục nghiêm khắc, trong đó “Bất động thanh sắc” là yêu cầu quan trọng nhất. Cho tới nay, Đan Vô Ngân đều hoàn mỹ thực hiện theo quy tắc đó, thế nhưng lại bị Đông Phương Bất Bại đánh vỡ.

Ngày ấy Đông Phương dùng giọng điệu ra lệnh cùng hắn nói chuyện, bản thân hoàn toàn không chỉ là vì sự kiêu ngạo của người đó mà tức giận, đoạn thời gian trước không phải khi mình tiếp nhận mệnh lệnh của Đông Phương đều rất tự nhiên sao? Chỉ là hiện tại không giống, nhưng là thay đổi ở nơi nàolà điểm khiến Đan Vô Ngân bối rối.

Đã nhiều ngày, Đồng đại ca và Tang tam tỷ không ngừng mà khuyên mình không nên cùng Đông Phương đối nghịch, không nên chọc Đông Phương tức giận, thế nhưng trong lòng mình lại chắc chắn rằng Đông Phương nhất định sẽ không bởi vì việc này mà đối mình sinh khí, thế nhưng tại sao vậy chứ?

Nói thật, Đông Phương mấy ngày này không ngừng lấy lòng đều khiến mình rất là cảm động, Đông Phương làngười đứng đầu Thần giáo, thiên chi kiêu tử, cư nhiên lại có thể hạ thấp thân phận hướng mình xin lỗi đã rất không dễ dàng, thế nhưng nỗi băn khoăn trong lòng mình còn chưa giải trừ thế nên vẫn muốn kéo dài thời gian để suy nghĩ cẩn thận

Không nghĩ tới, hôm nay Đông Phương lại có thể đích thân đến, Đan Vô Ngân bỗng nhiên có loại xung động liều lĩnh, cái gì băn khoăn, cái gì hoang mang, đều không trọng yếu, để sau hãy nói.

Nghĩ thông suốt Đan Vô Ngân thấy dáng vẻ quẩn bách hiếm khi nhìn thấy của Đông Phương Bất Bại không khỏi nổi lên tâm tư trêu đùa, “Nhìn cái gì? Nếu như ta gọi người thị tẩm chẳng phải ngươi sẽ đem nàng nhìn thấy hết sao!”

Nghe được “Có người thị tẩm”, lý trí của Đông Phương Bất Bại đột nhiên biến mất, sát khí vội hiện, “Hử? Nữ nhân đó là ai? Nha hoàn tên Phân Phân kia sao?” Lửa giận tràn ngập trong lòng Đông Phương Bất Bại, là ai lại có thể leo lên trên giường Đan Vô Ngân? Chết tiệt!

Thấy Đông Phương Bất Bại bỗng nhiên kích động như vậy, lại mạc danh kỳ diệu nhắc đến Phân Phân Đan Vô Ngân có chút không giải thích được, “Đông Phương, ngươi làm sao vậy? Làm sao có thể nói chuyện như vậy? Ta đem Phân Phân coi như thân muội muội mà thôi.” Dựa vào trực giác, Đan Vô Ngân bổ túc thêm nữa câu sau.

Nhìn Đan Vô Ngân tỏ vẻ vô tội, Đông Phương Bất Bại càng giận đến không chỗ phát tiết, đều do người này! Đều do hắn, nếu không mấy ngày nay mình cũng sẽ không nóng ruột nóng gan, cũng sẽ không bởi vì một người không biết có tồn tại hay không mà ghen! … Ghen?

Đông Phương Bất Bại bổng chốc ngẩn người, cũng không quản Đan Vô Ngân như thế nào, lập tức vận khởi nội lực dùng khinh công bay thẳng về hướng viện tử của mình, lưu lại một mình Đan Vô Ngân vẫn còn nghi hoặc.

Đan Vô Ngân ở bên ngoài viện đi tới đi lui, trong lòng thập phần lo lắng. Sáng sớm Đông Phương đi tìm mình, sau đó bỗng nhiên ly khai không nhắn lại gì, đợi bản thân mặc quần áo tử tế đuổi tới nội viện hỏi Đông Phương đã xảy ra chuyện gì, Đông Phương lại nói không có việc, để cho mình cần làm gì thì làm.

Chết tiệt, tình huống dị thường như thế bản thân đâu còn có tâm tư đi công tác!

Sau khi gõ cửa mấy lần hy vọng Đông Phương đi ra lại bị cự tuyệt, tính bướng bỉnh của Đan Vô Ngân cũng bị kích phát. Thật tốt, ngươi không phải bảo ta đi làm việc sao? Công việc của ta là hầu hạ giáo chủ, ta đây đã có thể tự mình tiến vào!

Nghĩ đến là làm, Đan Vô Ngân cũng không tiếp tục uổng phí khí lực lên tiếng, trực tiếp liền đẩy cửa đi vào.

Không nghĩ tới vừa mới mở cửa, một luồng khí lạnh từ phía sau lưng chạy thẳng lên ót, Đan Vô Ngân theo bản năng né đầu qua một bên, lại nghe thấy “Bính” một tiếng, một cây ngân châm từ mình má phải bay sượt qua đâm vào khung cửa cắm sâu ba tấc!

Đông Phương là muốn giết mình sao? Cũng đúng, bản thân chẳng qua là một tổng quản nho nhỏ mà thôi, dựa vào cái gì khiến giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo cao cao tại thượng ưu ái?

Chỉ chốc lát nản lòng thoái chí làm Đan Vô Ngân bỏ xuống nụ cười thường trực, “Giáo chủ, Vô Ngân tự tiện xông vào trong phòng giáo chủ, tội đáng chết vạn lần!”

Đông Phương Bất Bại ở lúc Đan Vô Ngân đẩy cửa thực sự là tâm phiền ý loạn, cảm giác được có người tới lại bởi vì Đan Vô Ngân luôn luôn thủ lễ, mỗi lần tiến vào phòng mình đều phải lớn tiếng thông báo đến khi bản thân đồng ý mới bước vào, vì thế trong lúc vô ý cứ tưởng có kẻ nào đó không biết sống chết dám mạo phạm hắn. Tay nhẹ vung lên, một cây ngân châm đã hướng phía ót người đó vọt tới.

Châm mới vừa rời khỏi tay Đông Phương Bất Bại đã biết không tốt, người đến là Đan Vô Ngân! Muốn thu hồi ngân châm cũng đã không kịp, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng đưa thêm một phần lực đạo khiến ngân châm bay chệch đi, hơn nữa Đan Vô Ngân cũng kịp nghiêng đầu mới để hắn tránh thoát một kiếp.

Bất quá bởi lực đạo cường đại và phi thường tốc độ, gò má của Đan Vô Ngân vẫn là lưu lại một đạo vết máu.

Thấy biểu tình của Đan Vô Ngân, Đông Phương Bất Bại biết mình nếu không thật sự giải quyết vấn đề, sợ rằng sau này Đan Vô Ngân thật sự chỉ là thuộc hạ của mình mà thôi. Nhìn thấy vết thương còn đang chảy máu trên mặt Đan Vô Ngân y cảm giác trong lòng một trận đau xót.

“Đan Vô Ngân, đều là ta không tốt, xin lỗi.” Lúc này cũng không kịp suy nghĩ đến cái gì là uy tín và mặt mũi giáo chủ, Đông Phương Bất Bại bước nhanh đến gần Đan Vô Ngân dự định nâng hắn dậy.

“Là thuộc hạ mạo phạm giáo chủ, giáo chủ không cần như thế.” Đan Vô Ngân vẫn cứ một mực lạnh lùng, cho dù là mấy ngày hôm trước Đan Vô Ngân giận dữ rời đi cũng không có đối đãi với Đông Phương Bất Bại lạnh băng như thế.

“Đan Vô Ngân!” Đông Phương Bất Bại lúc này cũng không kịp nghĩ có thể khiến Đan Vô Ngân càng thêm tức giận hay không liền giơ tay điểm huyệt hắn.

Không dám nhìn ánh mắt của Đan Vô Ngân, trong lòng Đông Phương Bất Bại lúc này chỉ còn nhìn thấy vết máu trên mặt hắn, một hơi ôm lấy Đan Vô Ngân không thể cử động đặt lên trên giường mình.

Từ trong ngăn kéo lấy ra thuốc trị thương tốt nhất do Bình Nhất Chỉ chuyên môn vì mình chuẩn bị, dùng ngón tay trỏ quết ra một khối lớn tỉ mỉ thoa nhẹ lên mặt hăn “Còn đau không?” lời nói mang theo một tia thương tiếc.

Đan Vô Ngân nói không nên lời, chỉ là bình tĩnh nhìn Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại đem mặt mình chôn vào lòng bàn tay của Đan Vô Ngân khiên cho giọng nói của y trở nên ấm ách. “Đan Vô Ngân, xin lỗi.”

Khí lạnh trên mặt Đan Vô Ngân có chút tan rã, y đang hướng mình xin lỗi sao?

“Ta chỉ là… Thích ngươi.” Đông Phương Bất Bại lấy hết dũng khí nói ra nguyên nhân khiến bản thân sáng nay kinh hoàng, sau đó hít sâu một hơi yên tĩnh đợi Đan Vô Ngân phản ứng.