Đông Phương Bất Bại Chi Đông Quân Quy Điền

Chương 16: Đường xa gặp khúc dương




Hàn Duyệt thấy mình rất bi thúc, thật vất vả chạy ba ngày đường, tới một thành trấn mới, tìm được cả thảy mấy tiêu cục, ai ngờ người ta mới nghe nơi hắn muốn đi, không phải nói là tài sơ học thiển không biết nơi này, thì chính là đứng dậy khách khách khí khí‘thỉnh’ hắn đi, ngồi ở tửu lâu, Hàn Duyệt căm giận nhét một miếng thịt vào màn thầu, thấy quả thật không thể nhét vào được, mới bắt đầu ăn.

Hàn Duyệt biết muốn tìm Đông Phương phải đi Nhật Nguyệt Thần giáo, Nhật Nguyệt Thần giáo ở trên Hắc Mộc Nhai, mà Hắc Mộc Nhai ở nơi nào Hàn Duyệt không biết.

Hàn Duyệt nhàm chán ăn màn thầu kẹp thịt, nghe bát quái trong tửu lâu. Cái gì Phiêu Hương viện đến một tân hoa khôi, Lý gia viên ngoại sáu mươi mà còn thú một tiểu thiếp chưa tới mười sáu............ Đông gia dài Tây gia ngắn Hàn Duyệt nghe mà hưng trí bừng bừng, không khỏi hưng phấn cầm màn thầu nhảy vào góp vui.

“Nghe nói chưa, Hoa Sơn phái đã đổi chưởng môn, đang phát thiếp mời các môn phái khác đi tham gia đại điển kế nhiệm của tân chưởng môn.”

“Ta còn nghe nói, tân chưởng môn là tiền bối trước đây của Hoa Sơn phái, gọi là Phong Thanh Dương gì đó, chưa từng nghe qua a.”

“Ngươi nghe nói qua mới là lạ, ta nghe ta nhi tử của cữu cữu của di mụ của biểu đệ của ca ca của biểu tỷ............ Nói, Phong Thanh Dương kia là cao thủ kiếm tông trước kia của Hoa Sơn phái.”

“Phong Thanh Dương là kiếm tông cao thủ, có quan hệ thân thích nhiều như vậy với nhà ngươi sao?”

Hàn Duyệt chậm rãi cắn màn thầu một cái, lại chậm rãi nuốt xuống, chậm rãi mở miệng nói, “Không có, ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết nhà ta có rất nhiều thân nhân.” [Shal: “…..”]

“........................”

“........................”

“Vị tiểu huynh đệ này, có nguyện ý nói thêm một chút, những lời mà thân thích ngươi đã nói cho ngươi nghe không?” Một trung niên nam tử vẫn ngồi trong góc, một thân trường bào màu nâu mở miệng nói.

“Không muốn.” Hàn Duyệt ăn xong màn thầu kẹp thịt, vui vẻ trở lại vị trí, nói.

Trung niên nam tử không tức giận, ngược lại cười ha ha, “Ta đây nếu nói cho ngươi biết chuyện ngươi vẫn đi vòng vòng hỏi thăm thì sao?”

Hàn Duyệt trọn tròn mắt, phẫn nộ nhìn trung niên nam tử, vươn tay một ngón tay lên, “Ngươi theo dõi ta.”

“Đúng vậy, tiểu huynh đệ muốn thế nào?” bên phía tay phải của trung niên nam tử bày vật dài khoảng một thước bị bao kín lại, ngón tay đang vuốt ve vật ấy của ông bóng loáng như bạch ngọc, xinh đẹp nho nhã mà thon dài.

Trừ bỏ tay Đông Phương, Hàn Duyệt vẫn chưa gặp qua ai có đôi tay đẹp hơn người này, không khỏi hơn phân hảo cảm với trung niên nam tử này, Hàn Duyệt chỉ tiểu nhị mang đồ ăn mình chuyển sang bàn của người nọ, bản thân cũng qua bên đó ngồi, “Hiện tại ngươi có thể quang minh chính đại đi theo.”

Trung niên nam tử nhìn hành vi của Hàn Duyệt, trên mặt ý cười càng đậm, “Ai cũng nói Hoa Sơn Quân Tử kiếm Nhạc Bất Quần là người cực kì chú ý lễ nghi, không thể tưởng được lại thú vị thế này.”

“Cho nên ngươi nhận sai người.” Hàn Duyệt ăn đậu phộng, không chút hoang mang nói.

Trung niên nam tử nhìn Hàn Duyệt hồi lâu, bỗng nhiên cười ra tiếng, “Là ta chấp nhất, là ai hay không phải là ai thì thế nào, ta là Khúc Dương.”

“Khúc Dương?” Hàn Duyệt chớp mắt một chút, thấy rất thực quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra được, “Ta là, Hoàng Dược Sư.”

“A, ngươi là đại phu?” Khúc Dương nhìn Hàn Duyệt, có chút nghi hoặc hỏi.

“Không phải.” Hàn Duyệt trực tiếp phủ nhận, hắn nói mình tên Hoàng Dược Sư là vì ngoại hiệu của người này là Đông Tà, có một chữ giống tên Đông Phương mà thôi.

“Vậy sao ngươi gọi dược sư?” Khúc Dương cầm đũa gắp hạt đậu Hàn Duyệt gắp nửa ngày còn không gắp được cho vào miệng, hỏi.

“Ngươi kêu Khúc Dương, vậy ngươi là hải dương quanh co khúc khuỷu?” Hàn Duyệt trừng mắt nhìn Khúc Dương, trực tiếp vươn tay bóc đậu phộng, bắt đầu ăn.

“Ha ha............” Khúc Dương bỗng nhiên hạ giọng nói, “Ta chính là ma giáo trưởng lão trong miệng của người chính giáo các ngươi.”

Hàn Duyệt chớp mắt lại chớp mắt, đưa đầu qua, giảm thanh âm xuống nhưng vẫn không che dấu được kinh hỉ, “Thật không? Thật không? Ngươi không gạt ta?”

“Ta Khúc Dương không gạt người khác.” Khúc Dương cũng trợn to mắt nhìn Hàn Duyệt, trên mặt mang một loại hương vị trêu tức.

Khúc Dương, Nhật Nguyệt Thần giáo trưởng lão? Hàn Duyệt ngơ ngác cắn đậu phộng, chợt nhớ ra Khúc Dương là ai, vẻ mặt kinh hỉ, “Ngươi chính là Khúc Dương kia?”

“Ta chính là Khúc Dương.” Khúc Dương gắp khối một miếng thịt bỏ vào miệng, chậm rãi cắn nuốt, “Còn có Khúc Dương khác nữa sao?”

“Vậy ngươi không ở lại Nhật Nguyệt Thần giáo, đi ra ngoài làm gì?” Hàn Duyệt hoài nghi, hắn bi thúc quen rồi, mới có được chút vận khí, ngược lại thiếu tự tin.

“Trộm mộ.” Khúc Dương vuốt vật bị bao lại đặt bên tay phải mình, “Kê Khang không phải nói sau khi mình chết thì ‘ quảng lăng tán từ nay về tuyệt tích ’ à? Ta cố tình muốn nhìn, thế gian này không có khúc phổ nào mà Khúc Dương đạn không được.”

Hàn Duyệt suy nghĩ một chút, hình như có chút ấn tượng, Khúc Dương vì tìm khúc phổ quảng lăng tán, đào không ít mộ, “Vậy............” Hàn Duyệt bỗng nhiên có chút thẹn thùng, gương mặt đỏ lên, đôi mắt thủy nhuận trong nháy nháy, “Có thể dẫn ta đi tìm Đông Phương được không?”

Khúc Dương biểu tình dần nghiêm túc lại, “Ngươi tìm giáo chủ húng ta, có chuyện gì?”

“Việc tư.” Hàn Duyệt nhăn nhó, vẻ mặt chân thành nhìn Khúc Dương, “Chuyện rất rất rất tư mật.” Dù sao chuyện để Đông Phương nuôi, quả thật là việc tư cực kỳ tư mật.

Khúc Dương rót chén trà, ông ở đây là vì nghe nói nơi này có một tòa cổ mộ đời Tấn, ông muốn thử xem có tìm được quảng lăng tán hay không.

Ngẫu nhiên nhìn thấy Hàn Duyệt vừa bị tiêu cục đuổi ra, Khúc Dương thân là Nhật Nguyệt Thần giáo trưởng lão tất nhiên là biết Nhạc Bất Quần. Nhưng mà Khúc Dương làm sao cũng không thể liên tưởng Nhạc Bất Quần dính với con lừa, cố tình ông lại thấy Nhạc Bất Quần cưỡi lừa, tự nhiên đã làm ông thấy hứng thú.

Theo dõi hắn một đường, thấy hắn lần lượt đi vào tiêu cục, không bao lâu lại bị tiêu cục đuổi ra, Khúc Dương nghi hoặc vạn phần, sau khi nghe ngóng mới biết được, hắn là muốn nhờ tiêu cục đưa mình đến Hắc Mộc Nhai.

Chuyện này không thể không khiến Khúc Dương hoài nghi dụng tâm của hắn, dù sao Ngũ Nhạc kiếm phái cùng Nhật Nguyệt Thần giáo, không phải quan hệ hữu hảo, lúc này mới bước ra để thử.

Nhưng càng thử, Khúc Dương càng hoài nghi, ông có nhận nhầm người không, dù sao Nhạc Bất Quần có giả cỡ nào cũng không thể giả ra bộ dáng hiện giờ.

Tính cách một người làm sao có thể đột nhiên thay đổi nhiều đến vậy, hắn không chịu nhận mình là Nhạc Bất Quần, hắn chẳng lẽ sẽ không sợ làm mất thể diện Hoa Sơn phái sao? Trừ phi, hắn thật không phải là Nhạc Bất Quần.

Nhưng không phải Nhạc Bất Quần, sao lại có dung mạo hệt như Nhạc Bất Quần? Hay là nói, Nhạc Bất Quần tâm cơ thâm trầm đến mức ông cũng không thể phát hiện ra được, như vậy người này rất đáng sợ.

Kỳ thật, may mắn Hàn Duyệt gặp là Khúc Dương, ông vốn không để ý đến những chuyện trong Nhật Nguyệt Thần giáo, đối Đông Phương Bất Bại mặc dù không có ác cảm cũng không có hảo cảm. Bằng không nếu là các trường lão khác vừa thấy một tiền chưởng môn của chính giáo, cứ mãi hỏi thăm những chuyện về giáo chủ của mình, đã sớm hạ sát thủ.

“Ngươi là người quen cũ của Đông Phương giáo chủ?” Khúc Dương uống ngụm trà hỏi.

Hàn Duyệt gật đầu.

Khúc Dương suy tư một lát, thấy Hàn Duyệt rất hợp khẩu vị của mình, không muốn làm khó hắn, lại thấy nếu cứ mặc kệ, vạn nhất có chuyện bất lợi với Đông Phương, vậy thì sẽ làm nhục chức trách hữu sứ của mình, “Một khi đã như vậy, ta viết cho ngươi một phong thơ, ngươi đến Hắc Mộc Nhai, sẽ có người mang ngươi đi gặp giáo chủ.”

Nếu hắn thật sự đi tìm giáo chủ, đặt bên cạnh giáo chủ để giám thị cũng tốt, nếu không đi tìm, như vậy Khúc Dương sẽ xem như chưa từng gặp qua người này.

“Hảo.” Hàn Duyệt nghe nói nhãn tình sáng lên, vẻ mặt cảm kích nói, “Đang lo không biết nên vào thế nào, ngươi quả thật rất hiểu ý người khác.”

Khúc Dương lắc đầu, ôm cầm đứng dậy, mượn giấy bút chỗ chưởng quầy, “Ngươi còn chưa tìm được đường đi, đã lo phải vào thế nào?”

“Người phải biết lo lắng dài lâu một chút.” Tựa như hắn, đã tìm xong phiếu cơm miễn phí về sau hắn có thể thư thư phục phục mễ trùng.

Rất nhanh đã viết xong thư, Khúc Dương gập lại đóng ấn tín của mình lên trao cho Hàn Duyệt, ông không sợ Hàn Duyệt xem, bởi vì ông chỉ viết lại toàn bộ quá trình nhận thức Hàn Duyệt.

“Vậy đường nào lên Hắc Mộc Nhai?” Hàn Duyệt thật cẩn thận cất kỹ phong thư, đây chính là chìa khóa mở cửa con đường làm mễ trùng của hắn nha.

Khúc Dương tự tiếu phi tiếu, “Ngươi không phải tìm tiêu cục sao? Chẳng lẽ trả bạc không đủ, ta có thể cho ngươi một ít.”

Hàn Duyệt rốt cuộc phát hiện bản chất của Khúc Dương, “Ta cho ngươi bạc, ngươi đưa ta đi, thế nào?”

“Ta không thiếu bạc.” Khúc Dương nhếch mày, “Ngươi nếu không xuất ra được thứ gì đó làm ta động tâm, vậy ta đi.” Nói xong liền ôm cầm đứng dậy, làm bộ phải rời khỏi.

“Đợi đã.” Hàn Duyệt vội mở miệng vẻ mặt hoài nghi nhìn Khúc Dương nói, “Chớ không phải là ngươi muốn ăn cơm bá vương, gạt ta tính tiền cho ngươi?”

Thanh âm Hàn Duyệt không lớn, vừa lúc đủ để chưởng quầy nghe được, chưởng quầy vẻ mặt hoài nghi nhìn Khúc Dương, Khúc Dương khóe miệng run rẩy, ông đường đường Nhật Nguyệt Thần giáo hữu sử, làm sao có thể thiếu tiền, mấy khối bạc vụn bị Khúc Dương ném lên bàn, “Không cần ngươi tính tiền cho ta, ta thanh toán cả phần của ngươi rồi đó.”

“Cám ơn nhiều.” Hàn Duyệt như con hồ ly trộm được gà, “Ta có thể kêu thêm một con vịt nướng được không?”

Khúc Dương chưa từng thấy qua người nào da mặt dầy như vậy, càng thêm xác định người này nhất định không phải Quân Tử kiếm Nhạc Bất Quần kia, bất quá, người như vậy lại rất hợp khẩu vị của Khúc Dương, Khúc Dương bình sinh chán ghét nhất là loại ngụy quân tử cố làm ra vẻ, “Có thể. Nhiêu đó đủ để ngươi ăn thêm mười con vịt nướng.”

“Hảo, chưởng quầy, lấy thêm hai con vịt nướng hai còn gà nướng, mười cái màn thầu, mang đi.” Hàn Duyệt vui cười hớn hở kêu lên.

Chưởng quầy thấy bạc, tâm tình tốt, rất nhanh chuẩn bị đầy đủ những gì Hàn Duyệt gọi, lấy bạc đi.

Hàn Duyệt chưa kịp cao hứng vì tiết kiệm được không ít tiền cơm, Khúc Dương bỗng nhiên mở miệng nói, “Ngươi nắm chắc ta sẽ dẫn ngươi đi Hắc Mộc Nhai như vậy?”

“Không nắm chắc.” Hàn Duyệt cất kỹ mọi thứ, xách tay nải đi theo Khúc Dương, ra khỏi tửu lâu.

“Vậy ngươi đi theo ta làm gì?” Khúc Dương nhếch mi nhìn Hàn Duyệt giắt tay nải lên lưng lừa, lại đút con lừa một củ cải.

“Ngươi muốn ta đi cùng.” Hàn Duyệt nháy đôi mắt đào hoa to tròn của mình, “Ngươi nếu không muốn ta đi cùng, thì đã sớm dùng khinh công chạy.”

“Nghĩ ra thứ làm ta động tâm để đưa ngươi đi Hắc Mộc Nhai chưa?” Khúc Dương không phủ nhận, vuốt đầu lừa, hỏi.

“Không có thứ gì cả.” Hàn Duyệt thực thành thực địa trả lời.

“Vậy ta đi.” Lần này Khúc Dương thật sự chuẩn bị rời đi, ông dù sao còn có chuyện phải làm, “Rãnh rỗi, chúng ta tiếp tục tán gẫu, gặp lại sau Hoàng Dược Sư.”

Hàn Duyệt đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới nhớ hóa ra Hoàng Dược Sư là gọi hắn, nhìn đã Khúc Dương đi xa, vội la lớn, “Ta biết vị trí của quảng lăng tán.”

Vừa mới nói xong, chỉ thấy Khúc Dương xuất hiện ngay bên trước mặt Hàn Duyệt tựa như chưa từng rời đi, “Ngươi không phải nói, ngươi không có thứ gì để ta động tâm sao?”

Hàn Duyệt tâm tình tốt, từ lúc xuống Hoa Sơn, giải trừ nguy cơ an toàn, Hàn Duyệt cũng khôi phục tính cách trước kia “Ta không có quảng lăng tán, chỉ biết là nó ở nơi nào, cho nên ta biết là nơi mà không phải thứ.” Hàn Duyệt nghiêm trang nói.