Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Chương 18




“Có lẽ…… người có thể khiến bổn tọa chết chỉ có ngươi……” Một người mà thôi.

Đông Phương thúc thúc?

Dương Liên Đình giật mình hoảng hốt, muốn quay đầu lại, sợ quay đầu lại — sợ nhìn thấy hy vọng trong đáy lòng, càng sợ hy vọng đáy lòng tan vỡ.

“Ân, Doanh Doanh cũng không ngủ được?”

Dương Liên Đình tim run rẩy, đó là Đông Phương Bất Bại thanh âm, hắn ngay sau chính mình, hắn vì sao sẽ ở sau chính mình?

“Ân, Doanh Doanh nhớ cha. Đông Phương thúc thúc, ngươi nói phụ thân có phải hay không không thích Doanh Doanh?”

Người cầm đèn ***g đi tới, ngọn đèn mơ hồ bao phủ gương mặt trắng nõn, đôi mắt thùy mị trong bóng đêm tựa như minh nguyệt gần gang tấc, bộ dáng dù mới là đứa nhỏ, nhưng ngũ quan xinh xắn, đã đảm bảo tương lai tất là một khuynh thành mỹ nhân, chỉ là Dương Liên Đình hiện tại chưa từng nghĩ đến, lần đối mặt này, đã làm nhân sinh của cô ấy cùng mình và Đông Phương Bất Bại sinh tử tương liên.

“Doanh Doanh không bằng chờ cha trở về, hỏi cha ngươi được không?”

Khi nói chuyện, Đông Phương Bất Bại đã đi xuống bậc thang, đứng sau Dương Liên Đình, không biết vì sao chính hắn lại chọn đứng sau Dương Liên Đình, hắn không rõ nữa, chỉ là khi hắn nghĩ đến sự trầm mê của mẫu thân ngóng nhìn phụ thân, hắn cũng đã ly khai phòng mình, lẳng lặng đứng trên thềm đá, nhìn Dương Liên Đình bước đi như sên, chưa từng rời mắt, thẳng đến khi thanh âm Nhậm Doanh Doanh từ sau truyền đến —

Nguyên lai, Dương Liên Đình mới chỉ bò đến tầng thứ tám!

“Nhưng Doanh Doanh đã chờ cha gần một năm.” Nữ hài tử thanh âm u buồn âm tràn đầy tịch mịch, “Phụ thân hàng năm bế quan, mẹ nói cha chỉ yêu võ công, không thương chúng ta, thật vậy chăng?” Đứa nhỏ nhìn lên, mắt tràn đầy dò hỏi.

“Chuyện này Đông Phương thúc thúc không thể trả lời ngươi!” Đông Phương Bất Bại đã rời bỏ tuổi thơ rất lâu, không hiểu đứa nhỏ tâm tư tại sao nhiều nghi vấn như vậy, nhưng hắn sẽ không lừa hài tử nói phụ thân ngươi đi nơi rất xa, tựa như khi cha mẹ hắn mất, người ta nói bọn họ sẽ ở trên trời phù hộ hắn, người thì đã chết, ngay cả chính mình cũng không bảo đảm được, làm sao có thể bảo vệ hắn đây?

Nữ hài tử hạ mắt thất vọng, rốt cục thấy Dương Liên Đình rối loạn đang gần trong gang tấc, kỳ quái trợn to hai mắt, từ khi ra đời, nàng đã thành thói quen rằng những người bị đánh bay từ trên xuống dưới không thể còn sống, nhưng người trước mắt này, dù huyết nhục mơ hồ một đoàn, quần áo không chỉnh tề, thân thể loang lổ vết máu nhưng vẫn còn có thể cử động, làm nàng tò mò.

“Hắn còn sống!” Cô gái thanh âm mơ hồ.

Dương Liên Đình tâm căng thẳng, không nghĩ một tiểu cô nương mới vài tuổi, lại nói ra lời lãnh huyết như thế.

“Vì Đông Phương thúc thúc muốn hắn sống!” Đông Phương Bất Bại cúi đầu nhìn Dương Liên Đình đang trừng mắt, tin Dương Liên Đình tạm thời không có gì đáng ngại.

Nữ hài tử nhíu mày, cúi đầu nhìn kỹ Dương Liên Đình mấy lần, xiêm y đã sắp nát, toàn thân đầy tro núi, trên mặt, trên tay đều mang dấu vết trầy da, tựa hồ là đi xuống dưới, không khỏi cau mày, bĩu môi bất mãn nói: “Phụ thân nói, Hắc Mộc Nhai không lưu người vô dụng, người vô dụng đều đáng chết!”

“Đông Phương thúc thúc muốn hắn sống, Đông Phương thúc thúc cần hắn, hắn chính là Hắc Mộc Nhai hữu dụng nhân!” Đông Phương Bất Bại mắt nhìn Doanh Doanh trước mặt, nói cũng là đối Dương Liên Đình nói.

Nhậm Doanh Doanh tiểu mi tinh tế không khỏi cau lại: “Doanh Doanh không hiểu. Hắn là ai vậy?” Sao chưa thấy qua? Từ khi Đông Phương thúc thúc làm giáo chủ, tựa hồ rất nhiều chuyện không giống với trước kia, sau khi mẹ đi nơi rất xa, cha tựa hồ cũng không để ý đến nàng, nàng rất tịch mịch.

“Hắn là Dương tổng quản.”

“Thôi thúc thúc đâu?” Nàng nhớ rõ vị tổng quản mập mạp, tuổi rất lớn, còn có râu đầy má.

“Cha ngươi năm trước đã đưa hắn ra đi! Doanh Doanh nên ngủ! Đưa đại tiểu thư đi nghỉ ngơi!”

“Như vậy…… Đông Phương thúc thúc…… Đông Phương thúc thúc…… Doanh Doanh……” Doanh Doanh thanh âm rất nhanh bị tiếng thị nữ che lấp: “Đại tiểu thư, trời tối, giáo chủ có việc……”

“Có phải muốn hỏi nàng là ai?” Đông Phương Bất Bại đi đến trước người Dương Liên Đình, không cúi đầu, nhìn theo hướng mắt Dương Liên Đình, những ***g đèn càng ngày càng xa.

“……” Dương Liên Đình hạ mắt, từ khi Đông Phương Bất Bại xuất hiện, tâm hắn liền bình tĩnh dị thường, nỗi đau tê tái giống như từ khi Đông Phương Bất Bại đến mà hóa thành mừng thầm — nó không muốn rời khỏi Đông Phương Bất Bại, cho dù giáo chủ không coi hắn Dương Liên Đình là người, nó vẫn như trước muốn ở lại bên y, nhận thức này làm Dương Liên Đình im lặng.

“Nàng chính là con gái duy nhất của Nhâm giáo chủ, Nhậm Doanh Doanh!” Đông Phương Bất Bại tự hỏi tự đáp, đã là thói quen khi đám thuộc hạ bị hắn hỏi luôn do dự mãi.

Nhậm Doanh Doanh? Nhâm giáo chủ chi nữ? Kia không phải…… Cừu nhân nữ nhi? Dương Liên Đình hít một hơi, không thể tin được giương mắt xem Đông Phương Bất Bại —

Nếu hắn nghe không lầm, thì mọi người đều biết Đông Phương giáo chủ lợi dụng lúc Nhâm giáo chủ bế quan, đoạt được giáo chủ vị, khi đó mỗi người tuyên thệ nguyện trung thành, ăn Tam thi não thần đan biểu đạt trung tâm như một…… Hắn cũng ăn một viên —

Không nói, hắn thiếu chút nữa đã quên, cho dù Đông Phương Bất Bại thả hắn đi, hắn cũng không thể còn sống ra khỏi Hắc Mộc Nhai, nghĩ, một giọt mồ hôi lạnh theo trán Dương Liên Đình chảy xuống, nghĩ về viên thuốc nghe nói nghe nói chứa trăm cổ kia, Dương Liên Đình tưởng tượng đến hàng trăm trùng lúc nhúc trên hài cốt, trái tim kia sợ đến tê dại, làm Dương Liên Đình nghĩ mà sợ.

“Bổn tọa không cho nàng nếm qua một viên Tam thi não thần đan……” Đông Phương Bất Bại nói xong đến gần Dương Liên Đình, hắn muốn nhìn một chút xem đáy mắt Dương Liên Đình có lo lắng không?

“Nàng sẽ giết ngươi!” Dương Liên Đình không hiểu, hắn chỉ biết là thù giết cha không đội trời chung, cô gái này sẽ vì Đông Phương Bất Bại nhất thời thương hại mà trở thành mầm tai vạ.

“……” Đông Phương Bất Bại nhìn thẳng Dương Liên Đình đang xem thường mình, khóe miệng hơi giương lên một chút thành cười, nửa ngày thấp giọng nói: “Có lẽ…… người có thể khiến bổn tọa chết chỉ có ngươi……” Một người mà thôi.

“Ha ha ha ha…… Khụ khụ khụ……” Dương Liên Đình cười, cảm thấy Đông Phương Bất Bại đang nói đùa —

Hắn Dương Liên Đình nay ngay cả giáo chủ tùy tay đẩy cũng thừa nhận không nổi, tài đức gì mà có thể đưa giáo chủ vào chỗ chết? Hắn muốn cười, cười chính mình rất yếu đuối, cười giáo chủ để mắt hắn Dương Liên Đình biết bao, một Hắc Mộc Nhai nhất đẳng phế vật như vậy! Chính là tiếng cười ảnh hưởng đến ngực nội thương, đau đến Dương Liên Đình nhe răng, không thể không thu liễm ngửa mặt lên trời cười thành cười run rẩy quái dị:

“Giáo chủ…… tiếu sát Liên Đình!”

“Có lẽ đây không phải chuyện đùa!” Đông Phương Bất Bại trả lời nghiêm túc dị thường, hắn mới vừa rồi khi nhìn Dương Liên Đình đi từng bậc từng bậc thang xuống, tâm liền siết lại.

“Như vậy giáo chủ thay đổi chủ ý, muốn giết Liên Đình?” Dương Liên Đình tâm hạ xuống, chìm — nguyên lai không phải hữu tình, chỉ là tính hài tử muốn coi khi nào hắn tử!

“Bổn tọa sẽ không giết ngươi!” Đông Phương Bất Bại tâm như gương sáng nhìn như tưởng không gợn sóng, nhưng sóng ngầm đã nổi lên, khi Dương Liên Đình muốn xoay người tiếp tục rời đi, lại lên tiếng:

“Bổn tọa cũng sẽ không thả ngươi đi!”

“Liên Đình không hiểu!”

“Vì bổn tọa thích ngươi!”

“Liên Đình là nam nhân!”

“Thích đó là thích, nam nhân thì thế nào?”

“……” Dương Liên Đình quay đầu, trừng lớn mắt, không thể tin được đó là lời Đông Phương Bất Bại nói ra, loại chuyện kinh thế hãi tục, từ hắn trong miệng đi ra, sao lại làm người ta cảm thấy, kỳ quái chính là mình? Nam nhân thích nam nhân chẳng lẽ không phải chuyện thế gian khinh thường sao?

“Ngươi không thích bổn tọa?” Đông Phương Bất Bại hỏi, cho dù vừa rồi Dương Liên Đình đã tỏ vẻ chỉ yêu nữ nhân, hắn vẫn thích Dương Liên Đình, thậm chí, càng thích.

“…… Ân!” Dương Liên Đình đưa mắt sang một bên, bản thân mấy cân mấy lượng chẳng lẽ chính mình còn không rõ ràng? Cho dù giáo chủ yêu nam nhân, thì cũng nên là một khôi vĩ nam tử.

Đông Phương Bất Bại mắt ám sắc, nhìn vách núi tối đen, trong hoàng hôn, trong mắt chỉ có Dương Liên Đình hiện rõ, “Không thích không sao cả, nhưng ngươi nhất định là của bổn tọa.” Tay hắn mơn trớn mặt rồi đến cổ Dương Liên Đình, phân không rõ là nhớ nhung hay uy hiếp khi đặt tay lên Dương Liên Đình xương quai xanh hơi dùng lực, giống như muốn bóp nát chỗ xương mảnh mai này, làm y lộ một tia đau đớn.

“Liên đệ, ngươi tin hay không tin, ngươi sẽ có một ngày giống như bổn tọa muốn ngươi, không bỏ được bổn tọa?”

“……” Dương Liên Đình nhíu mày, không hiểu giáo chủ sao nói những lời này, ai không ly khai ai, câu này dùng giữa nam nhân cùng nam nhân thật vô cùng kỳ quái, hơn nữa…… Hắn Dương Liên Đình không phải nữ nhân! Buổi nói chuyện này nghe hết sức không tự nhiên!

“Giáo chủ quá lời!” Thế gian không có ai không ly khai ai, chỉ có muốn cùng không muốn, thế đạo này cho phép hay không. Dương Liên Đình theo bản năng muốn thoát ly khỏi Đông Phương Bất Bại bàn tay.

“Biết bổn tọa vì sao không giết Doanh Doanh?” Đông Phương Bất Bại dúi đầu vào cổ Dương Liên Đình, tay như dây leo quấn lấy Dương Liên Đình, vây y trong lòng mình, giống như Dương Liên Đình hương vị mồ hôi cùng máu sẽ che đi hương vị ôn tồn họ thuộc về nhau cách đó không lâu, nói nhỏ.

Dương Liên Đình đang muốn giãy ra lại sửng sốt, không khỏi cúi đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, trong đôi mắt tối chớp lóe tinh quang, quang kia dụ hoặc hắn không thể dời mắt.

Đông Phương Bất Bại cười hôn Dương Liên Đình: “Bởi vì bổn tọa, đột nhiên hoài niệm: tư vị bị người đến báo thù……” Chỉ tiếc không hề lo lắng đề phòng……

“……” Trầm mặc trong cái ôm, Dương Liên Đình chán ghét mình lần lượt bị mê hoặc, lại lần lượt bị đùa bỡn tư vị.

Hắn một đôi mắt lạnh, nhìn Đông Phương Bất Bại nhắm mắt lại trước mặt mình, tựa như thờ ơ, lại giống như đang tìm kiếm một loại kỉ niệm nào đó, say mê, dây dưa…… Chính là khuôn mặt như vậy, dưới ánh trăng, nhìn xem lâu, lại làm cho người ta hoảng hốt.

Làm sao có thể nói một câu không thích, có thể ý chí sắt đá đây?

Tay Dương Liên Đình cuối cùng vẫn là lén lút đưa lên Đông Phương Bất Bại eo, đem người đã mê hoặc chính mình này vây vào trong lòng, hắn muốn, một khắc, liền một khắc, nhớ nhung một lần trong một khắc cuối cùng, cũng không từng ngờ, một khắc này, một khắc cuối cùng cuối cùng này thật dài, đã khiến hắn bồi lên cả đời, bồi lên danh tiếng một đời —

Yêu nếu không thể bỏ, chắc chắn bị lạc……

Cho dù nhiều năm sau, Dương Liên Đình cũng vẫn không hiểu đêm này mình là làm sao vậy, chẳng lẽ thật sự là duyên phận sai khiến?

Chính mình bị đánh cho chết khiếp, tại sao vẫn ôm chặt vị giáo chủ trong lòng biết rõ vĩnh viễn không thể xứng đôi, biết rõ phía sau giáo chủ là huyết vũ tinh phong, là giang hồ đẫm máu hắn không hiểu, hắn vẫn tại sao sau khi cố gắng, vẫn đem giáo chủ áp vào trong ngực, muốn trầm trong mộng mình bảo vệ giáo chủ, muốn đem lại ấm áp luôn bị gió thổi đi, lại không biết giáo chủ bản thân rất lạnh.

Càng làm cho hắn không rõ là, hắn vì sao tại một đêm kia, rõ ràng cảm thấy Đông Phương Bất Bại điên cuồng, lại thủy chung không đi ngăn cản quyết định không giết Nhậm Doanh Doanh của giáo chủ —

Nếu kết quả cuối cùng đã sớm được định, chỉ có thể nói bọn họ gặp nhau là một lẽ tất nhiên, coi như [trống đánh xuôi, kèn thổi ngược] bọn họ nhất định yêu nhau vận mệnh, chính là vì sao lại bị người nhạo báng, chẳng lẽ đơn giản vì bọn họ đều là nam nhân? Chẳng lẽ đơn giản chỉ vì họ lựa chọn làm chính mình?

Nhiều năm sau Dương Liên Đình biết, Đông Phương Bất Bại không thèm để ý, nhưng đấy đều là chuyện tương lai, hiện tại chỉ nói, trong đêm này, Đông Phương Bất Bại lần đầu tiên nâng dậy một người, lần đầu tiên đi bước một lên bậc thang, đi trên Hắc Mộc Nhai bậc thang, thành giáo chủ đầu tiên dùng chân bước lên từng bậc thang từ khi Nhật Nguyệt thần giáo ngụ tại Hắc Mộc Nhai đến nay.

Ngày kế hoa nở rực rỡ, ngày kế Nhậm Doanh Doanh nhận thức Đông Phương thúc thúc và cùng nhau nuôi nấng nàng Dương tổng quản, ngày kế rất dài, cũng là một chuyện xưa ngắn ngủi mà tốt đẹp, đối với Dương Liên Đình, đối với Đông Phương Bất Bại, cùng với Nhậm Doanh Doanh, đều là một đoạn ngày tốt đẹp, lại ngắn ngủi, xinh đẹp, ôn hòa, hoặc là nói đó là một đoạn chuyện xưa về nhà, về tình yêu, thẳng đến khi vận mệnh đã định thổi quét đến —