Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương

Chương 39: Giấu diếm




Khi sắp đến trấn nhỏ dưới chân Hắc Mộc nhai, trời bỗng hạ mưa phùn, trên đầu đoàn người Đông Phương Bất Bại phủ một tầng bọt nước trong suốt, lấy tay vuốt qua một cái, liền có thể nhìn thấy nước đọng lại.

Từ khi phát hiện thân thể Dương Liễm không khỏe, Đông Phương đã thả chậm hành trình, tuy Dương Liễm nói đó chỉ là vài bệnh nhỏ, nhưng Đông Phương vẫn kiên trì quyết định của mình.

Trên đường người qua lại sắc mặt có phần cao hứng, Dương Liễm nhìn biểu tình thỏa mãn của họ, không biết sao lại nhớ đến một câu của lão sư thời tiểu học, “Mưa xuân quý tựa dầu”, hắn nhìn cỏ xanh khắp núi, nhớ tới hiện đại nhà cao tầng san sát nhau, không khỏi cảm khái, thời cổ người ít hơn, nên cả đời không phải vì nơi ở mà chật vật.

Vừa lúc đó, chỉ thấy vài lão nhân ăn mặc quái dị từ một đường nhỏ bên cạnh đi ra, tuy rằng tuổi không nhỏ, nhưng mấy người rõ ràng không có chút ổn trọng của tuổi già, dọc theo đường đi cãi nhau ầm ĩ, Dương Liễm từ xa đã có thể nghe được thanh âm của họ.

“Đây không phải là Đào Cốc Lục Tiên sao a, sao họ lại ở chỗ này?” Tang Tam Nương hơi kinh hãi, mấy người kia tuy rằng quy thuận trong giáo, nhưng rất ít đến tổng đàn, huống chi vài lão nhân này trước nay khá thân thiết với Thánh cô, bây giờ vì duyên cớ gì mà xuất hiện ở đây?

Nghe Tang Tam Nương nói vậy, Dương Liễm mới giật mình tỉnh ngộ, nguyên lai sáu người này chính là Đào Cốc Lục Tiên, với sáu lão nhân này hắn không có quá nhiều cảm giác, nhưng không phải bây giờ họ nên đến Hoa Sơn hoặc là đi chỗ Nhậm Doanh Doanh sao?

Đợi sáu người đến gần, thấy rõ người đối diện, nhất thời thay đổi sắc mặt, vội ôm quyền hành lễ, “Thuộc hạ tham kiến giáo chủ, các vị trưởng lão.”

Đông Phương khẽ gật đầu, “Các ngươi đi nơi nào?”

Sáu người giờ phút này nào còn vẻ không đứng đắn lúc nãy, một đám đứng thẳng tắp, Đào Diệp Tiên ôm quyền nói, “Khởi bẩm giáo chủ, thuộc hạ phụng mệnh Thánh cô, đến hiến thọ lễ cho giáo chủ.”

Dương Liễm sắc mặt khẽ biến, thọ lễ cho Đông Phương?! Nguyên tác không xuất hiện đoạn này, hắn cũng không biết ngày sinh của Đông Phương.

Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liễm thay đổi sắc mặt, nhíu mày nhìn sáu người, “Cách ngày sinh bổn tọa còn hơn một tháng, các ngươi giờ này đã đến đây rồi?”

Đào Diệp Tiên nhìn Đông Phương Bất Bại sắc mặt không tốt là bao, đành phải nói, “Chúng thuộc hạ còn phụng mệnh Thánh cô đến Hoa Sơn một chuyến.” trước mặt Đông Phương Bất Bại, mấy người họ cơ hồ không có gan nói dối.

Gật đầu, Đông Phương cũng không hỏi nhiều hơn nữa, “Các ngươi đi đi.” Nói xong, liền cưỡi ngựa tiếp tục đi, nhưng trong lòng lại cân nhắc, Ngũ nhạc phái trước nay cùng bản giáo quan hệ không tốt, Doanh Doanh bảo họ đi Hoa Sơn làm gì?

Ngược lại Dương Liễm nhìn sáu người vài lần, tuy nói thời gian có chút không đúng, nhưng sáu người này tốt xấu cũng coi như là đi tìm Lệnh Hồ Xung, xem ra Nhậm Doanh Doanh đã có tình căn thâm chủng với Lệnh Hồ Xung, chỉ là không biết Lệnh Hồ Xung có còn nhiều chuyện chạy tới Hắc Mộc nhai gây phiền toái cho Đông Phương không.

Mắt nhìn một bên mặt Đông Phương, tuy nói Lệnh Hồ Xung là diễn viên của thế giới này, nhưng bây giờ dù y có trở thành đối thủ của Đông Phương, hắn cũng hoàn toàn không còn lo lắng nữa, bởi vì hắn không phải Dương Liên Đình, tuy nói hắn hiện tại võ công không tính quá tốt, nhưng ngăn Nhậm Doanh Doanh tuyệt không phải là vấn đề, càng không thể để nàng có cơ hội biến hắn thành quân cờ uy hiếp Đông Phương.

Mưa càng lúc càng lớn, đoàn người chạy đến chân núi, liền vào một khách *** trên danh nghĩa của thần giáo.

Dương Liễm lau bụi mưa trên đầu, nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, nhớ tới mấy năm trước, hắn ở khách *** này lần đầu tiên giết người. vài năm nay ở Đông Doanh, trên tay hắn cũng không còn sạch sẽ gì. Lộ ra một nụ cười khổ, giết người chỉ sợ là một việc không thể tránh được khi đến thế giới võ hiệp a.

“Dương huynh đệ, đang suy nghĩ gì vậy?” Tang Tam Nương đột nhiên đẩy cửa vào, tựa như không biết cửa đã cài then.

“Tang đại tỷ, “ Dương Liễm che dấu biểu tình trên mặt, mỉm cười nhìn Tang Tam Nương cài then lại, sau đó ngồi xuống cạnh bàn.

“Dương huynh đệ, vài năm không gặp, ngươi thay đổi không ít,” Tang Tam Nương rót hai chén trà, một ly đẩy lên khoảng không trước mặt, một ly khác nắm trong tay, “Lâu vậy không gặp nhau, chúng ta cũng chưa hảo hảo tâm sự, không bằng nói cho ta nghe những chuyện tân kì ở Đông Doanh được không?”

Dương Liễm ngồi đối diện nàng, nhìn chén trà còn đang bốc lên nhiệt khí, “Tang đại tỷ muốn nghe chuyện tân kỳ gì?”

“Ví như vết thương trên tay ngươi, ta từng gặp nhiều loại đao của Đông Doanh, bị đao Đông Doanh chém rất giống với vết thương trên mu bàn tay của ngươi, “ Tang Tam Nương cười cười, “Lại nói ví như, một thương nhân trước nay chỉ biết mưu cầu tư lợi sao có thể nguyện ý thu lưu ngươi hơn ba năm, rồi sau đó còn để ngươi y phục gọn gàng về Đại Minh?”

Dương Liễm uống một ngụm trà, “Đại khái hết thảy đều là trùng hợp.”

“Ngươi cho là giáo chủ nhìn không ra vết thương trên tay ngươi là do thứ gì tạo thành?” Tang Tam Nương đặt chén trà xuống, nụ cười trên mặt cũng biến mất không thấy, “Hy vọng ngươi không cần cô phụ giáo chủ.”

Tay cầm chén trà của Dương Liễm run lên, thanh âm hơi cao lên, “Đông Phương có thể nhìn ra?” Chuyện phát sinh ở Đông Doanh, hắn thật sự không muốn nói nhiều, cũng không muốn cho Đông Phương biết.

“Ngay cả ta cũng có thể nhìn ra nó, giáo chủ sao lại không biết,” Tang Tam Nương thấy sắc mặt Dương Liễm không đúng, thở dài, “Ta cũng không hỏi ngươi về nó, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi sẽ vĩnh viễn không phản bội giáo chủ?” Phần cảm tình này quá nguy hiểm, giáo chủ thậm chí vì Dương Liễm mà thay đổi tác phong trước kia, hơn nữa nguyện ý vì Dương Liễm thay đổi chủ ý của mình, nếu Dương Liễm có tâm tư không tốt, như vậy chuyện này với trong giáo mà nói, chính là một hồi đại nạn.

Dương Liễm nghe Tang Tam Nương chất vấn cũng không giận, hắn hiểu nàng lo lắng cái gì, vuốt miệng chén, “Phản bội Đông Phương, với ta mà nói, chính là phản bội bản thân.” Hắn mỉm cười, nâng ấm rót trà vào chén, “Đông Phương có lẽ nhìn ra vết thương có vấn đề, y không nói, là vì y tín nhiệm ta. Mà ta vì tín nhiệm Đông Phương, cho nên cũng sẽ không nói.”

“Ngươi...” Tang Tam Nương nghe lời này, trong lòng có chút chấn động, lại là một tiếng thở dài, “Ngươi ở Đông Doanh đến tột cùng đã gặp phải chuyện gì?” Lấy tính tình Dương Liễm, nếu thật tâm thích giáo chủ, sao lại giấu diếm, trừ phi chuyện này nói ra không phải là chuyện tốt.

Dương Liễm cười cười, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không tiếp tục đề tài này, mà là nói, “Trời mưa thế này sang năm hẳn sẽ thu hoạch rất cao.”

Tang Tam Nương tùy ý liếc nhìn cửa sổ, nhưng lại không thấy cơn mưa có gì đặc biệt, nàng thừa dịp giáo chủ cùng Đồng Bách Hùng bàn bạc giáo vụ tìm Dương Liễm nói chuyện, chỉ là vì muốn biết rõ một chuyện, hiện tại Dương Liễm có còn là Dương Liễm của trước đây hay không.

Dương Liễm tuy rằng che giấu một vài chuyện, nhưng là Tang Tam Nương lại an tâm không ít, nàng ít nhất tin tưởng Dương Liễm sẽ không thương tổn giáo chủ, cũng sẽ không làm ra chuyện bất lợi với trong giáo.

Tiếng đập cửa vang lên, Tang Tam Nương hiểu, giờ này chỉ sợ là giáo chủ tìm Dương Liễm, nàng đứng dậy mở cửa, ngoài cửa quả thật là Đông Phương Bất Bại, nhưng thêm một Đồng Bách Hùng.

Đông Phương ánh mắt đảo qua Tang Tam Nương, lập tức rơi xuống người Dương Liễm ngồi cạnh bàn, “Các ngươi thật có hứng trí, đóng cửa phòng uống trà.” Nói xong, đi vào trong phòng, đến cạnh Dương Liễm ngồi xuống, sau đó nhìn Tang Tam Nương cùng Đồng Bách Hùng đứng ngoài cửa nói, “Hai người còn đứng đó làm gì lại đây ngồi.”

Dương Liễm rót một chén trà đưa cho Đông Phương, Đông Phương tiếp nhận chén trà, đụng tới đầu ngón tay Dương Liễm, chân mày cau lại, “Tay ngươi sao lại lạnh như vậy?” Nói xong, đứng dậy đến bên giường cầm một kiện ngoại bào khoác lên người Dương Liễm, “Có phải là thân thể không khoẻ không?”

“Không sao mà,” Dương Liễm ôn hòa cười, kéo lại ngoại bào trên người, lại rót một chén trà đưa cho Đồng Bách Hùng vừa ngồi xuống, “Vừa rồi ta cùng Tang đại tỷ còn đang nói trà này không tồi, hai người không đến uống thật đáng tiếc, nào biết vừa nói xong hai người đã đến.”

“Phải không?” Đông Phương nhẹ nhấp một ngụm trà, tuy không là loại trà quý báu gì, nhưng khi uống vào quả thật thơm ngát.

Đồng Bách Hùng một hơi uống hết chén trà, ha ha cười đưa chén trà đến trước mặt Dương Liễm, nói, “Không tồi, trà này rất có công hiệu giải khát, vừa vặn lão Đồng ta khát, Dương huynh đệ, lại rót ch ta một chén.”

“Đồng đại ca, ngươi đây là ngưu tước mẫu đơn [trâu ăn mẫu đơn, người không biết thưởng thức], “ Dương Liễm lại cho hắn rót một chén, lúc vươn tay, tay áo ngoại bào trượt xuống, lộ ra hai vết thương đã biến thành màu trắng trên mu bàn tay cùng cổ tay.

Đông Phương lấy ấm trà trên tay hắn, đặt ra xa, “Ngày mai sáng sớm trở về giáo, ngươi muốn mua gì thì ta cho người giúp ngươi mua.”

Đông Phương không muốn hắn ra khách *** sao? Dương Liễm lắc đầu, “Không có gì muốn mua.” Nói xong, nghĩ nghĩ, “Nếu có quên gì đó, thì ngày sau xuống mua sau cũng được.”

Tang Tam Nương nghe hai người đối thoại, không khỏi duy nghĩ, giáo chủ yêu Dương Liễm, có lẽ là vì sự thông minh của hắn, có vài thứ không cần nói quá rõ, chỉ cần nói một chút thì hiểu. Tuy rằng không hiếu vì sao giáo chủ không thích nữ nhân xinh đẹp, mà thích Dương Liễm loại nam nhân nhã nhặn nhưng không yếu đuối này, nhưng thích loại người như Dương Liễm, vẫn so với thích mấy tên tiểu quan trong tiểu quán nào đó tốt hơn, ít nhất Dương Liễm thoạt nhìn rất bình thường, trừ bỏ dáng người thoạt nhìn qua không quá giống nam sủng một chút, mấy phương diện khác đều rất tốt, bằng không trong giáo cũng sẽ không có nhiều nữ tử thích hắn như vậy.

“Dương huynh đệ trở về thật đúng lúc, mấy ngày nữa cô nương của Vương trưởng lão sẽ thành thân, ngươi có thể đến uống chén rượu mừng rồi,” Đồng Bách Hùng ngửa đầu, chén lại rỗng, “Đến lúc đó, nhất định phải uống sạch lão tửu của ông ấy.”

“Cô nương của Vương trưởng lão?” Dương Liễm kinh ngạc, “Ngươi là nói Vương Tử cô nương?!” Bây giờ mới thành thân sao? Ở thời đại này, xem như đã trễ.

Đông Phương nhìn trên mặt Dương Liễm hiện vẻ kinh ngạc, hơi híp mắt.

“Đúng vậy, ai biết nha đầu kia nghĩ gì chứ, cư nhiên đợi đến lúc này mới thành thân,” Đồng Bách Hùng lắc lắc đầu, “Bất quá hiện tại cũng không tính trễ, nàng lập gia đình cũng không sai, tuy nói chỉ là một Hương chủ, nhưng ngày sau nhất định tiền đồ vô lượng.”

Dương Liễm đã nhớ không nổi dung mạo của Vương Tử, nhưng vẫn gật đầu, nam nhân trong thế giới này có quan niệm thú thê bất đồng hắn, hắn cũng muốn bàn về vấn đề này quá nhiều.

Đông Phương thấy thần sắc hắn tựa hồ không có gì dị thường, đặt chén trà xuống, khóe miệng hơi cong lên.