Đông Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn Lâu

Chương 24-1




Dương Liên Đình nguyên lai tâm tình vốn rất tốt thế nhưng lại bị một công văn mới đưa tới phá hủy. Hắn cau mày nhìn thuộc hạ trình kên thư tín, không cần hỏi, tất nhiên là do Hoa Mãn Lâu nhờ giáo chúng đưa lên Hắc Mộc Nhai. Tổng cộng có tất cả hai phong thư. Một phong thư trên mặt đề lạc khoản là do Nhậm Doanh Doanh, một … phong thư còn lại trên mặt viết là “Đông Phương giáo chủ thân ái” chữ.

Dương Liên Đình cũng chưa có lá gan lớn tới mức đem thư riêng của Đông Phương Bất Bại mở ra xem, thế nhưng là chuyện của Nhậm Doanh Doanh, hắn sẽ không quản. Hơn nữa theo như lời của giáo chúng nói lại thì Dương Liên Đình cũng chỉ biết cái người kêu Hoa Mãn Lâu kia đã tới dưới chân núi Hắc Mộc Nhai. Về phần vì sao Hoa Mãn Lâu lại không lên Hắc Mộc Nhai, Dương Liên Đình cũng không biết. Dương Liên Đình thực sự bối rối không biết có nên hay không đem phong thư kia trình lên Đông Phương Bất Bại.

Hắn cũng đã từng có duyên gặp qua Hoa Mãn Lâu, thế nhưng ấn tượng về người này của hắn cực kỳ không tốt. Đổi lại là người khác, Dương Liên Đình cũng sẽ mặc kệ thế nhưng hết lần nay tới lần khác cái người này khiến cho hắn cảm thấy thật sự nan giải. Giáo chủ cùng người này rút cục có quan hệ như thế nào, Dương Liên Đình cho tới hôm nay vẫn không có cách nào có thể biết được tường tận, nhưng chuyện năn đó hắn lại rất rõ ràng.

Hoa Mãn Lâu không để ý rời đi, Đông Phương Bất Bại bế quan vẫn chưa có xuất hiện lại, Dương Liên Đình nghĩ như thế nào cũng thấy kỳ quặc. Hơn hơn hai nam qua, Dương Liên Đình cũng ở bên người hầu hạ cho một mình Đông Phương Bất Bại. Cuộc sống ăn uống, sinh hoạt hằng ngày của Đông Phương Bất Bại hắn cũng đều vô cùng am hiểu, Dương Liên Đình trong lòng cũng tự nhiên biết Đông Phương Bất Bại ắt sẽ có sự thay đổi.

Hắn tuy rằng trong lòng lo lắng không rõ nguyên do thế nhưng cho dù nói thế nào thì Dương Liên Đình cũng có chút thông minh biết xem sắc mặt người khác, biết khi nào lên nói, khi nào thì không.Hơn nữa, bản thân hắn cũng rất rõ ràn chẳng qua hắn bất quá cũng chỉ là một tên tiểu tốt tùy tùng đi theo hầu bên người Đông Phương Bất Bại mà thôi, chỉ sợ khi có biến cái mạng nhỏ của hắn sẽ không thể bảo toàn.

Bởi vậy Dương Liên Đình từ khi bắt đầu hầu hạ Đông Phương Bất Bại cho đến bây giờ đều vô cùng thận trọng, chỉ e sợ bản thân không may làm sai cái gì, nhưng đối với sự vụ trong giáo Dương Liên Đình cũng dần dần phát hiện y hầu như không có hỏi tới hay ra mặt, bất quá mỗi lần hắn hồi báo y cũng chỉ có một câu nói lạnh lùng ban ra: “Ngươi quyết đủ rồi.”

Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến cho Dương Liên Đình càng lúc càng lớn mật, cho đến khi hắn y thức được chỉ cần hầu hạ Đông Phương Bất Bại cho thật tốt thì sau đó đối với chuyện xảy ra trong giáo, hắn có quá phận thì Đông Phương Bất Bại cũng sẽ không trách phạt hắn. Dương Liên Đình trong lòng có nhiều ít lo lắng cũng là đương nhiên, Đông Phương Bất Bại rõ ràng thân là một người nam nhân nhưng … mà Dương Liên Đình hắn cứ liên như vậy dốc lòng một lòng hầu hạ, nói như thế nào cũng đều sẽ có chỗ không thỏa đáng, có phải hay không cũng nên ưu ái hắn hơn những người khác một chút, bởi ngoại trừ Dương Liên Đình hắn ra thì làm gì có ai cứ như thế nguyện ý hầu hạ một người?

Dương Liên Đình sau này mới nhận thức ra vấn đề này, cho nên thái độ đối với mọi người ở trong giáo lại càng thêm trở lên ngạo mạn, quả nhiên Đông Phương Bất Bại chính là một chữ cũng chưa hề nhắc đến. Dương Liên Đình lại càng thêm nhận định Đông Phương Bất Bại sẽ không quản hắn đang làm cái gì, chỉ cần hắn có thể giữ bí mất là được, bất quá, Dương Liên Đình có chút không cam lòng. Hắn cảm thấy mình đã một tay nắm toàn quyền trong giáo, nhưng lại phải hầu hạ một người nam nhân, đương nhiên không cam lòng, bất mãn đến cực điểm. Hắn chỉ là e ngại Đông Phương Bất Bại có võ công cao cường cùng tích cách không thể nắm bắt được, nên không dám có ý nghĩ phản nghịch mà thôi. Dương Liên Đình nếu như có ngày nào đó có loại ý niệm này xuất hiện trong đầu cũng chỉ là dám len lén tưởng tượng một chút ở trong đầu mà thôi.

Thế nhưng hiện tại lại đột nhiên xuất hiện ở đâu ra một người Hoa Mãn Lâu này, khiến Dương Liên Đình hiện tại lâm vào một trận phiền não. Hoa Mãn Lâu hắn tới làm gì? Giáo chủ đã hai năm không gặp ngoại nhân, thậm chí ngay cả Dương Liên Đình hắn mỗi ngày hầu hạ, cũng chưa từng được nhìn thấy lại dung nhan của giáo chủ, Hoa Mãn Lâu kia tự cho mình là ai vậy? Thậm chí còn muốn giáo chủ đích thân xuống núi gặp hắn? Có thể sao?

Dương Liên Đình cũng không biết là nghĩ như thế nào liền đứng dậy, phân phó giáo chúng đang đứng ở một bên: “Ta đi nhìn cái người gọi Hoa Mãn Lâu kia một chút! Xem hắn rốt cuộc muốn làm gì! Muốn gặp giáo chủ? Chẳng lẽ lại dễ dàng như vậy sao?! Hừ! Dẫn đường!” i Dương Liên Đình nói rồi liền theo giáo chúng dẫn đường xuống núi.

Hoa Mãn Lâu trái lại thản nhiên ở tại đại sảnh của một khách *** bình dân của Nhật Nguyệt Thần Giáo khách sạn bình dân uống trà. Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân, khiến hắn buông chén trà trong tay xuống.

“Hoa tiên sinh, biệt lai vô dạng a!” Thanh âm của Dương Liên Đình ở ngoài cửa vang lên.