Đông Phương Bất Bại Chi Tổng Quản

Chương 22: Mưa gió sắp đến




Đông Phương Bất Bại nghe Tề Bạch kêu một tiếng, cúi đầu hỏi “sao vậy?”

Tề Bạch sờ sờ đầu, hắn vừa rồi đột nhiên nhớ ra người này là ai. Đoạn đầu Tiếu Ngạo Giang Hồ chính là Phúc Uy tiêu cục bị diệt môn, giết cả nhà Lâm Chấn Nam là người phái Thanh Thành, tên Cổ cái gì Đạt. Cổ cái gì Đạt kia, hẳn là người bị Trung Thúc đá một cước. Hắn vừa rồi còn nhìn thấy hai người mang theo lệnh bài “Phúc Uy” đi ngang qua, kia hẳn là hai tiêu cục sư Phúc Uy đi…… chính là xác định rõ một chút cho an tâm……

Tề Bạch nghĩ nghĩ, hắn còn nhớ rõ trước khi Lâm Chấn Nam bị diệt môn, tựa hồ nhi tử của Dư Thương Hải còn ở quán rượu đùa giỡn nữ tử, bị Lâm Bình Chi gặp được giết. Này phỏng chừng mới là nguyên nhân chân chính mà Phúc Uy tiêu cục bị diệt môn, bằng không xem Dư Thương Hải thu lễ của Phúc Uy tiêu cục, có thể nhìn ra là gã dùng thủ đoạn để lừa lấy Tịch Tà Kiếm Phổ chứ không phải trực tiếp diệt môn. Lúc này nếu muốn biết Phúc Uy tiêu cục còn không, chỉ cần hỏi Dư Thanh Hải còn sống hay không là biết.

Tề Bạch nghĩ nghĩ, hướng Đông Phương Bất Bại cười cười, ý bảo hắn không có việc gì, sau đó quay đầu đối vị Phương sư ca kia cười nói “vị này là Thanh Thành phái Phương Nhân Trí Phương thiếu hiệp đi.”

Phương Nhân Trí cảnh giác ôm quyền “đúng là tại hạ.”

Tề Bạch cười tủm tỉm nói “a, xảy ra việc này, thật sự là đại thủy trôi long vương miếu, người một nhà đánh người một nhà, ta và nhi tử của chưởng môn Dư công tử quan hệ rất tốt, hắn hiện tại ở Hà Gian phủ sao, vừa lúc cùng nhau gặp mặt?”

Đông Phương Bất Bại nhíu nhíu mày, từ sau khi Tề Bạch xuất hiện ở Hắc Mộc Nhai, chỉ nói hắn từ một nơi rất xa đi thuyền đến trung nguyên, lần này xem như là lần đầu tiên nhắc tới người hắn nhận thức. Thân thế của Tề Bạch nếu không điều tra rõ ràng thì mãi mãi là một cái gai trong lòng y, nay có manh mối là chuyện tốt, chính là…… nghe giọng điệu Tề Bạch, y đột nhiên cảm thấy thực khó chịu.

Trung Thúc không biết chuyện, chỉ biết này là người của công tử, bộ dáng còn thực được sủng ái, nghe xong lời này, trong lòng cả kinh, tâm nói không phải đá sai người đi.

Phương Nhân Trí hồ nghi nhìn Tề Bạch “thiếu chưởng môn không ở Hà Gian…… các hạ nhận thức thiếu chưởng môn chúng ta? Có thể xưng tên ra?”

Tề Bạch an tâm, xem ra tình tiết Tiếu Ngạo Giang Hồ vẫn chưa bắt đầu. Bất quá Thanh Thành phái Dư Thương Hải quá mức có thù tất báo, tuy rằng giáo chủ đại nhân của hắn nhạ được rất tốt, nhưng nếu tùy tiện gặp phải một người như vậy còn chưa đủ sốt ruột đâu. Hơn nữa bọn họ hiện tại cải trang thành người Đông phủ, một đường đi đến đây, mấy thủ vệ canh cổng thành đối Trung Thúc nhiệt tình cung kính, lại nhìn Đông phủ khí phái cùng thái độ người bên trong, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại cũng tốn không ít tâm tư vào Đông gia này. Lại càng không nghĩ thời điểm này, Đông Phương Bất Bại có thể ra vẻ Đông công tử, hơn nữa không hề đề phòng ở tại Đông trạch, Đông phủ khẳng định cái gọi là thỏ khôn có ba hang của Đông Phương Bất Bại. Tuy rằng Đông Phương Bất Bại cùng Trung Thúc đều một bộ dáng không chút nào cố kỵ, nhưng hắn vẫn là không muốn rước thêm phiền toái mà đi trêu chọc người Đông phủ…… nay, vẫn là bịa ra một cái thân phận thì tốt hơn……

Tề Bạch tà liếc Phương Nhân Trí một cái, ái muội chớp chớp mắt nói “các ngươi nói với hắn ta là Bách Hoa Lâu Bạch công tử hắn sẽ biết, ta và thiếu chưởng môn các ngươi quan hệ không phải bình thường, trong đó còn có một đoạn không tiện nói cho người ngoài biết…… chuyện này là khuyết điểm của ta, nghe hắn nói qua hình như cùng một người tên Cổ cái gì Đạt có quan hệ, chính là chưa thấy qua, nay không ngờ xảy ra chuyện này, sau này ổn thỏa sẽ tìm hắn bồi tội đi……”

Đông Phương Bất Bại cùng Trung Thúc ở một bên nghe, khóe mắt rút trừu.

Phương Nhân Trí nhưng thật ra có chút tin tưởng, vị thiếu trang chủ kia của bọn họ võ công hạng thường, thích nhất ở xóm cô đầu tạp nham, tuy rằng không nghe nói có hứng thú với nam nhân, nhưng nói không chừng là chưa truyền ra thôi.

Lại nhìn người này tuy rằng một bộ tiểu tư nhưng chất liệu y phục lại quý báu, diện mạo cũng vô cùng tốt, mà như hình mẫu yêu thích của thiếu trưởng môn kia, chẳng lẽ…… Phương Nhân Trí mí mắt không tự giác rút trừu, tâm nói này là chuyện gì a, hạ nhân của nhân tình của thiếu chưởng môn giết Thương Nhân Đạt, chuyện này rốt cuộc là nên báo cho chưởng môn trước hay báo cho thiếu trưởng môn đây a? bất quá vị công tử này có quan hệ với thiếu chưởng môn, thật đúng là không thích hợp đứng đây trước mặt công chúng nói ra.

Nghĩ vậy, Phương Nhân Trí cũng không còn tâm tư gì đứng ra giúp Thương Nhân Đạt, huống chi hắn vốn không thích vị cổ sư đệ này, chính là vì nể mặt là đồng môn, không thể không quản thôi. Hơn nữa hắn cũng nhìn ra hai người bên cạnh vị Bạch công tử kia cũng không dễ chọc, có thể một cước đá cho cổ sư đệ gân mạch đứt đoạn, thêm hắn cùng hai sư đệ cũng không thèm để vào mắt, lời nói của vị Bạch công tử kia là thật hay là giả để sau, quan trọng là đối phương nếu đã đưa thang ra, thì mình nên thức thời. Hắn quay đầu nhìn người phía sau một cái, sau đó đối Tề Bạch nói “đã vậy, kia tại hạ trước cáo từ. Mong các hạ hết lòng tuân thủ lời hứa, đến Thanh Thành phái ta nói rõ nguyên do.” Nói xong dứt khoát ly khai.

Tề Bạch quay đầu, chỉ thấy giáo chủ đại nhân thâm trầm nhìn hắn “…… Bách Hoa Lâu Bạch công tử?”

Tề Bạch giật mình một cái, dư quang liếc qua nhìn người giang hồ còn đứng đầy xung quanh xem náo nhiệt, vì thế lấy lòng kéo kéo ống tay áo Đông Phương Bất Bại cười nói “trước rời đi rồi nói sau được không?”

Trung Thúc nhìn xung quanh đều là người, cũng biết là không tốt. bước lên trước nói “công tử, sắc trời không còn sớm, chi bằng trước về phủ ăn cơm?”

—————-

Đến Đông phủ, còn chưa vào phòng đã thấy nha hoàn lục tục bày đồ ăn lên bàn. Trung Thúc đi theo phía sau làm một động tác thúc giục, đợi cho bọn họ vào đến phòng, đồ ăn đã muốn dọn xong. Trung Thúc đi sau kính cẩn đóng cửa lại, sau đó lui~

Tề Bạch vừa ngẩng đầu, chỉ thấy Đông Phương Bất Bại sắc mật âm u nhìn hắn, không khỏi xấu hổ gãi gãi đầu. Lại nói hắn hình như cũng không có làm cái gì đáng giận, giáo chủ đại nhân làm gì để ý ghê vậy? nghĩ rằng hắn thật sự đã làm tiểu quan, nên sinh khí? Nhưng mà sinh khí hắn sao không nói gì với hắn?

Đông Phương Bất Bại thấy Tề Bạch không nói lời nào, hàn khí nói “bổn tọa đang chờ ngươi giải thích.”

Tề Bạch cười cười, không đáp hỏi lại “Đông Phương, ngươi sinh khí cái gì a?”

Đông Phương Bất Bại ngẩn người, y tức giận Tề Bạch trước mặt mọi người nói mình là tiểu quan. Nói như vậy là để lừa người khác, nhưng đối với Đông Phương Bất Bại cùng hắn một chỗ lâu như vậy, y biết rõ Tề Bạch như vậy tuyệt đối không làm tiểu quan được. Trên người hắn không có hương vị phong trần, tính cách cũng không giống. Tề Bạch tuy rằng trong lúc đó cách làm thực sự có hiểu biết, đối y cũng thực ôn nhu, nhưng cũng không có cảm giác đê tiện, ngược lại cảm thấy thực thân thiết. Tính cách hắn tuy rằng hơi nhược, thường thường còn muốn ôm y làm nũng, chính là trong lúc lơ đãng lại lộ ra vài phần tùy tính cùng quý khí, chỉ làm cho người ta mềm lòng, một chút đều không có cảm giác ăn nói khép nép. Chính là hắn vì sao lại phải bôi đen mình như vậy, Đông Phương Bất Bại thực sinh khí, thực giống như người của mình bị người khác coi là hèn hạ, làm cho y đau lòng.

“Vì sao lại nói như vậy?” Đông Phương Bất Bại thanh âm lạnh lùng nói.

Tề Bạch nháy mắt mấy cái, trong mắt tràn ngập ý cười, ma cọ sát cọ dựa vào “ta vốn chính là Bách Hoa Lâu Bạch công tử nha, là đầu bài đó, công phu nhất đẳng nhất bổng! Có phải hay không a?” nói xong dùng chân huých huých chân Đông Phương Bất Bại, cười gian như mèo tinh.

Đông Phương Bất Bại mặt càng đen, nghiến răng, chính là không nói được, không có biện pháp, Tề Bạch người này thật sự quá nhược, thủ đoạn của giáo chủ đại nhân chính là giảm đi tám trăm lần hắn cũng chịu không nổi. Nếu thực sự bị thương, mình lại đau lòng.

Tề Bạch nhìn giáo chủ đại nhân, tâm tình tốt lên, ôm eo y oán giận “còn không phải đều tại ngươi sao, xúc động như vậy, tuyệt không nghĩ xem hiện tại là tình huống gì. Nhiều người giang hồ như vậy, vạn nhất có đánh nhau, người khác nhìn võ công nhận ra ngươi thì làm sao bây giờ?”

Đông Phương Bất Bại thế nhưng sắc mặt không dịu đi, mặt lạnh nói “bổn tọa hỏi là, ngươi vì cái gì lại nói mình như vậy?”

Tề Bạch ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, cười nói “ta chỉ nghe qua con của Dư Thanh Hải là một tên háo sắc, trong lúc nhất thời mới nghĩ ra biện pháp này. Dù sao nơi này ta cũng chỉ nhận thức một mình ngươi, chỉ cần ngươi không hiểu lầm ta, ta mới không quan tâm người khác nghĩ ta như thế nào……” Câu này quả thật là lời thật lòng, thời hiện đại paparazi đối với hắn một cái diễn viên hạng hai nói chuyện đều một bộ chanh chua. Tề Bạch khi đó đều có thể lạnh nhạt chống đỡ, hiện tại bất quá bị coi như tiểu quan thôi, chỉ cần biết Đông Phương Bất Bại đối hắn như thế nào, những người khác nghĩ gì hắn căn bản không quan tâm.

“Ngươi nếu cảm thấy ta chịu ủy khuất, về sau sủng ta nhiều hơn là được rồi.” Tề Bạch cười hì hì.

Đông Phương Bất Bại bất đắc dĩ sờ sờ đầu hắn, tâm nói bổn tọa hiện tại sủng ngươi đã muốn sủng lên tận trời rồi……

Khúc mắc đã được giải tỏa, hai người hôn nhẹ rồi ăn cơm.

“Về sau không cần ngươi chủ trương, bổn tọa trong lòng đều biết, không tới phiên ngươi thay ta xuất đầu, biết không?” Giáo chủ đại nhân gắp cho Tề Bạch đũa rau nói, tuy rằng hiện tại tình huống đặc thù, nhưng một cái Thanh Thành phái nho nhỏ y còn không thèm để vào mắt, chỉ cần lấy thân phận Đông phủ công tử cũng có thể thu phục.

Tề Bạch cười tủm tỉm gật gật đầu, chợt nghe Trung Thúc gõ cửa nói “công tử, Đông Dũng đã trở lại.”

—————–

Lúc này, trên quan đạo đi đến Hà Gian phủ, một đội nhân mã chậm rãi đi tới.

Y Lục ngồi trên mã xa cuối cùng của đội ngũ, vén rèm lên nhìn con đường phía trước, trong lòng không yên, quay đầu nhìn Kỳ Môn ngồi bên cạnh “Kỳ Môn tỷ, khi nào thì có thể đến Hà Gian a?”

Kỳ Môn theo Y Lục vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, thản nhiên nói “hẳn là đêm nay có thể đi.”

Ngồi đối diện nàng là một nha hoàn bộ dáng rất được, thần sắc toát ra vài phần mị thái, nghe hai người đối diện nói chuyện cũng hướng ra ngoài nhìn thoáng qua, vừa lúc nhìn thấy Tần trưởng lão đi cạnh đội kỵ mã, ánh mắt chợt lóe, nhắm mắt lại dựa vào thùng xe chợp mắt.

Tần trưởng lão thần sắc có chút ngưng trọng, nhớ tới hôm qua trước khi xuống núi Đông Phương Bất Bại dùng truyền âm nhập mật công đạo lão một phen cũng chỉ có thể vò đầu. Tuy rằng còn không rõ ràng lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lão có thể cảm giác được, mục đích lần này giáo chủ xuống núi, chỉ sợ không đơn giản……

Ps: Dương tra công hiện tại đang bị thương, làm cho hắn chết rất không có cảm giác thành tựu. Ít nhất cứ để hắn trị khỏi vết thương rối lại làm vật hy sinh cho chút mâu thuẫn nho nhỏ của Tề Bạch cùng Đông Phương Bất Bại. Văn này là thoải mái, tuyệt đối không có đại ngược.