[Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân] – Lãnh Mạc Giáo Chủ Cùng 2B Đại Hiệp

Chương 2: Cầu thê lộ




Bao đại hiệp đi theo hai tên khất cái kia, vừa tới đại môn của Chính Nghĩa sơn trang đã thấy Tô Dật Dương một thân tố y đứng ở cửa nghênh đón giang hồ nhân sĩ đến phúng viếng, Tô Dật Dương vốn là mỹ nam tử tác phong nhanh nhẹn, đôi mi đen dày khẽ đung đưa, hắc đồng trừng lượng, lóe lên nghiêm nghị anh nhuệ, chiếc mũi anh tuấn lộ ra đoan chính kiên cường tựa như được khắc trên gương mặt thâm thúy góc cạnh, càng hiển thị khí thế bức nhân.

Mà hiện tại lại phảng phất khí tức thâm sơn mãnh hổ uy nghi của võ lâm minh chủ, lúc này cũng dỡ xuống một thân nhuệ khí, đôi mắt mịt mờ không ánh sáng, sắc mặt cũng rất khó coi.

Tô Dật Dương thành công liên nhiệm trở thành võ lâm minh chủ vốn là việc vui lại thành tang sự, hơn nữa Lý trưởng lão càng vất vả công lao càng lớn, có thể nói khi Tô Dật Dương chưa trưởng thành đã có lão ở bên làm bạn, đối với Tô Dật Dương từ nhỏ đã mất đi phụ mẫu, Lý trưởng lão chẳng khác nào phụ mẫu tái sinh dẫn dắt, dạy bảo hắn, Lý trưởng lão vừa mất, Tô Dật Dương rất khó vượt qua.

“Nén bi thương mọi sự thuận biến a.” Bao đại hiệp không biết nói cái gì, chỉ có thể an ủi như thế,“Thệ giả như tư phù (người chế không thể trở lại), ta nghĩ Lý trưởng lão trên trời có linh thiêng nhìn thấy Tô minh chủ có thành tựu như thế này, nhất định sẽ cảm thấy an ủi.” Bao đại hiệp thật sự là đem toàn bộ kinh điển Nho gia mà hắn từng đọc moi ra, nhưng không cách nào an ủi được võ lâm minh chủ trước mặt, khó trách câu cửa miệng của thư sinh chính là nói trăm câu không một câu dùng được. Nhưng Tô Dật Dương sau khi nghe lời an ủi thành khẩn như thế liền ngẩng đầu cảm kích nói:“Tô mỗ đa tạ Bao huynh.” Bao đại hiệp nghe được Tô Dật Dương nói ra tên của hắn thì rất kinh ngạc, chính mình khi nào thì thanh danh đại chấn như thế a?

Trong lòng Bao đại hiệp xuất hiện những bông hoa nhỏ, thầm nghĩ: Lần sau gặp được tiểu công tử, khi báo thượng danh hào, cũng có thể tự hào một phen.

Tô Dật Dương nhìn Bao đại hiệp trước mắt đang khờ ngốc, như có chút đăm chiêu, sau đó cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia cổ quái.

Bao đại hiệp kích động, Bao đại hiệp thực kích động, đây là vì cái gì a? Bởi vì Bao đại hiệp thấy được tiểu công tử mà hắn tưởng nhớ.

Tiểu công tử vẫn xinh đẹp như vậy, toàn thân đều là khí chất lạnh lùng mà người khác không thể nào bắt chước, Bao đại hiệp kích động lộ nguyên hình, lỗ tai đứng thẳng, cái đuôi lắc a lắc.

Lần này ngược lại không phải Đông Phương giáo chủ cảm nhận được ánh mắt cực nóng của Bao đại hiệp, mà là Hà hữu sử nhìn thấy một con đại cẩu vừa tiến vào cửa, trong mắt đều là chán ghét, sau đó ghé vào bên tai Đông Phương giáo chủ nói cái gì đó, Đông Phương giáo chủ mới nhìn lại, chỉ liếc mắt một cái, tựa như lướt qua sau đó thu hồi tầm mắt đặt trên chiếc quan tài nằm giữa sảnh đường.

Bao đại hiệp híp mắt, còn đang hưởng thụ cái thoáng nhìn vội vàng kia, lại bị người phía sau cắt ngang. Tô Dật Dương một tay hướng về phía bên trái, ý bảo Bao đại hiệp đang đứng giữa(ngán) đường. Bao đại hiệp thế này mới đỏ mặt, giữa ánh mắt quái dị của mọi người lặng lẽ núp vào.

“Tô mỗ cảm tạ các vị trong giang hồ đã tiến đến tham dự lễ tang Lý trưởng lão của Chính Nghĩ sơn trang chúng ta.” Tô Dật Dương nho nhã lễ độ như thế, chiếm được một trận khen ngợi dưới đài,“Lần này mời các vị đến, không chỉ để tham gia lễ tang này, còn muốn thỉnh các vị giang hồ nhân sĩ, trợ Võ Lâm Minh ta diệt trừ Ma giáo.” Nghe như thế, người dưới đài một trận rối loạn, Đông Phương giáo chủ chau mày nhìn Tô Dật Dương trên đài.

“Nói vậy mọi người cũng thấy được, Lý trưởng lão thân là trưởng lão Võ Lâm Minh đức cao vọng trọng, cả đời cúc cung tận tụy, lại bị yêu nhân Ma giáo làm hại, này chẳng lẽ không phải đang hướng chính nghĩa chi sĩ chúng ta khiêu khích sao!” Nghe thế, mọi người đều gật đầu, cũng có kẻ giả vờ, làm bộ quyết tuyệt nói, phải tiêu diệt Ma giáo.

Đông Phương giáo chủ tựa như không hề để ý, trào phúng nhìn Tô Dật Dương.

“Diệt trừ Ma giáo, phụ trợ chính nghĩa!” Dưới đài các cao thủ anh hùng hô lớn.

“Đợi đã!” Bao đại hiệp ngăn cản nói, thanh âm một người xuyên thấu thanh âm mọi người, có thể thấy được người này nội lực phi phàm,“Không biết minh chủ dựa vào cái gì nói đây là do Ma giáo làm?” Bao đại hiệp nói ra nghi hoặc trong lòng. Đông Phương giáo chủ bình tĩnh quan sát hết thảy mọi chuyện, bên cạnh Hà hữu sử lại không biết vì cái gì có chút lo lắng.

Tô Dật Dương kiên nhẫn giải thích nói:“Bao huynh có điều không biết, Lý trưởng lão đêm qua tử trạng thảm thiết, đầu tiên là bị người dùng thủ đoạn cực kì hung tàn cắt đứt yết hầu, sau lại bị móc ra hai mắt, thử hỏi thiên hạ còn có người khác ác độc như vậy sao?”

“Minh chủ cũng nói, là thủ đoạn cực kì hung tàn, cũng không thể xác nhận là thủ pháp của Ma giáo, không phải sao?”

“Này……”

“Hơn nữa Bao mỗ tự nhận là thiên hạ cũng không có chính tà chi phân, chính nghĩa nhân sĩ giết người vô tội thì không phải tà? Người tà giáo nếu gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ, lại là tà?” Bao đại hiệp nói xong khiến toàn bộ sơn trang trở nên xao động.

Hà hữu sử vẻ mặt tán dương tươi cười,“Không thể nghĩ được ngốc tử này thoạt nhìn rất ngốc, nói đi nói lại lại nói đúng trọng tâm, sao vậy, thiếu gia?” Hà hữu sử nhìn thấy Đông Phương giáo chủ tựa hồ đang suy tư cái gì, nhanh chóng khóa miệng lại.

Tô Dật Dương nhìn mọi người dưới đài đang thảo luận, lại nhìn về phía Bao đại hiệp, trong mắt có chợt lóe tia ngoan lệ.

“Vô luận như thế nào, lưu lại Ma giáo này cũng là một cái tai họa, sớm hay muộn cũng phải trừ, chẳng lẽ không đúng sao?” Tô Dật Dương rất nhanh vãn hồi được thế cục, mỉm cười, ngôn ngữ đầy thâm ý đối với Bao đại hiệp nói:“Bao huynh, hy vọng đúng như lời ngươi nói…… việc này cùng Ma giáo không quan hệ.”

Bao đại hiệp cũng không không để ý đến tên Tô Dật Dương kia, người ta nghe xong lời này liền xem như không sao cả nhấc chân chạy như điên mới đuổi kịp Đông Phương giáo chủ vừa rời đi không lâu.

“Công tử, công tử!”

Hà hữu sử nhìn lại Bao đại hiệp ở phía sau, vẻ mặt bất đắc dĩ,“Thiếu gia, nếu không chúng ta tìm một nơi không người, trùm bao bố đánh hắn một trận đi.” Hà hữu sử tuy rằng vẫn cảm thấy Bao đại hiệp này rất đáng ghét, nhưng buổi nói chuyện vừa rồi lại nói đúng ý hắn, nếu giáo chủ nhà hắn cũng có chút động dung thì tốt rồi, Hà hữu sử còn có thể đem bọn họ đặt lên chung chiến tuyến a.

“Công tử, công tử, ta biết lần trước ta sai cái gì rồi, ta hẳn là nên tự giới thiệu mới đúng, ta họ Bao danh Vân Trường, sư phụ đổi tên ta như thế này là vì hy vọng ta giống Mỹ Nhiêm Công dũng mãnh thiện chiến, mọi người thưởng thức ta xưng ta một tiếng Bao đại hiệp!” Một người ở phía trước đi thật nhanh một người ở phía sau điên cuồng đuổi theo còn dắt cổ họng hô to, trong mắt mọi người xung quanh, rất là quỷ dị,“Công tử, ngươi nên trả lời, ngươi họ gì a?”

Hà hữu sử bị đại hiệp não tàn này đánh bại, thật cẩn thận nhìn Đông Phương giáo chủ phía trước tùy thời đều có thể nổi giận, nhưng ngoài dự liệu của Hà hữu sử, lần này Đông Phương giáo chủ dừng lại, quay đầu hồi đáp:“Đông Phương.” Vẻ mặt như băng sơn, sau đó lại tiếp tục chạy đi.

Hà hữu sử lệ nóng doanh tròng nhìn về phía giáo chủ nhà mình, này chẳng lẽ là thạch đầu ngàn năm nở hoa rồi sao? Hà hữu sử lại nhìn về Bao đại hiệp ở phía sau, âm thầm cổ vũ: Thiếu niên, tiếp tục cố lên, con đường tương lai tuyệt đối là quang minh. (Anh này đem giáo chủ nhà mình bàn luôn rồi=]])

Trái lại Bao đại hiệp bên này đang bị thanh âm tràn đầy từ tính này làm cho chấn động thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, lại bắt đầu si ngốc cười, một bên miệng toát ra thanh âm ha ha ha ha, một bên nói:“Y trả lời ta, Y trả lời ta.”

Theo như lời quan sư Kinh Thi: Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi. Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục. Du tai du tai, triển chuyển phản trắc. Một năm rối loạn, đây là một cầu thê lộ rất dài a.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thạch đầu ngàn năm phải nở hoa. Bao nhị hắc phải cố lên a. Cầu nhắn lại, cầu cất chứa

Mỹ Nhiêm Công: Chu Đồng (朱仝), có biệt hiệu Mĩ Nhiệm Công (美髯公), là một trong 36 Thiên Cang Tinh của tiểu thuyết Thủy Hử của Thi Nại Am. Chu Đồng có khuôn mặt vóc dáng rất giống Quan Vũ. Võ công cũng khá, làm chức Đô đầu.

Do giải cứu Lôi Hoành mà Chu Đồng bị đi đày, lại bị Ngô Dụng bày kế hãm hại giết chú nhóc con quan mà cuối cung Chu Đồng phải khăn gói lên Lương Sơn làm giặc cướp.

Yểu điệu thục nữ, ngụ mị cầu chi. Cầu chi bất đắc, ngụ mị tư phục. Du tai du tai, triển chuyển phản trắc: Giống giống như yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, nếu cầu không được, quân tử thư phục. Thảnh thơi thảnh thơi, biến thành trằn trọc.