[Đồng Nhân Harry Potter] Dòng Sông Lông Gà

Chương 6: Cô Marge




Vesley Dursley khá tò mò về lai lịch của Harry Potter, Vesley luôn hỏi Petunia về chuyện đó, nhưng Petunia mỗi khi trả lời luôn ngắn gọn trong giọng đầy sự mỉa mai và ghét bỏ. Vesley giờ chỉ viết Harry Potter là một thằng nhóc mồ côi, chỉ còn có Petunia và Vernon là dì dượng (người thân thích), sự xuất hiện của thằng bé hơi bị ly kỳ, xuất hiện trước thềm nhà kèm theo một bức thư cậy nhờ chăm sóc, là do linh hồn của cha mẹ thằng nhỏ đem tới hay do ai đó vứt đại qua, đó vẫn là thứ bí ẩn. Mà, xung quanh thằng nhỏ này có lúc nào không xuất hiện mấy thứ kỳ lạ, hay bí ẩn đâu chứ. Nó làm tóc giáo viên thành màu xanh lè, trông gớm kinh. Rồi làm cho bản thân ở tận trên nóc nhà bếp trường học mà không cần thứ gì để leo lên, phải chăng là ma pháp hả.

Dù thế nào, thì trông nhà này hay vài người cô dì khác bên nhà Vernon chả ai ưa thích Harry Potter, ngoại trừ Vesley tử tế với nó, còn lại đều tỏ ra mặt rằng 'Sao - Mày - Chưa - Biến - Đi - Nhỉ!' với Harry. Nhất là cô Marge, cô ấy luôn tỏ vẻ cực ghét thằng nhóc, rồi hâm đánh nó từ khi còn bé tẹo, ờm, thường xuyên chế giễu gia đình Potter nữa.

Hôm nay là sinh nhật của cô nhóc (hay cô nàng) Vesley Dursley và thằng nhỏ Dudley Dursley, họ là song sinh, và họ sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, nhưng lệch nhau vài giây. Cô Marge lại tới như hàng năm cùng với một đống quà cho cả hai, hiển nhiên là có Vernon Dursley đi đón cổ tới rồi.

- Đâu rồi, hai đứa thiên thần xinh đẹp đâu rồi nào?! - Tiếng của Marge vang lớn.

- Marge, đợi chút nhé, bọn trẻ đang chuẩn bị, chắc sắp xong rồi, Petunia đang giúp bọn chúng.- Vernon đáp rồi bảo Marge ngồi xuống ghế. Vernon cất giọng lên lầu, giục: - Em yêu, nhanh lên nào.

Petunia đặt hai tay lên lưng hai đứa trẻ, đẩy đẩy nhẹ, rồi nói:

- Xong rồi đây, xong rồi đây! Mau xuống nào các thiên thần của tôi.

Vesley cũng không phải lần đầu gặp Marge, nhưng cho tới mãi mấy hôm trước mới biết cô Marge tên đầy đủ là Marjorie Eileen Dursley, bởi Vernon và Petunia toàn bảo Harry, Vesley, Dudley gọi bà ấy là 'dì Marge' không thôi.

Marge to lớn như Vernon ấy, đúng hơn là mập mạp như những người đấu vật, cô ấy nuôi một đàn chó Bun và cô ấy yêu bọn nó như con. Đến nay cô ấy vẫn còn độc thân, nhưng Vesley thừa rõ hẳn do cái tính khá hung dữ, dễ dàng khó chịu hoặc nổi cáu của dì ấy mà thành rồi. Nhung có một điều mà Vesley chắc chắn, Marge rất thương hai đứa cháu sinh đôi của mình Vesley và Dudley Dursley. Và cô ấy luôn gắt gỏng với Harry Potter, dù thằng bé chỉ là đứa nhỏ mới năm tuổi.

- Dì Marge, chúng cháu chào dì. - Hai đứa nhỏ đồng thanh lễ phép nói.

- Ôi, bọn trẻ ngoan quá. Vernon, anh biết cách dạy chúng đấy, cả chị nữa, Petunia. - Marge nói xong thì cười, đứng dậy đặt hai tay lên đầu bọn nó, xoa xoa vài cái rồi ôm chầm chúng vào lòng.

Vernon lên tiếng:

- Rồi rồi, em sẽ ở lại đây thêm vài ngày mà, như một kỳ nghỉ, và em sẽ thỏa thích thể hiện các hành động yêu thương với bọn trẻ, nhưng giờ chắc các thiên thần bé con cũng đói rồi, để cho bọn nó vào ăn cái đã nào.

- Ồ, không. Vernon, em sẽ về trong ngày mai, em không thể tưởng tượng ra nổi cảnh bọn chó vắng hơi mình đâu! - Marge đáp giọng bỗng cao lên lạ thường.

- Nhưng đêm nay em vẫn ở lại đây mà. Chiều mai anh sẽ đưa em tới chổ nhà ga.- Vernon nói: - Nào, vào trong thôi.

- Ừ, nhưng trước đó... - Marge làm ra vẻ bí hiểm: - Qùa sinh nhật cho hai đứa đây. Hãy mở ra khi mấy đứa lên phòng nhé.

- Cảm ơn dì, dì Marge, cháu chắc nó vô cùng tuyệt vời! - Vesley nói vui vẻ, ôm lấy dì Marge một cái để thể hiện tình cảm rồi đặt lại quà trên bàn, quay qua Dudley: - Dudley, cảm ơn dì đi chứ.

Dudley chỉ mải mê với món quà, chẳng nghe gì nữa, nó mém chút là mở ra luôn, may có Petunia ngăn lại.

Marge lên tiếng:

- Được rồi, vào trong thôi, mong là sẽ không có bất kỳ thứ rác rưởi ở đấy. - Marge ám chỉ thằng Harry Potter hơi bị rõ ràng rồi.

- Yên chí đi, Marge. Thằng nhóc đó bị cấm không được ra ngoài cho tới khi em về nhà. - Petunia cười nói, kiểu như đó là điều hiển nhiên cần phải có và vô cùng đúng đắn.

Nghe thấy thế, thằng nhỏ Dudley chen vô:

- Con ghét nó, nó xấu xí, thấy gớm, sao má không đuổi nó đi, nó đâu phải là gì của mình đâu.

Hẳn thằng bé bị Petunia và Vernon tiêm nhiễm đủ thứ vào đầu rồi.

- Ừa, dì hoàn toàn đồng ý với con, Dudley. Do ba má con có tấm lòng nhân ái quá mà, sẵn sàng nuôi thằng nhỏ đó, chứ gặp dì thì quẳng thẳng nó vào trại mồ côi. - Marge tỏ vẻ đồng ý ra mặt.

- Thôi nào dì, dì ăn đi, món này ngon tuyệt. - Vesley cố ngăn cuộc hội thoại 'nói xấu Harry Potter' lại. Đẩy đĩa gà rán qua bên Marge, vui vẻ nói.

Marge trông như sắp khóc, cảm động lắm cơ:

- Con ngoan quá, Vesley của dì!!!

Đáp lại, con bé Vesley chỉ cười hì hì.

- Dudley cục cưng, con muốn uống chút gì không nè? - Petunia hỏi thằng úy tử nhà mình.

- Hông, nhưng nếu nó là nước cam thì được đó. - Dudley đáp với cái mặt béo múp ngồ ngộ.

Petunia đứng dậy đi lấy cho thằng Dudley cốc nước cam, rồi nói:

- Nè, con yêu.

Khi thằng Dudley vừa cầm chắc lý nước cam, nó đặt mạnh xuống bàn, mặt mày nhăn lại:

- Nó hông lạnh. Con muốn lạnh, thêm đá!!!

- Cục cưng à, uống đá vào buổi tối không tốt đâu con, dể bị cảm lắm. - Petunia khuyên cậu con trai.

Thằng nho Dudley liền nhỏng nhẽo kêu ầm cả lên rằng: 'Con muốn uống đá, muốn uống lạnh.' Như thế đó.

- Thôi im nào, Dudley. Nếu không thì mấy món quà trên bàn sẽ biến mất hết sạch đó. - Vesley quát lên, khiến thằng Dudley nín liền ngay. Thằng bé nhìn nhìn lên bàn, rồi quay qua nhìn Vesley chằm chằm, nó nói ngay:

- Nói xạo!!!

- Dudley, dựa vào việc chị sinh ra trước em mười bảy giây, nên điều chị nói là thật tất. Em mà không tin thì đừng nói quà, khi sáng thức dậy, em cũng sẽ biến thành Potter luôn. - Vesley nói chắc chắn.

Vừa nghe tới chổ biến thành thằng nhỏ Potter, mặt nó tái xanh, miệng lắp ba lắp bắp

- T... T... Thiệt hả?

- Ờ. - Vesley đáp gọn.

- Hông, hổng chịu, hổng chịu. - Dudley nhảy ra khỏi ghế, chân nó giẫm đành đạch,rồi nó òa khóc lớn.

Vesley ngồi trên ghế, nhìn Dudley, dọa nó rằng:

- Vậy thì Dudley, em phải im lặng, và ngoan ngoãn hơn đi, nếu không thì mấy thứ kinh khủng hồi nãy thành sự thiệt đó nghe.

Dudley lập tức như con chó con, nó trở lại lên ghế rồi im lặng cả buổi, tay chỉ gắp đồ ăn rồi bỏ vào miệng, chả dám hó hé gì ráo. Ông bà Dursley và dì Marge thở phào ra như trút được thứ đó đau đầu ghê gớm, vì nếu thằng bé tiếp tục quấy, thì họ sẽ chẳng biết nên dỗ sao mới được.