Đột Nhiên Kết Hôn Cùng Tổng Giám

Chương 49




Đám người trong phòng ăn vì chuyện Lục Ngọc Ca bất ngời tới mà nhất thời trở nên bát quái hẳn, chỉ có Trần Hoài là vui sướng vùi đầu vào ăn uống.

Nhưng tâm tình Vương Tri Tranh tựa hồ không có nhẹ nhõm như vậy, “tách tách” ấn bàn phím nhắn tại tới….

[Demitry]: Tiểu Hoài, đến, lộ dấu ô mai trên cổ em cho tên kia xem…

Trần Hoài:….

[Hoài thủy dễ uống]: Không muốn, em không muốn cho gã nhìn cổ em.

[Demitry]: Nói cũng đúng.

[Demitry]: Bố cái thằng, suốt ngày mơ ước chồng người khác!

[Hoài thủy dễ uống]: Phải đó, một chút liêm sỉ cũng không có.

[Demitry]: Mâm em có tôm không?

[Hoài thủy dễ uống]: Có, nhưng mà không được tươi…

[Demitry]: Tôm bàn anh tươi lắm…

[Hoài thủy dễ uống]: Xì, không muốn nghe giai cấp tư sản bọn anh khoe khoang

[Demitry]: Đợt lát nữa anh mua thêm một phần mang về cho em

[Hoài thủy dễ uống]: Khen ~(≧▽≦)/~

…..

Hai người cũng không xoắn xít về Lục Ngọc Ca bao lâu, rất nhanh liền chuyển đề tài sang việc ăn uống.

Trần Hoài bởi vì được ăn quá high, không bao lâu liền no căng, quyết định tới nhà vệ sinh giải quyết trước đã.

Kết quả, Trần Hoài vừa mới từ nhà wc đi ra liền đụng phải Lục Ngọc Ca.

“Tránh đường giùm, cảm ơn.” Trần Hoài muốn vòng qua người Lục Ngọc Ca bước đi.

Lục Ngọc Ca bắt được cánh tay Trần Hoài nói: “Trần Hoài, đợi đã.”

“Nè nè nè…” Trần Hoài gạt tay Lục Ngọc Ca ra: “Tiểu Lục tổng, nam nam thụ thụ bất thân nha.”

Lục Ngọc Ca đã rất lâu không được ở riêng với Trần Hoài, nên đối với thái độ tránh né còn không kịp này của Trần Hoài rất không quen, thanh âm hạ thấp mang theo chút ý tứ thỏa hiệp: “Anh có vài lời muốn nói với em.”

Trần Hoài nhìn hắn ta, trong mắt mang theo chút khó chịu tựa tiếu phi tiếu: “Giữa chúng ta, những gì cần nói đã nói hết từ  năm trước rồi.”

“Không phải vậy…” Lục Ngọc Ca không chịu buông bỏ, vẫn cố chấp: “Anh chưa từng nghĩ muốn chia tay với em…”

Trần Hoài yên lặng nhìn hắn ta.

Vẫn luôn nhìn thấy hắn ta tân địa hoảng loạn vô cớ.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Trần Hoài mời phì cười một tiếng, phá vỡ không khí im lặng: “Phải, là tôi muốn chia tay.”

Lục Ngọc Ca sửng sốt, nhất thời không biết phải trả lời làm sao.

Năm đó, người đề nghị chia tay chính là Trần Hoài.

Nhưng nguyên nhân vì sao, bọn họ đều rõ ràng.

Lúc này, đối diện với gương mặt trào phúng của Trần Hoài, Lục Ngọc Ca lần đầu cảm nhận một cách rõ ràng bản thân mình ti tiện bị coi khinh như thế.

“Nếu đã chia tay, vậy anh bây giờ là đang làm cái gì vậy?” Trần Hoài thẳng thắn khoanh tay trước ngực, nghiêng người dựa vào tường: “Tiểu Lục tổng, anh cũng là người có mặt mũi, làm người hào hiệp chút không tốt à?”

“Chúng ta quay lại đi.” Lục Ngọc Ca đột nhiên sán lại gần, ánh mắt lập lánh.

Câu nói này hắn đã ấp ủ từ lâu rồi.

Từ sau khi lại nhìn thấy Trần Hoài ở Gia Da, thời khắc nào hắn cũng nghĩ tới câu nói này, hắn bối rối do dự, tới gần thăm dò, nhưng thủy chung không cách nào thản nhiên đem yêu cầu này nói ra miệng được.

Năm đó bọn họ yêu nhau, thực cẩn thận kín đáo, không ai biết, ngay cả khi chia tay cũng lặng yên không một tiếng động.

Nhưng chuyện đó đối với Lục Ngọc Ca mà nói không thua gì động đất sóng thần, đất rung núi chuyển.

Rõ ràng người hèn yếu là hắn, người lùi bước là hắn.

Người sinh ra suy nghĩ chia tay đầu tiên cũng là hắn, nhưng hắn lại chậm chạp không cách nào nói chia tay.

Biết rõ  đoạn tình cảm này không phù hợp với kế hoạch cuộc đời hắn, lợi ích của hắn, tiền đồ của hắn.

Biết rõ kết quả tốt nhất nên giải quyết nhanh chóng, gặp lại là bạn bè.

Nhưng hắn không cách nào ra quyết định được.

Hắn lo lắng, một khi nói ra lời chia tay, sẽ không còn cách nào cứu vãn được nữa.

Hắn cũng lo lắng, nếu mình trở thành đao phủ cho đoạn tình cảm này, sẽ bị Trần Hoài oán hận cả dời.

Cuối cùng thay hắn ra quyết định lại là Trần Hoài.

Hắn muốn giữ lại nhưng biết rõ mình đã không còn tư cách.

Chút tình cảm này từ khi bắt đầu, Trần Hoài vẫn luôn phối hợp với hắn, ngay cả chia tay vẫn là Trần Hoài phối hợp thuận theo hắn.

Khi Trần Hoài nói lời chia tay, hắn vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm thấy hoảng loạn.

Đời này, hắn chưa bao giờ biết thống khổ hóa ra lại là cái dạng cảm thụ này.

Khi bọn họ bất ngờ gặp lại, hắn cho rằng đó là hồi đáp cho những năm hắn nhớ mãi không quên.

Là quà tặng của vận mệnh.

Hắn nghĩ ra rất nhiều biện pháp để nối lại tình xưa, tất cả đều không hề có kết cục thất bại trong đó.

Trần Hoài vẫn luôn phối hợp với hắn, lần này cũng sẽ không ngoại lệ.

Nhưng xa cách gặp lại, vật đổi sao rời.

Trần Hoài tựa hồ đã biế thành một người hoàn toàn xa lạ với hắn.

Không ngừng lảng tránh, không ngừng thối lui.

Làm cho hắn không hề có khả năng tới gần.

Nhưng tất cả những thứ này đều nằm trong dự liệu của hắn, hắn tin tưởng mình có đủ kiên trì, và nghị lực để kéo gần lại khoảng cách giữa cả hai.

Cho tới hôm nay…

Khi thấy Trần Hoài được Vương Tri Tranh cõng từ ngoài vào, ánh mắt giữa bọn họ dường như đã tuyên thệ cái gì.

Lục Ngọc Ca không tin.

Nhưng khi Trần Hoài không còn tỏ ra lảng tránh hắn, lại triệt để khiến hắn cảm thấy hốt hoảng, ngò vực.

Điều hắn không muốn nhất chính là Trần Hoài đã xóa bỏ toàn bộ quá khữ giữa cả hai.

Cho nên Lục Ngọc Ca không để ý bất cứ cái gì khác mà xuất hiện ở đây.

Sự kiên trì của hắn dường  như đang dần khô kiệt trong sự sợ hãi vì mất đi.

Hắn nói ra câu nói vẫn luôn trăn trở trong lòng từ lâu.

Thất thố mà vội vã.

“Tiểu Lục tổng, nếu như những lời này của anh nói ra từ 6 năm trước….” Trần Hoài kéo dài thanh âm, con ngươi nhìn Lục Ngọc Ca sâu không thấy đáy, rốt cục vẫn bật cười: “Tôi cũng sẽ không đáp ứng.”

Lục Ngọc Ca khó tin lùi về sau một bước.

“Không thể nào.”

“Sao lại không thể, năm đó người đề nghị chia tay là tôi, anh quên rồi sao?” ánh mắt Trần Hoài vô cùng lạnh nhạt, giống như đang nhớ lại một đoạn quá khứ không mấy quan trọng.

“Nhưng mà em…”

“Anh cho rằng vì không muốn anh thấy khó xử nên tôi mới mở miệng trước sao?” Trần Hoài nhìn ánh mắt mờ mịt của hắn ta, tiếp tục nói lời tàn khốc: “Đều không phải, tôi làm tất cả cũng là vì bản thân tôi mà thôi.”

“Chỉ là anh chưa từng nghĩ tới, cũng chưa từng hỏi tôi vì sao muốn chia tay.”

“Anh luôn nghĩ rằng cả thế giới này đều xoay xung quanh anh như chuyện đương nhiên, cho rằng tình cảm cũng là do anh quyết định trước… Anh chưa từng nghĩ tới một khả năng khác, chút tình cảm đó kết thúc không phải vì anh cần mà là vì vừa vặn tôi cũng cần…”

Lục Ngọc Ca chưa từng nghĩ tới Trần Hoài sẽ nói ra những lời như vậy, hắn ta yên lặng nhìn anh, nỗ lực tìm kiếm một tia dao động từ trên mặt anh.

“Không thể nào, không có lý do…” Lục Ngọc Ca vẫn không chịu tiếp thu câu nói của Trần Hoài.

“Chuyện gì mà không có lý do của nó?” ánh mắt Trần Hoài bỗng trở nên sắc bén, tựa như một lưỡi dao sắc chém vào lòng Lục Ngọc Ca: “Tới hôm nay, anh vẫn cảm thấy, tôi không có lý do gì để chia tay với anh sao?”

“Tại sao em lại chia tay với tôi?” Lục Ngọc Ca đột nhiên mất khống chế rống lên.

Hắn không thể chấp nhận, đoạn tình cảm này khiến hắn hoài niệm sáu năm trời, cuối cùng mở ra lại là chân tướng mà hắn chưa bao giờ dự liệu.

Làm sao có khả năng?

Trần Hoài làm sao có khả năng thật sự muốn cùng hắn chia tay?

“Bởi vì không có tương lai.” Trần Hoài nhấn mạnh từng chữ, rõ ràng khí phách.

Lục Ngọc Ca lập tức im bặt không còn thanh âm, hắn ta lăng lăng nhìn Trần Hoài.

Một lúc lâu sau, hắn mới lẩm bẩm mở miệng: “Đồng tính luyến ái vốn đâu có tương lai?”

Đây không phải lỗi của hắn.

Là do xã hội sai, là lỗi của thế tục.

Sao Trần Hoài lại đổi mọi trách nhiệm lên người hắn?

“Tôi đã kết hôn rồi.” Trần Hoài than nhẹ một tiếng, rốt cục vẫn nói ra miệng.

Lục Ngọc Ca lập tức cứng người, hắn cảm thấy mình nhất định đã nghe lầm.

“Em nói gì?”

“Tôi đã kết hôn rồi…”

“Em đừng có gạt anh, đồng tính luyến ái sao có thể kết hôn? Hay là em và nữ nhân…” Lục Ngọc Ca cơ hồ nói không biết lựa lời.

“Kết hôn tại Las Vegas.” Trần Hoài suy nghĩ một chút, liền kéo cổ áo mình xuống, lộ ra dấu vết mập mờ: “Nhìn đi, là anh ấy để lại!”

Lần này lão Vương đã hài lòng chưa?

Trần Hoài suy đoán.

Lục Ngọc Ca: …………………??????

Trần Hoài này sao lại hoàn toàn khác với Trần Hoài mình quen biết!

Đây là cái tình huống gì?!

Lục Ngọc Ca hai mắt đỏ sậm nhìn vết cắn trên cổ Trần Hoài.

Ánh mắt hắn cực nóng, cơ hồ muốn dùng ánh mắt cắt luôn miếng thịt đó xuống.

Trần Hoài ung dung kéo cổ áo lại: “Đừng nhìn mải mê quá, chồng tôi sẽ ghen.”

Lục Ngọc Ca giương mắt nhìn, đột nhiên bật cười: “Las Vegas… hữu dụng sao? Chẳng lẽ em không biết hôn nhân ở Mỹ không có hiệu lực ở trong nước?”

“Vậy anh có dám cùng một nam nhân tới Mỹ kết hôn đồng tính không?” Trần Hoài lạnh nhạt phản ứng.

Lục Ngọc Ca lại cứng đờ người.

“Đến bây giờ anh còn chưa nghĩ cho rõ ràng, tôi rốt cuộc là cái gì?”

“Kỳ thực, anh theo đuổi tiền đồ, theo đuổi địa vị cũng không có gì không đúng, thế nhưng anh không thể vừa muốn vinh quang đứng trên vạn người lại vừa có người quan tâm tình cảm….” Trần Hoài duỗi người một chút, lôi ra cây đao cuối cùng: “chẳng lẽ anh lại muốn tôi tiếp tục thành tình nhân bí mật của anh sao?”

Sáu năm trước, khi Trần Hoài chia tay, Lục Ngọc Ca cũng từng nghiêm túc đề nghị…

“Chúng ta có thể không cần chia tay thật sự, chúng ta vẫn có thể tiếp tục, chỉ cần không để những người khác biết là được.”

“Bao lâu?”

“Hả? cái gì?”

“Trạng thái không để ai biết, duy trì trong bao lâu?”

“Đương nhiên là… đương nhiên là….”

“Vĩnh viễn?”

“Kỳ thực hai người được ở bên nhau cũng rất tốt rồi, người khác có biết hay không quan trọng sao? Hơn nữa, chỉ cần em muốn, anh đều có thể cho em…”

“Em muốn kết hôn.”

“Nam nhân cùng nam nhân làm sao kết hôn, em đừng cố tình gây sự.”

“….”

“Em nghĩ thêm một chút, ngoại trừ kết hôn, cái gì anh cũng có thể cho em, tiền tài, công danh, cơ hội, hết thảy tất cả….”

“Vây anh sẽ kết hôn sao?”

“….”

“Anh sẽ kết hôn, chỉ là, đáng tiếc, đối tượng không phải em.”

“Anh ta là ai?” Lục Ngọc Ca không cam lòng nhìn Trần Hoài: “Đối tượng kết hôn của em, là ai?”

“Là tôi.”

Vương Tri Tranh từ khúc rẽ đi ra, khí thế ung dung mà đi tới bên cạnh Trần Hoài, chỉn chỉnh cổ áo mình, mỉm cười nói: “Cuối cùng cũng có thể lên sân khấu.” (Jer: đợi ở cánh gà lâu lắm rồi hả =)))

Trần Hoài bi phẫn: “Lão Vương! Anh nghe trộm!”

“Nói lung tung gì đó.” Vương Tri Tranh khẽ vô mu bàn tay vợ: “Nghe vợ và tình nhân cũ nói chuyện riêng, sao có thể gọi là nghe trộm?”

Trần Hoài uất nghẹn, da mặt Vương tổng đã đột phá chân trời rồi đi.

“Không nghe trộm vậy chứ gọi là gì?”

“Phòng nón xanh.” Vương tổng biểu tình vô cùng nghiêm túc.