Dụ Dạ

Quyển 1 - Chương 42




“Sói Bắc Cực, bằng hữu tại Canada săn thú phát hiện được, rất được đi?” Viêm Phi đối Lãnh Dạ giới thiệu nói.

Lãnh Dạ đi đến trước con thú, đánh giá con sói kia, một thân bộ lông trắng tinh, tứ chi rắn chắc hữu lực, tuy rằng thoạt nhìn một bộ thà sống không bằng chết, nhưng ánh mắt sắc bén rất có uy lực.

Lãnh Dạ gật đầu:“Không tồi.”

Viêm Phi cười nói:“Tôi biết cậu sẽ thích, tặng cho cậu.”

“Anh chắc chắn nó có thể sống qua đêm nay?” Lãnh Dạ có điểm hoài nghi.

“Đương nhiên, đừng xem nhẹ sinh mệnh của nó. Nó lúc ấy bụng trúng vài súng, thương đến nội tạng, vừa về nước chuyên gia cho rằng nó đã chết rồi, nhưng vẫn là còn sống, tốc độ khôi phục cũng rất nhanh, không dùng được bao lâu có thể vui vẻ.” Viêm Phi nói.

Lãnh Dạ nhìn hắn một cái, tầm mắt lại nhớ tới vết thương trên người con sói, hắn ngồi xổm xuống, mở ra lông thú.

Viêm Phi nói:“Cẩn thận một chút, nó dã tính rất mạnh, đối nhân loại có địch ý, trước kia thiếu chút nữa đem một thú y cắn thành tàn phế.”

Lãnh Dạ lại không lo lắng, hắn trước kia cũng không phải chưa thấy qua mãnh thú, còn sợ hãi gì một con sói.

Ánh mắt bạch lang nhìn Lãnh Dạ mở ra lưng phía sau cửa trở nên càng thêm lãnh lệ, gắt gao trừng mắt Lãnh Dạ, Lãnh Dạ cùng nó nhìn nhau một lát, sau đó đối Viêm Phi nói:“Con sói này tôi nhận.”

Viêm Phi đã biết hắn sẽ không cự tuyệt. Theo một phương diện nào đó họ cũng như đồng loại, cá tính thanh lãnh, tràn ngập dã tính, rất khó bị phục tùng.

Lãnh Dạ cùng Viêm Phi nói chuyện có chút phân thần, bạch lang bắt lấy thời cơ, nâng lên móng vuốt theo phía hắn đánh tới, mục tiêu là tay hắn.

“Cẩn thận!” Viêm Phi nhắc nhở Lãnh Dạ.

Lãnh Dạ vội vàng đưa tay dời đi, bất quá vẫn là chậm, móng vuốt bạch lang xẹt qua mu bàn tay hắn, mang đến một trận đau đớn, lập tức có máu tràn ra.

Móng vuốt bạch lang thực lợi hại, tuy rằng chỉ là nhẹ nhàng xẹt qua tay hắn, hoàn hảo hắn vừa rồi phản ứng mau, nếu không sớm đã da tróc thịt bong.

Viêm Phi bắt lấy tay hắn, sắc mặt không tốt lắm:“Tôi gọi thầy thuốc đến giúp cậu xử lý.”

Lãnh Dạ nhìn thoáng qua vết thương trên tay mình, thản nhiên nói:“Không có gì , một chút thương nhỏ mà thôi.”

Hắn rút tay về, li*m li*m miệng vết thương đang chảy máu, mày cũng không nhăn lại.

Không biết là ngửi mùi máu tươi hay vì động tác hắn li*m miệng vết thương kích thích, nguyên bản tinh thần có điểm yên lặng bạch lang lại tinh thần lên, hướng Lãnh Dạ nhe răng, phát ra âm thanh rít gào, bộ dáng hung ác như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy qua.

Viêm Phi nhăn lại mi.

Lãnh Dạ trong mắt tiếu ý lại dần dần gia tăng.

Hắn càng ngày càng thích con sói này.

Viêm Phi quan sát con thú, không để ý Lãnh Dạ ý đang được thầy thuốc chữa trị, thầy thuốc xử lý tốt miệng vết thương cho hắn, sau đó quấn cho hắn băng vải.

Lãnh Dạ miệng vết thương cũng không sau, như vậy có điểm chuyện bé xé ra to, bất quá Lãnh Dạ cũng chưa nói cái gì, Viêm Phi quan tâm khiến hắn có điểm cảm động.