Dụ Dỗ Đại Thần

Chương 5: Liễu Quý Bạch




Có đôi khi cái gọi là duyên phận chính là thứ không thể hiểu được, rõ ràng hai người đều ở cùng một thành phố, lại bảy tám năm không gặp mặt một lần; đến một ngày một khi đã gặp lại rồi, cho dù vốn định không bao giờ cùng nhau xuất hiện nữa, lại không tới năm ba ngày đã chạm mặt.

“A! Kia không phải là học đệ sao!”

An Hân quay đầu lại, liền nhìn thấy Liễu Quý Bạch, mà hiển nhiên Liễu Quý Bạch cũng nhìn thấy An Hân, câu nói kia là người thanh niên bên cạnh anh nói, cũng chính là người đêm hôm qua chặn đầu xe lại.

Hai người đi ra từ bên trong tòa nhà bên cạnh, An Hân vừa nhấc chân, người thanh niên kia đã ba bước thành hai chạy đến trước mặt cậu, nhiệt tình tự giới thiệu nói, “Chào cậu, ngày hôm qua bởi vì cái tên Quý Bạch này chạy trốn so với con thỏ còn nhanh hơn cho nên tôi chưa kịp giới thiệu, tôi tên là Tôn Tiếu Vũ, cũng là học trưởng của cậu đó nha.”

Tôn Tiếu Vũ? Phó hội trưởng hội sinh viên?! Không phải nói anh ta đi Mỹ rồi sao, sao lại ở chỗ này?

An Hân bỗng nhiên cảm thấy có chút lóa mắt, nghiêm túc nói, “Chào học trưởng, tôi gọi là An Hân.”

“Ừ, ừ, ngày hôm qua cậu đã nói rồi.” Tôn Tiếu Vũ vừa lòng gật gật đầu, nhìn An Hân từ trên xuống dưới, hiếu kì hỏi, “Cậu ở đây là muốn tìm phòng thuê sao?”

“Vâng, đúng vậy.” An Hân có chút xấu hổ, “Bất quá chỗ này tiền phòng đều rất đắt, tôi đang muốn đi ra mấy chỗ vùng ngoại thành tìm thử xem.”

Liễu Quý Bạch nhìn An Hân, bỗng nhiên cau mày hỏi, “Tối hôm qua cậu lúc đó không phải là trốn từ trong nhà ra chứ?”

“Cái gì?! Bỏ nhà trốn đi!” Tôn Tiếu Vũ khiếp sợ nói.

“Không phải, không phải bỏ nhà trốn đi.” An Hân vội vàng giải thích, “Là buổi sáng hôm nay mới đi, chỗ đang ở hiện tại không thể ở được nữa, tôi vốn định tìm một người bạn, nhưng mà không nghĩ tới cậu ấy lại đi công tác, tháng sau mới trở về, cho nên tôi phải thuê phòng ở tạm một tháng.”

“Chỉ thuê một tháng thôi à?” Tôn Tiếu Vũ nói, “Phỏng chừng rất khó thuê được, lúc cậu hỏi thuê phòng trăm ngàn lần đừng nói cho người ta biết cậu chỉ thuê một tháng, bằng không người ta khẳng định không cho cậu thuê đâu.”

“Vâng, tôi biết rồi, cám ơn học trưởng nhắc nhở.” An Hân cảm kích nói.

“Tôi nhớ rõ… Nhà cậu cũng ở Bắc Kinh, sao lại…” Liễu Quý bạch thấy ánh mắt An Hân lóe lên, nói một nửa liền ngừng lại.

Nhưng Tôn Tiếu Vũ lại lập tức tiếp lời, “Cậu cũng ở Bắc Kinh? Vậy sao lại không trở về nhà ở? Thuê phòng ở làm khỉ gì, đây không phải là lãng phí tiền bạc hay sao!”

Hô hấp An Hân cứng lại, ấp úng nói, “Nhà của tôi… Ừm, là ở Bắc Kinh. Nhưng mà… Ách, bởi vì một vài nguyên nhân nên tôi bị đuổi ra ngoài rồi, cho nên không thể quay về… Ha ha…”

An Hân xấu hổ cười, Liễu Quý Bạch lạnh lùng liếc mắt nhìn Tôn Tiếu Vũ một cái, Tôn Tiếu Vũ ủy khuất, bất mãn nói, “Cậu trừng tôi làm quái gì, việc này có cái gì đặc biệt chứ. Lúc tôi không cẩn thận làm vỡ món đồ cổ của ông già, cũng không phải bị đuổi ra ngoài sao.”

“Cậu cảm thấy cậu đặc biệt vinh quang phải không?” Liễu Quý Bạch trào phúng cười nói.

“Ách… Vinh quang cái rắm.” Tôn Tiếu Vũ bị anh làm cho nghẹn họng, phẫn nộ nói, “Lão già nhà tôi rất nhẫn tâm, cư nhiên còn bắt tôi đền tiền! Tôi mỗi ngày mệt giống như cún, kết quả kiếm được bao nhiêu tất cả cũng không phải của tôi!! Rất khổ bức a, ô ô ô…”

Tôn Tiếu Vũ hừ hừ nói xong thì bổ nhào vào vai Liễu Quý Bạch giả khóc.

“Ngừng lại.” Liễu Quý Bạch nhanh tay lẹ mắt không chút lưu tình một chưởng đẩy anh ta ra, đứng ở một bên lạnh lạnh nói, “Đàn ông con trai giả vờ giả vịt cái gì, ít làm tôi ghê tởm đi.”

“Phắc!” Tôn Tiếu Vũ khinh thường liếc mắt nhìn Liễu Quý Bạch một cái, xoay người ôm lấy An Hân nói. “Tiểu học đệ a, tôi nói cho cậu biết, không có gì phải ngượng ngùng, bị đuổi ra khỏi nhà mới là đàn ông chân chính! Không giống người nào đó, cứ ở nhà giả vờ là con ngoan.”

An Hân không biết nói gì, ‘ha ha’ vài tiếng cười làm lành.

Liễu Quý Bạch cũng không nói tiếng nào, Tôn Tiếu Vũ quỷ dị giương mắt nhìn lại, lại không nhìn ra Liễu Quý Bạch có biểu tình gì đặc biệt, cứ như vậy nửa ngày không có ai nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy tẻ ngắt.

Tôn Tiếu Vũ cười gượng vài tiếng, buông An Hân ra, ai ngờ Liễu Quý Bạch nhướng nhướng mày xong ngược lại mở miệng nói, “Tiếp tục nói đi, người đàn ông chân chính ở trước cửa nhà mình cả ngày quỳ khóc cầu xin được vào cửa~.”

Lúc này Tôn Tiếu Vũ thoáng cái sắc mặt bạo hồng, giận dữ nói, “Liễu Quý Bạch! Cậu nha đừng có được đằng chân rồi lăn đằng đầu, ai khóc cả ngày? Nói hưu nói vượn!”

“Ừ, là tôi nói bậy.” Liễu Quý Bạch gật gật đầu, trong thanh âm lại căn bản không có một tia đồng ý, tràn đầy chiếu lệ cho có.

“Liễu Quý Bạch!” Tôn Tiếu Vũ bực mình, anh ta hận nhất cái loại gối mềm đón nắm đấm của Liễu Quý Bạch thế này.

Hai người tự cố tự địa cậu tới tôi đi cơ hồ sắp bắt đầu cãi nhau khiến An Hân đứng bên cạnh cảm thấy càng ngày càng xấu hổ, “Cái kia… Thời gian không còn sớm, tôi còn phải đi tìm phòng ở…”

Tôn Tiếu Vũ nghe vậy quay đầu liếc mắt nhìn An Hân một cái sắc lẻm, An Hân bị anh làm cho hoảng sợ, rất biết nghe lời vội vàng sửa lời lại, “Ách… Mới giữa trưa mà thôi, học, học trưởng các anh cứ tiếp tục! Ngoại trừ phải tìm chỗ tránh gió tránh mưa, kỳ thật tôi rất nhàn rỗi!”

Liễu Quý Bạch nghe xong, hơi cười cười, còn Tôn Tiếu Vũ thì xấu hổ, sau đó lại giơ tay lên vui vẻ ôm lấy bả vai An Hân nói. “Muốn thuê một tháng, không chỉ khó tìm, nếu gặp phải chủ cho thuê nhà xấu tính, chờ đến lúc cậu trả phòng khẳng định sẽ lột cậu một tầng da cho xem. Không bằng như vầy đi, Quý Bạch, nhà của cậu chỉ có một mình cậu ở, không phải còn một phòng trống sao, không bằng cho tiểu học đệ ở tạm đi, dù sao một tháng cũng không dài ~”

“A?” An Hân sửng sốt, vội vàng từ chối nói, “Không, không cần phiền phức vậy đâu, tôi…”

“Không sao!” Tôn Tiếu Vũ lập tức trách móc nói, “Chỗ đó của cậu ta bỏ trống cũng phí, đất ở Bắc Kinh rất đắt a, cậu dọn vào đó ở xem như là tận dụng tài nguyên đi!”

“Thật sự không cần đâu…”

“Nhân phẩm của Quý Bạch tôi có thể cam đoan, cậu yên tâm dọn vào ở đi!” Tôn Tiếu Vũ là hạ quyết tâm không để An Hân có cơ hội cự tuyệt, “Hơn nữa mọi người tốt nghiệp cùng một trường, học trưởng của cậu ngày hôm qua nếu đã thoải mái phóng khoáng đưa học đệ cậu về nhà như vậy, hiện tại bất quá là để học để ở nhờ một tháng, cũng không phải chuyện gì lớn lao. Quý Bạch cậu nói có phải không?”

Mấy lời cuối cùng này là Tôn Tiếu Vũ nói với Liễu Quý Bạch.

Đây không phải là Tôn Tiếu Vũ bắt buộc trúng thưởng sao, An Hân hết chỗ nói, lòng tràn đầy hy vọng quay đầu nhìn về phía Liễu Quý Bạch, chỉ mong Liễu Quý Bạch có thể cự tuyệt.

Liễu Quý Bạch không biết An Hân nghĩ gì, chỉ thấy cậu bỗng nhiên mang vẻ mặt mong chờ nhìn mình. An Hân cũng không biết, trong mắt của Liễu Quý Bạch, ánh mắt to to tròn tròn của cậu lại mang theo bộ dạng tội nghiệp.

Liễu Quý Bạch bỗng nhiên có chút không đành lòng cự tuyệt, đành phải giấu đi ý nghĩ trong lòng, đáp ứng nói, “Ừ.”

“A?” Tôn Tiếu Vũ không nghĩ tới Liễu Quý Bạch lại dễ dàng đáp ứng như vậy, dựa theo tính cách của Liễu Quý Bạch anh hẳn là sẽ lãnh nghiêm nét mặt liều chết không theo, sau đó anh ta mới có thể châm chọc anh một chút, về phần vị học đệ này, anh ta nhớ rõ có một người bạn trước đó đang tìm người thuê cùng phòng, cùng lắm thì đi hỏi một chút là được.

Mà An Hân nghe Liễu Quý Bạch đáp ứng cũng sửng sốt một chút, tuy rằng anh đáp ứng rồi, nhưng mà phản ứng của Tôn Tiếu Vũ lại khiến An Hân đột nhiên có chút hoài nghi việc dọn vào nhà Liễu Quý Bạch ở nói không chừng là một quyết định không chút sáng suốt.

“Việc này, việc này rất phiền toái học trưởng, tôi, tôi tự tìm một gian phòng thuê là được rồi.”

“Không sao đâu, gian phòng kia quả thật đang để trống.” Gương mặt Liễu Quý Bạch không chút thay đổi nói, “Dù sao chỉ là đợi đến lúc bạn cậu đi công tác trở về mà thôi.”

An Hân thực do dự, tâm tình muốn dọn đến ở và sợ sẽ khiến Liễu Quý Bạch khó xử cứ băn khoăn ở trong lòng cậu đấu tranh không thôi.

Tính ra, từ lúc Liễu Quý Bạch tốt nghiệp ra trường, bọn họ ước chừng đã có sáu bảy năm không gặp mặt. Liễu Quý Bạch ngay từ thật lâu trước kia quanh thân đã phảng phất tản mát ra một loại cảm giác người lạ cấm lại gần, mà hiện tại loại cảm giác này bởi vì thời gian xa cách giữa bọn họ mà càng thêm rõ ràng. Trên thực tế, mặc dù là sáu bảy năm trước, lúc An Hân và Liễu Quý Bạch còn đang cùng sinh hoạt tại hội sinh viên, Liễu Quý Bạch và cậu thậm chí còn chưa tính là bạn bè, chỉ là quen biết nhau mà thôi, ngoại trừ công việc ở hội sinh viên, ngoài ra cũng chưa bao giờ cùng nhau xuất hiện. Cho nên ngay tại thời điểm Liễu Quý Bạch nhận ra mình, trong lòng An Hân nói không nên lời đến tột cùng là có bao nhiêu kinh ngạc.

Hơn nữa Liễu Quý Bạch đối với An Hân mà nói vẫn là một người phi thường chói mắt lại xa vời. Hiện tại lại liên tiếp gặp gỡ trong những thời điểm cậu quẫn bách nhất, An Hân cảm thấy ngoại trừ ngoài ý muốn, không kịp vui sướng, càng nhiều hơn chính là nan kham khó xử.

Nhưng mà, mặc dù gặp nhau hỏng bét như thế, mỗi một lần Liễu Quý Bạch đều giơ tay viện trợ cho cậu. Mặc dù cảm giác anh cũng không phải quá tình nguyện, nhưng mà thời điểm anh đáp ứng An Hân cũng không thể tránh khỏi cảm thấy tâm động. Dù sao, Liễu Quý Bạch là người đầu tiên khiến cậu phát hiện sự thật rằng mình thích đàn ông, tuy rằng chỉ là mình cậu đơn phương thầm mến mà thôi.

Tuy rằng đã trôi qua rất nhiều năm, tâm tình thầm mến trước kia đã sớm không còn, nhưng mà mối tình đầu mang theo chút màu sắc mông lung tốt đẹp luôn có thể dễ dàng khiến nội tâm mọi người mang theo chờ mong, An Hân cũng không tự chủ được mà muốn hiểu về Liễu Quý Bạch nhiều hơn một chút, thậm chí còn âm thầm hy vọng có thể thông qua cơ hội này trở thành bạn bè của anh.

“Vậy… Một tháng này đành làm phiền học trưởng rồi.” Lúc An Hân nói ra những lời này, trái tim không hiểu sao lại đập bình bịch.

Liễu Quý Bạch chỉ gật gật đâu, Tôn Tiếu Vũ lại cảm thấy rất thất vọng, đặc biệt thất vọng.

“Aizzz… Quý Bạch cậu cư nhiên đáp ứng dứt khoát như vậy, thiệt không có gì thú vị.” Tôn Tiếu Vũ bĩu môi, quay đầu sang An Hân nói, “Học đệ à, cậu phải biết một điều nha, gia quy của Quý Bạch vô cùng nhiều, cậu nếu không cẩn thận vi phạm quy định, cậu ta sẽ hóa thân thành ác quỷ mắng cho cậu cẩu huyết lâm đầu đó!”

“Ách?” An Hân khó hiểu, sao lúc nãy Tôn Tiếu Vũ còn khuyên cậu dọn vào ở, sao chỉ chớp mắt lại nói khác đi rồi.

“Thật sự đó!” Tôn Tiếu Vũ là người lấy trêu chọc hù dọa người khác làm niềm vui, cho dù là chuyện nhỏ như con muỗi cũng không chút để ý mà vạch trần, “Tôi nói cho cậu nghe, năm đó tôi bị bắt buộc đến nhà cậu ta ở, chỉ là nửa đêm nhất thời hứng khởi hát một khúc, kết quả Liễu học trưởng của cậu gào lên một tiếng gần như đánh thức toàn bộ người trong cả tòa nhà.”

“Thật đúng là có chút quy định.” Nét mặt Liễu Quý Bạch không chút thay đổi nói với An Hân, “Điều thứ nhất trong số đó chính là không được để cho tên Tôn Tiếu Vũ này bước vào cửa nhà tôi một bước, tốt nhất là đừng mở cửa cho cậu ta.”

“A?” Một tiếng này là Tôn Tiếu Vũ và An Hân đồng thời phát ra.

Liễu Quý Bạch hơi nhíu mày, không chút cảm tình tiếp tục nói, “Ô nhiễm môi trường.”