Dụ Dỗ Mã Văn Tài

Chương 14: Chép sách cũng mất hồn




Đã từng...… Ta nghĩ rằng…..

Đầu óc giống như đổi phiên xoay về bên trái một trăm tám mươi độ, sau, một cái đại luân hồi, lại quay về bên phải một trăm tám mươi độ…..

Là đi ngược lại với khoa học tự nhiên, cơ thể con người và luân lý đạo đức không thể nào hoàn thành nhiệm vụ

Nhưng mà, bây giờ ta lại thể nghiệm loại hành động mà phàm là phim truyền hình hay điện ảnh cổ trang đề tài về trường học đều có xuất hiện, bị ta gọi là động tác “Khiêu chiến góc độ xoay cực hạn của xương cổ: Bất khả tư nghị vô địch đại luân hoàn”.

Ở một chỗ sâu trong rừng trúc, từng cái bàn thấp hình chữ nhật sắp xếp chỉnh tề, chúng ta tổng cộng gần một trăm người đều mặc một thân đồng phục học sinh màu trắng, trên đầu đều đội mấy cái nón kiểu mấy tên thư sinh ngốc.

“Hà bỉ nùng hĩ ~~~~ Đường Đệ chi hoa ~~~~ (Vân Vân: TT.TT ta cũng ko biết edit sao nữa)

Bóng dáng đường cong tuyệt mĩ của bánh bao siêu nhân thoảng qua, thì thầm như thế.

Ta xem thẻ tre bằng phẳng mở ra, bắt chước đám ngỗng ngốc phía trước đem cái nón hình vuông lần thứ hai mươi tám xoay về phía trái mất hồn một trăm tám mươi độ, đem trường âm theo xoang mũi cộng hưởng mà ra: “Làm gì nông hĩ..… Đường đệ chi hoa…..”.

Oa..… Cứ xoay như vậy, đừng nói ba năm, ta ba tháng chắc sẽ xoay ra xương cổ trật chỗ…..

Lòng ta thở dài một cái.

Bánh bao siêu nhân bỗng nhiên tạm dừng ở phía trước ta một thước, sau lại rút lui hai bước ngang hàng với ta, hai đống thịt hồng tròn trịa trên mặt hơi run lên, thì thầm: “Hạt vô túc ung? Vương cơ chi xa ~~~~“.

Nón ta vung lên, đem xương cổ hướng bên phải lại một lần nữa xoay một trăm tám mươi độ một cách bình thường tiêu sái, thì thầm: “Hạt vô túc dũng? Vương kê chi xa ~~~~“.

Gà? Nhộng?

Cảm thấy kỳ quái ta rốt cục lần đầu tiên cúi đầu xem thẻ tre kia, nhìn thoáng qua, nhanh chóng ngẩng đầu.

Không thể không thừa nhận, ta này năm xưa được xưng là phần tử trí thức cao, cử nhân tốt nghiệp đại học, cư nhiên ở hơn mười năm sau rõ đầu rõ đuôi trở thành cái người nửa mù chữ, vừa rồi liếc mắt một cái…..

Ít nhất ba phần hoàn toàn không biết là chữ gì…..

Lại nói tiếp, ta vụng trộm quay đầu trừng mắt nhìn Mã Văn Tài liếc một cái. Hắn búi tóc thúc quan xong, ngũ quan càng phát ra vẻ tuấn tú, một đôi mắt xếch nhẹ nhàng nhíu lại, cười như không cười, mười phần tướng hồ ly!

Hắn tiếp theo Đinh bánh bao thì thầm: “Hà bỉ nùng hĩ ~~~~ hoa như đào lý ~~~~“.

Chữ “Lý” cuối cùng dùng âm thanh hồ ly độc môn của Mã gia kéo dài một cái, chấn động run lên.

Hoa lệ lệ, ta nổi da gà.

Chết tiệt hồ ly! Chết tiệt yêu nghiệt!

Đọc mất hồn như vậy làm chi! Có biết hay không ngươi ngồi sau lưng cô nãi nãi a! Có biết hay không cô nãi nãi nghe âm thanh hồ ly kia của ngươi chân sẽ nhuyễn a!

Hắn xem ta trừng hắn, cư nhiên đối ta chớp chớp mắt trái, ta cả người run lên, lập tức quay đầu.

Vừa quay đầu…..

“Oa!”.

Một cái bánh thật lớn!

Ta nhìn chằm chằm Đinh bánh bao không biết khi nào đã muốn đưa đầu tiến đến trước mặt ta, chỉ thấy hai gò má hắn phiếm hồng, hai bên ria cong cong vẫn hơi hơi run run, liền nuốt nước miếng, nói: “Ách….. Đinh phu tử a….. Tuy rằng trong sách chỉ nói nam nữ thụ thụ bất thân….. Nhưng mà, kỳ thật là….. Nam nam càng thêm thụ thụ bất thân….. Huống chi sư nương đều sinh mấy em bé, ngài làm như vậy rõ ràng..… Không được tốt đi?”.

“Cái đó không cần ngươi lo lắng! Ngươi…..” Đinh bánh bao sắc mặt đen lại, hai cánh hoa trên mặt từ đỏ thành tím, vươn một ngón tay thịt ra, ở không trung vẽ một đường cong hoàn mỹ…..

Ba!

Ngón tay giống như một cây đinh đâm vào thẻ tre của ta.

Ta mị hí mắt, vừa nhìn thấy, lập tức nở nụ cười.

Hắn chỉ câu là “Bình vương chi tôn, tề hầu tử”. Không có từ lạ! Ha ha!

Lúc ta đang đắc ý, Đinh bánh bao ra lệnh, nói: “Ngươi! Đọc câu tiếp theo đi!”.

Ngón tay mập mạp “Kỷ” một tiếng ở thẻ tre trượt xuống một li, thẳng chỉ một hàng phía dưới.

Ta nhìn chằm chằm mấy từ kia…..

Câu này là gì? Duy ti y mân.

Ai nha….. một chữ cuối cùng..… là…..

“Ân hừ!” Ngón tay của Đinh bánh thịt lại hung hăng đâm hai cái ở trên thẻ tre.

Ta xoa xoa hai giọt mồ hôi lạnh thấm ra bên trán, mở miệng thì thầm: “Này câu duy gì ~~~~ duy ti y….. Y…..”.

“Y cái gì?”.

Nhìn hai cánh hoa thịt run run kia, ta a cái cười, đáp thật là gian nan: “Dân…..”.

Đinh bánh thịt mặt sửng sốt, rồi sau đó ho nhẹ một tiếng, lưng áo tròn tròn hình cung lại là mất hồn uốn éo, xoay người trước khi rời đi dùng cây thước chuyên dụng của phu tử “Sất ” một tiếng, gõ lên thẻ tre của ta, nói: “Tập trung một chút!.... Chính mình cũng còn biết nam nam thụ thụ bất thân kia…..”.

Câu nói cuối cùng kia tuy nói nhỏ giọng, nhưng mà vài người chung quanh vẫn là có thể nghe thấy.

Đám ngỗng ngốc bốn phía, một đám đều quay đầu kinh nghi nhìn ta, sau đó lại dùng ánh mắt tò mò nhìn Mã Văn Tài, cuối cùng lúc ánh mắt chuyển tới trên mặt ta biến thành đã hiểu rõ!

Ta oanh một chút cảm thấy chính mình vành tai đều đỏ, giận a.

Hung hăng đối đám ngỗng ngốc này một trận nhìn quét, bọn họ thấy ta mắt lộ ra hung quang, lập tức đều quay đầu, kia xương cổ tự phát lại bắt đầu một trăm tám mươi độ thay đổi liên tục, làm bộ như gì cũng không phát sinh cùng kêu lên thì thầm: “Tề hầu tử ~~~~ bình vương chi tôn ~~~~”.

Ta nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng dáng tròn vo kia.

NND!

Cô nãi nãi ta không muốn làm danmei!

Nghĩ vậy, vẫn là một cái không nhịn xuống, nhanh chóng quay đầu đối Mã Văn Tài liếc một cái xem thường, ánh mắt còn không có lật lên thì thấy kẻ kia ở phía sau cười đến là bạch răng sáng phát quang [b](Vân Vân: quảng cáo PS a~~)[/b], một đạo ánh mặt trời đảo qua, còn nồng một tiếng tránh hạ.

Ta tuy rằng tức giận, nhưng mà không dám lại nhìn nữa, sợ Đinh bánh bao chút nữa sẽ cho ta một câu “Vậy đồng học này, ngươi giải thích cho ta câu này…..”.

Nếu như vậy, ta đây liền chết, không nhận ra không hiểu, còn giải thích cái rắm a.

Chỉ thấy Đinh Trình Ung chậm rì rì đến trước Chúc Anh Đài, thước vỗ vỗ trên bàn của nàng, nói: “Chúc Anh Đài, ngươi giải thích một chút câu “Gì bỉ nùng hĩ” này nói nội dung là cái gì…..”.

Chúc Anh Đài mỉm cười, mắt hạnh híp lại, rất là xuất trần, chỉ nghe thanh âm trong trẻo nam nữ khó phân biệt kia nói: “Nói đến vương cơ xuất giá, xe phục xa xỉ”.

Đinh Trình Ung nắn vuốt sợi ria nhỏ kia, gật gật đầu, chậm rãi đi thong thả bước đến phía trước gật đầu, nói: “Tốt lắm, các vị đồng học, hôm nay học đến đây, đêm nay mọi người trở về chép Quốc Phong? Triệu nam sao nhỏ, sô ngu, cùng gì bỉ nùng hĩ các mười lần, ngâm nga thuần thục, ngày mai….. Kiểm tra thí điểm a! Còn nữa….. Cổ Khanh!”.

Ta cả người chấn động, ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi rất là đoan chính, cung kính đối Đinh bánh bao nói: “Có học trò!”.

Cây thước của Đinh bánh bao “Sất sất” gõ vài cái, hắn nói: “Ngươi vừa rồi ngồi học thất thần! Chép phạt 50 lần! Sáng mai giao cho ta!”.

Ta nhất thời trợn mắt há hốc mồm.

Bây giờ là làm cái gì?

Đóng phim?

Chép sách?

Dùng bút lông chép sách?

Còn năm mươi lần?

Ta có thể thấy chính mình đông lại trong nháy mắt, sau đó theo tiếng gõ sất sất của Đinh bánh bao vỡ thành từng mảnh bay đi…..

…...

“Cát Tường!”.

Ta dùng một cước đem cửa đá văng, thần sắc hung ác.

Cát Tường trừng lớn ánh mắt quay đầu nhìn ta phá cửa mà vào, nửa cái bánh bao bị cắn đến một nửa rõ ràng đứng hình ở giữa không trung, mảnh vụn dính ở bên khóe miệng theo động tác quay đầu nhẹ nhàng chấn động rớt xuống, bụi a bụi, nhẹ nhàng a nhẹ nhàng, rơi xuống trên mặt bàn.

“….. Tiểu….. Tiểu thư!” Cát Tường phản ứng đầu tiên là ngây người, phản ứng thứ hai chính là đem bánh bao kia quăng ra phía sau, hai tay ở trên người “Sát sát” cọ hai cái: “Em cái gì cũng chưa ăn!”.

Tròng mắt của ta theo bánh bao kia ở trong tay Cát Tường bắt đầu bay đi liền vẫn ở trạng thái sắp bạo ra, bánh bao kia ở không trung không ngừng rơi xuống mảnh vụn nho nhỏ, giống như tuyết rơi, giống như…..

“Ba”.

Cuối cùng, bánh bao kia rơi xuống, không nhiều cũng không thiếu, vị trí hoàn mỹ, góc độ hoàn mỹ, rơi xuống gối đầu của ta.

Đưa tay đỡ sau gáy, gương mặt hung ác của ta kia nhất thời suy sụp xuống, đổi thành mướp đắng.

Cát Tường không rõ ý tưởng, chỉ nói ta lại nổi cơn như thường, lập tức xông lên đỡ ta ngồi vào ghế trên.

“Cát Tường, tiểu thư xin lỗi ngươi…..”.

Ta nhìn Cát Tường, vẻ mặt bi thương.

Cát Tường dừng một chút, cúi đầu, nói: “Tiểu thư vì sao lại nói như vậy….. Tiểu thư đối xử với Cát Tường là vô cùng tốt…..”.

Ta động tình lắc lắc đầu, nói: “Không! Không tốt!”.

“Không! Tiểu thư! Người trăm ngàn không thể nói như vậy…..” Cát Tường hốc mắt đỏ lên, cầm tay của ta nói.

Ta rút tay về, làm bộ dáng Tây Thi ôm ngực: “Nếu ta thật sự đối xử tốt với ngươi…..”.

Cát Tường dùng dáng vóc tiều tụy, ánh mắt nhìn ta, ôn nhu thêm đau thương.

Tay phải ta bỗng nhiên duỗi ra, dùng sức quăng, nhắc tới!

”Bảnh!”.

Một quyển thẻ tre thật dày liền như vậy đến trên bàn, sau đó ngón tay đẩy.

“Ta nếu thực đối xử tốt với ngươi ngươi sẽ không không biết chữ! Nói….. Ngươi xem chữ xong….. không biết viết….. vẽ cũng được đi?”.

…..

Nhất vòng xuân ảnh chuyển lục ba, bất giác Minh Nguyệt thượng chi đầu.

Cổ nhân ngủ sớm, mặt trời mọc thức dậy, mặt trời lặn đi ngủ, cái gọi là đốt đèn học đêm bất quá chính là chúng ta đời sau chín mười giờ.

Ta đầu cũng không có nâng, nói với Cát Tường: “Cát Tường, ta nói a…..”.

Cát Tường tới, trên tay cầm lấy một cái đùi gà đầy mỡ, đây là vừa mới theo Phát Tài kia lấy được, nói: “A? Tiểu thư, người nói gì?”.

Ta gân xanh giật giật, lớn tiếng nói: “Ta nói! Ngươi không giúp được việc thì thôi, nhanh chóng ngủ đi! Đừng cầm đùi gà đầy mỡ tại đây, ta xem đều ngán!”.

Dứt lời, ta vẫn không ngừng tay, khóe mắt khẽ nâng liếc Cát Tường.

Chỉ thấy nàng vừa nghe ta oán thầm đùi gà của nàng, lập tức há mồm to nhanh chóng cắn, đùi gà kia bị lấy vận tốc ánh sáng tiêu diệt nháy mắt liền chỉ còn lại có một cây xương, cuối cùng nàng còn lưu luyến liếm đầu ngón tay, mới nói: “Em ăn xong rồi! Cát Tường không ngủ được! Tiểu thư chép sách chép đến lúc nào Cát Tường liền bồi tiểu thư đến lúc đó!”.

Ta đem bút tựa vào nghiên mực, bốc lên chương giấy vừa chép xong kia, thổi thổi, nhẹ nhàng nói: “Ta không ngủ ngươi sẽ không ngủ?”.

Quả nhiên như ta định trước, một giờ còn chưa tới, bánh bao ăn xong rồi, đùi gà cắn xong rồi, ngay cả dư hương đùi gà liếm không còn, Cát Tường, cũng ngủ, còn ngủ nước miếng quang quác ẩm ướt một góc bàn.

Ta ngắt mi tâm, nhìn xấp giấy kia, hận không thể ném nó vào nhà xí!

Không biết là Đinh bánh bao kia có cố ý hay không!

Vơ vét của cải a vơ vét của cải a! Lừa gạt a lừa gạt a!

Ta xem xấp vàng vàng thô thô được gọi là giấy viết, liền giống như thấy bạc trắng bóng ra bên ngoài.

Biết rõ thế giới này giấy mắc như vậy, còn phạt ta chép sách, phạt ta chép sách ta cũng liền nhận, giấy chép sách ta đều phải tự mình trả tiền, không có thiên lý a không có thiên lý…..

Nhớ lúc ta nhập học còn giao một thỏi vàng đâu…..

Có biết hay không bây giờ một khối bạc nhỏ liền đủ người khác một nhà sống hơn nửa năm a…..

Cảm giác bản thân mình bị lọt vào ổ thổ phỉ, nghiến răng ngứa đem giấy thổi thổi, liền tùy tay vung quăng đến xấp giấy kia.

“Ai..… Chép như vậy, khi nào thì là kết thúc a….. Năm mươi lần….. còn là người sao! Viết đến tháng sau đều chưa được năm mươi lần!”.

Ta híp mắt nhìn xấp giấy kia có thể nói thành “Cuồng loạn thảo” cuồng thảo, lau mồ hôi.

Ân….. Nghệ thuật a nghệ thuật…..

Bất quá….. Nghệ thuật như thế nào! Ta đều chỉ nghệ thuật được 15 lần!

Trời ạ…..

Ai tới cho ta một con ngỗng…..

Ta nhổ cọng lông ngỗng đến viết cũng tốt thôi…..

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa rất nhỏ, ta ngẩng đầu hỏi: “Ai?”.

Khuya thế này đến?

Cửa dát chi một tiếng đẩy ra, gió đêm thổi một trận hương lan nhợt nhạt thấm vào trong phòng, ta nhướng mày, nói: “Mã hồ ly? Hơn nửa đêm, ngươi tới làm gì?”.