Dụ Dỗ Mã Văn Tài

Chương 26: Rốt cuộc khởi hành




Thời cổ đi học không có kỳ nghỉ, nhưng có phải một năm hơn ba trăm ngày đều ngồi ở thư viện làm mọt sách không?

Đương nhiên không phải, ít nhất ở Nghi Sơn là không phải.

Chúng ta vẫn ngày thưởng trăng, hơn nữa một khi tổ chức thì chính là năm ngày hoa lệ lệ đến mất hồn.

Vì thế…..

Lúc chúng ta dự tính xong vụ “uyên uyên hí thủy” (Lời tác giả: xin chú ý, không phải là uyên ương) một ngày nào đó, ánh sáng xinh đẹp chiếu từ trên cao, gió núi nhẹ đưa, vốn phải là một ngày tốt, nhưng…..

“Ta nói….. Cát Tường, ngươi đừng khóc nữa…..”.

Ta đồng tình vỗ vỗ bả vai Cát Tường, an ủi, bất quá, biểu tình lại có chút vui sướng khi có người gặp họa.

Cát Tường ngẩng đầu liếc ta một cái, hai hàng nước trong dính giữa môi và mũi, thật là chói mắt, nhưng mà, sau khi nàng liếc mắt nhìn ta một cái kia, tiếng khóc càng lớn hơn nữa: “Ô oa ~~~ tiểu thư người thật xấu!”.

“Chậc chậc chậc, chao ôi, tiểu thư ta đây chẳng phải cũng đang rất là bi thương sao! Đến đến, lau mũi đi, làm gì có ai khóc lên chỉ chảy nước mũi không chảy nước mắt…..” Ta thuận tay lấy áo mình chà lên mũi Cát Tường.

Cát Tường cũng không thấy, nhắm cặp mắt lại lau lau, cọ cọ lên tay ta: “Tiểu thư người làm sao bi thương! Vẻ mặt người bây giờ toàn là đang cười thôi….. Ô oa oa ~~~”.

Bỗng nhiên, nàng dừng một chút, cái mũi nhẹ nhàng hít hít, mở to mắt nói: “Mùi hương rất quen thuộc….. Vì sao có mùi bánh bao…..”.

Sau đó cúi đầu vừa thấy, nàng khóc nguyên cả ngày, rốt cục có giọt lệ đầu tiên chảy ra.

“Ô oa ~~~ tiểu thư!! Đây là quần áo của ta….. Ô ô ô….. Ta lại phải giặt thêm một bộ….. Ô ô ô ô….. Cát Tường vì sao số khổ như vậy a….. Ô ô ô….. Vừa không thể đi chơi….. Vừa phải giặt quần áo….. Ô ô ô….. Xuy ~~~~”.

Bởi vì qua mấy ngày mưa xuân khả năng sẽ có rất nhiều thẻ tre bị mốc meo, bởi vậy, tối qua trước khi nghỉ Đinh Trình Ung bỗng nhiên bảo gọi thư đồng các nhà lúc nghỉ này thay nhau đem hết thẻ tre trong thư phòng to to kia ra chùi chùi, phơi nắng một chút.

Nhưng lại nói thêm, nếu thư đồng nhà nào không tới, chờ nghỉ trở về, chủ tử phải phạt chép sách.

Đương nhiên, tiền mua giấy tự tính.

Sau đó bọn Cát Tường Phát Tài giống như hẹn nhau cả nằm bẹp trên bàn suy sụp, tất cả đều đều do ngày thứ nhất thứ hai phải đi phơi sách.

Ta nhìn qua là biết áo quần mình sát nước mũi của Cát Tường, nói: “Cát Tường a, không phải tiểu thư không muốn mang ngươi đi a….. Mấu chốt là….. Ngươi biết đó….. Ngươi không biết viết chữ, trở về mà phải chép sách ta phải lào sao a ~ hơn nữa, giấy a, còn quý hơn cả vàng, ngươi có biết một tờ giấy có thể mua bao nhiêu cái bánh bao không?”.

“Xuy ~~~” Cát Tường lại lau nước mũi, ngẩng đầu hỏi: “Bao nhiêu cái?”.

Ta dùng hai tay khoanh một vòng lớn to hơn cái trước, sau đó nói: “Có thể mua bịch lớn như vậy!”.

Cát Tường lập tức ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt, nước mắt nước mũi giống như ma thuật biến mất không thấy, đem xiêm y trên tay lau hai phát trên mặt, học theo động tác của ta, so đo nói: “Nhiều như vậy?”.

Ta gật đầu mạnh thiệt mạnh, nói: “Đúng! Nhiều như vậy!”.

“Ta đây không đi! Nhưng sau khi tiểu thư trở về có thể cho ta tờ giấy xuống núi mua bánh bao thịt hay hông…..” Cát Tường liên tục hít mũi, lại có bao nhiêu là ý dâng trào mãnh liệt.

Ta thấy bộ dáng nàng giả vờ đáng thương, thở dài, quyết định xem nhẹ hành vi vô sỉ thăng cấp bánh bao thành bánh bao thịt của nàng, xem, ta là một chủ nhân tốt cỡ nào a!

Bỗng nhiên, truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng, ta quay đầu nói: “Ai a? Vào đi, cửa không khóa”.

Cửa bị đẩy ra, ta nhất thời liền sửng sốt.

Mã hồ ly hôm nay đầu đội một cái mũ bạc chạm rỗng tinh xảo, làm mái tóc đen như mực kia càng thêm đen nhánh, một thân áo choàng màu xanh lam thêu mây tía làm màu da của hắn thêm trắng nõn, đai lưng thô bên hông màu ngọc trắng càng khiến cái eo nhỏ lại thẳng kia thêm rõ ràng.

Ngũ quan của hắn vốn rất tinh tế, nhưng bởi vì cả người cao cao gầy gầy, bởi vậy không làm cho người ta có cảm giác nữ tính, nhưng giờ mặc áo quần này, cổ áo mở lớn, xương quai xanh mất hồn, điểm thêm môi hồng răng trắng mê hoặc lòng người, bất quá cái loại mê hoặc này không phải mê hoặc nam nhân, là kiểu mê hoặc nữ nhân chuyên nghiệp.

Ta từ nào đến giờ chưa từng thấy hắn mặc quần áo hàng ngày, trong phút chốc bị hắn kích thích đến chấn động.

Hắn thấy ta ngốc lăng, mắt hồ ly cười mị mị, nói: “Rất đẹp đi”.

Ta đột nhiên hoàn hồn, phi phi phi, ta càng ngày càng quá phận! Ăn nhiều rau xanh quá nên thấy thịt heo liền tưởng thịt rồng!

“Khụ….. Ai nhìn ngươi a, ta là nhìn quần áo của người! Rất đẹp….. Ân…..”.

Mã hồ ly đi tới, đánh giá ta từ trên xuống dưới, bỗng nhiên cười cười, nói: “Thật ra ngươi mặc bộ quần áo này rất thích hợp”.

Ta nghe vậy nghẹn, cúi đầu theo mắt hắn nhìn chính mình, nhất thời thẹn quá hóa giận!

Đều là bọn nam nhân bát quái này, chẳng phải chỉ là đi ra ngoài đi chơi sao! Còn quy định nhất định phải mặc quần áo hàng ngày, nói gì hiếm có thoải mái đem thư viện bỏ.

Ta phi, thích thiêu thân cái gì chứ!

Có thể hại ta…..

Vốn lúc ra ngoài đã không mang bao nhiêu quần áo, hơn nữa lúc ấy ở Dương Châu mua quần áo tất cả đều là đồ xuân thu, thật sự không có quần áo mùa hè, bởi vậy ngày hôm qua liền chạy đến chỗ Chúc Anh Đài, muốn hỏi mượn nàng hai bộ đồ phục hè.

Chúc Anh Đài thật hào phóng, đem quần áo ra cho ta chọn…..

Nhưng nói đến đây, ta bi thương không thôi.

Chúc Anh Đài cư nhiên so với ta cao hơn nửa tấc, hơn nữa tay chân dài, quần áo mặc trên người ta đều dài ra cả khúc, ta khóc không ra nước mắt chọn cả ngày cũng không có đến một bộ thích hợp.

Cho đến phút cuối, là Tiểu Thanh đem một bộ đồ nam màu xanh biếc ra, nói, Cổ tiểu thư, bằng không người thử xem?

Ta nhìn bộ đồ màu xanh biếc đó, cứ cảm thấy có chút kỳ quái, lại không nói ra được kỳ quái chỗ nào, nhưng nước ngập cổ họng, chỉ có thể kiên trì mặc thử.

Không ngờ rằng, áo quần kia lại rất vừa vặn.

Tiểu Thanh kia vỗ tay một cái, nói, tiểu thư, Cổ tiểu thư mặc vừa đồ đồng tử(*) quan lễ của thất thiếu gia!

(*)Đồ đồng tử: đồ trẻ con =]]

Ta lúc đó thiếu chút nữa nước mắt theo sông Trường Giang trôi về phía chân trời…..

Ta còn nghĩ vì sao cảm thấy kỳ quái….. Thì ra quái ở chỗ trên áo quần trẻ con này thêu vài hàng vịt con khôi hài!

Nhà họ Chúc đúng là rất kỳ quái! Bộ đồng tử phục hay ho êm đẹp vậy vì sao còn muốn thêm này thêm nọ!

Bất quá, trong tình huống không còn cách nào, ta cũng chỉ có thể tiếp nhận.

Hôm nay rời giường, lúc Cát Tường giúp ta chải đầu bỗng nhiên nói, tiểu thư a, mũ đội của người đi với bộ quần áo này rất kỳ quái a…..

Ta nói, thế đổi kiểu khác?

Vì thế, thả tóc xuống, Cát Tường lại nói, không nên không nên, tiểu thư ngươi xem, đây không phải là bộ dáng trước kia của tiểu thư sao!

Ta nhìn cái gương, mặc bộ đồ trẻ con này, thêm mái tóc dài, đúng là toát ra vẻ nữ tính thật.

Ta bất chấp, nói, mặc kệ, ngươi bới cho ta một kiểu không giống nữ nhân nhưng lại hợp với bộ đồ này đi!

…..

Bây giờ, ta hận muốn phá hai cái bánh bao trên đầu mình!

Tay Mã hồ ly cầm lấy cái bánh bao bên trái đầu ta, lắc lắc, cười nói: “Rất là hài hước, thật hợp với ngươi! Ha ha ~”.

Gân xanh trên trán ta giật giật, đánh vào bụng hắn, hung tợn nói: “Cười cái rắm! Ngươi đến đây làm gì!”.

Hắn ôi một tiếng, xoa xoa bụng, bỗng nhiên dựa đầu vào vai ta, hơi thở ấm áp phun lên cổ ta, ta nhất thời nổi hết da gà.

“Ngươi lại đánh ta, thực nhẫn tâm a….. Tiểu Khanh Khanh….. Ân?”.

Ta đẩy ra hắn, quát: “TMD, hồ ly chết tiệt, ngươi ít chọc ghẹo ta sẽ chết à?”.

Mã hồ ly ha ha cười, tay lại nắm cái bánh bao bên phải đầu ta, lại lắc lắc, nói: “Được rồi được rồi, không chọc ngươi. Bọn họ nói giờ Tỵ một khắc ở Tiếu Phong đình sau núi chờ, ta thấy ngươi không biết đường, bởi vậy lại đây rủ ngươi cùng đi….. đồ chuẩn bị xong?”.

Ta hất tay hắn ra, lỗ mũi hung hăng hừ một cái, nói: “Chuẩn bị xong từ sớm! Cát Tường! Lấy đồ đến!”.

Cát Tường sau khi bị Mã Văn Tài bước vào mê hoặc đến nỗi hóa đá giờ mới tỉnh lại, lập tức nói: “Được! Đồ đến đây…..”.

Xách bao nặng ra, Mã Văn Tài nhất thời ngẩn người, nói: “Lớn như vậy?”.

Ta cười lạnh một tiếng, nói: “Đương nhiên phải lớn, không lớn! Ta làm sao dám đi chơi hồ với các ngươi!”.

Nghe vậy, Mã Văn Tài chuyển mắt, nếu có chút giống như vô ý nhìn qua trước ngực ta, đến bên tai ta thấp giọng nói: “Ta còn nghĩ đến đúng là bởi vì không lớn, thật sự rất không lớn, cho nên mới dám dễ dàng đáp ứng làm người tốt như vậy?”.

Mặt ta đỏ lên một chút, tức giận.

Mới cúi đầu nâng quyền định phát cho tên hồ ly chết tiệt không biết xấu hổ này mấy phát thì lại bị âm thanh bỗng nhiên xuất hiện đánh gãy.

“Ý….. Náo nhiệt a…… Văn Tài, ngươi đến rồi a….. Ta còn nói để ta đến đi với Tiểu Khanh ra sau núi đâu ~”.

Ta giơ cao nắm tay, nhìn Hoàng Thu Thanh không biết đứng ở cửa từ lúc nào, bỗng nhiên thấy lạnh cả lưng.

Mã Văn Tài vốn là xoay người nói chuyện bên tai ta, bởi vậy tiếng hắn cúi đầu cười ta nghe thấy rõ ràng, hắn chậm rãi đứng thẳng lên, cười không rõ ý gì với Hoàng Thu Thanh, nói: “Thu thanh a….. Ngươi đến à”.

Con mắt của Hoàng Thu Thanh mở to chớp chớp, nụ cười cứng đờ trên mặt, tiện đà gật đầu nói: “Đúng vậy….. Đến”.

Mã hồ ly tiếp nhận gánh nặng lớn của Cát Tường trong tay ta, quay đầu nói với ta: “Đi thôi”.

Ta gật gật đầu, cười với Hoàng Thu Thanh một cái, nói: “Vậy chúng ta cùng đi đi…..”.

Hoàng Thu Thanh cười ha ha, nghiêng người lùi ra sau, để Mã Văn Tài đi trước.

Mã Văn Tài lại giơ tay lên, làm tư thế mời, nói: “Đừng khách khí, mời ngươi đi trước”.

Hoàng Thu Thanh hiển nhiên không dự đoán được Mã Văn Tài cư nhiên sẽ có hành động như vậy, cặp mắt thật to trong trong phút chốc tràn đầy nghi hoặc, chỉ thấy Mã Văn Tài lại cười với hắn, nói: “Làm sao vậy? Không đi sao?”.

Ta nhìn ánh mắt của bọn họ, thực sự không đoán được ý gì, nhưng trong đầu có tiếng chuông cảnh báo, không nên quản không nên hỏi, lừa gạt bản thân cũng được, ta cũng không muốn hỏi…..

Chẳng quan tâm, không biết, không biết….. Đỡ bớt phiền não.

Hoàng Thu Thanh ý cười trên khóe miệng càng cong lên, nhưng không có cười ra tiếng, gật gật đầu, liền cất bước đi phía trước.

Lúc Mã Văn Tài cất bước ra cửa phòng, ta thấy tay áo hắn bay bay, theo bản năng bước nhanh thêm vài bước, túm tay áo kia lại.

Bàn tay ra ta mới giật mình vì động tác của bản thân, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng dừng lại, quay đầu nhìn ta, lúc ta đang vì động tác khó hiểu của bản thân mà bắt đầu quẫn bách, vừa định buông tay ra, hắn lại chậm rãi nở nụ cười, ánh mắt cười đến cong cong, khác với kiểu cười hồ ly ngày thường, còn có vài phần lo lắng, sau đó vươn cái tay trống không bên kia búng hai cái bánh bao trên đầu ta, nói: “Muốn kéo cũng đừng kéo bên này, ngươi không thấy tay ta bên này cầm nặng thế nào sao. Sao lại trời lại sinh ra người ngốc như vậy a…..”.

Mặt ta nóng lên, bay nhanh đến bên cạnh hắn, mất tự nhiên vươn tay giữ chặt cổ tay áo thật rộng của hắn, nói:“Ta, ta là sợ lạc đường sẽ không hay, trước, trước theo ngươi thì tốt hơn. Dù sao phía sau núi….. Khụ….. Ân, rất rộng”.

Hắn bỗng nhiên đưa tay xoa xoa cái trán của ta, lại quay đầu đi về phía trước, ta nhìn không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ nghe hắn cúi đầu nói: “Đứa ngốc”.

Nhưng mà câu này thật không rõ ràng, thậm chí lời nói còn không có trước sau lại làm mũi ta đau xót, lắc đầu, thầm mắng chính mình một câu, mình điên rồi, suy nghĩ nhiều quá đi….. Làm sao có khả năng nghe ra trong lời nói của Mã hồ ly có cảm giác sủng nịch…..

Tay cũng nắm thật chặt, túm ống tay áo của hắn, đi theo bước chân hắn, ngửa mặt hưởng vài làn gió hạ ấm áp…..

Mùa hè, thật sự đến rồi.