Dụ Dỗ Mã Văn Tài

Chương 42: Oh my god, tư mã kỳ?




Nói rất nhanh không biết vì sao vẫn không thấy bóng người Mã Văn Tài, thấm thoát hoàng hôn dần dần xuống, ba người chúng ta đợi đến bụng đói kêu vang, rốt cục, ta nhịn không được rồi!

”Hồ ly chết tiệt cố ý muốn phạt chết chúng ta? Lão tử muốn ăn cơm!” Ta vỗ cái bàn, đứng lên đi ra cửa.

Cát Tường vừa nghe đến cơm, vốn không khí trầm lặng bỗng nhiên toả sáng ra vô cùng rực rỡ, một đôi mắt phun ra lửa lập tức đứng dậy đi theo ta, liên thanh nói: “Hảo a hảo a, ăn cơm ăn cơm, chúng ta ăn cơm....“.

Phát Tài không có biện pháp, chỉ có thể cũng đứng dậy đi theo phía sau ta, vẻ mặt ngượng nghịu mà nói: “Khả năng công tử có việc nán lại rồi....“.

”Có việc có việc, có thể có việc gì? Đơn giản không phải là cùng Thái Thú lưu lại nói chuyện sao?” Kỳ thật ta căn bản là không đói lắm, là càng ngồi cảm thấy bất an: “Bất quá.... Phát Tài, ngươi.... Ngươi đi nhìn xem công tử nhà ngươi phải hay không có chuyện gì.... Ta trước gọi món ăn chờ các ngươi.....“.

Phát Tài lập tức nói: “Hảo! Ta đi, huyện nha Ly người này không xa, ta tận lực đi nhanh về nhanh“.

Vì thế Phát Tài gật gật đầu vội vã rời đi, ta và Cát Tường chầm chậm ra cửa, Cát Tường liếc ta một cái, mở miệng nói: “Tiểu thư, người lo lắng a?“.

Ta ngừng cước bộ, ho nhẹ một tiếng, nói: “Không a, có gì lo lắng“.

Ta và Mã Văn Tài điểm đó không có chuyện giấu Cát Tường, bất quá tiểu nữ tử này vẫn thích loạn gào to cư nhiên không bày tỏ cái gì, thái độ bình tĩnh khác thường, ta cũng không hỏi vì cái gì. Nàng từ nhỏ đi theo bên cạnh ta lớn lên, tuy là bộ dạng luôn luôn không chịu để tâm, nhưng mà rất nhạy cảm, tâm tình ta không tốt nàng lập tức có thể biết.

Nàng xem ta không thừa nhận, cười lôi kéo của ta tay áo, nói: “Ôi, tiểu thư, ngươi đừng không thừa nhận a, ta biết ngươi lo lắng cái gì, dù sao là Mã lão gia kia có đáp ứng hay không của chuyện các người sao?“.

Ta có thể không lo lắng sao, ta bây giờ thân phận không thể công khai, đại diện bối cảnh thân phận người không rõ, cùng Chúc Anh Đài nhà có danh vọng so sánh, đâu chỉ kém nghìn vạn dặm, huống chi phụ thân hắn là quan Thái Thú, càng thêm hẳn không dễ dàng đáp ứng. Hôn nhân nhi tử vốn để làm lợi thế cho chính trị, vận dụng được thì có thể được lợi không ít.

Lắc đầu, ta cười vỗ vỗ Cát Tường đầu, nói: “Đừng nghĩ lung tung, không sao. Ta xem ngươi càng ngày càng không biết người trên kẻ dưới quá nhiều, bây giờ đến trêu chọc tiểu thư ta đây. Hử, xem ra nên tìm người gả ngươi ra ngoài, như vậy mới được“.

Ta và Mã Văn Tài nói chuyện rất khó khăn, nhưng mà chuyện Cát tường và Phát Tài phỏng chừng coi như dàn xếp tốt, tuổi Cát Tường không nhỏ, ta không thể như vậy trì hoãn chung thân đại sự của nàng, nữ tử gia đình bình thường tuổi 13 đã hứa hôn, tuổi 15 lập gia thất đã không còn là nhỏ, nàng và ta không giống nhau, lúc nào phải lập gia thất sinh con nuôi dưỡng gia đình“.

Cát Tường vừa nghe lắc đầu, nói: “Không muốn không muốn! Ta muốn đi theo tiểu thư! Thành thân cái gì a, giặt quần áo nấu cơm mang hài tử, cái gì cũng phải làm, ta mới không cần a!“.

Ta lườm nàng một cái, nói: “Bây giờ ngươi đi theo ta cũng không một dạng giặt quần áo nấu cơm sao, có cái gì khác biệt?“.

”Không giống tiểu thư a, bắt đầu từ nhỏ, tiểu thư ngươi có cái gì ăn ngon đều phân cho Cát Tường một nửa, xưa nay không ai tặng đùi gà cho Cát Tường ăn.... Nói thật a, hôm nay tiểu thư tốt nhất là tiểu thư nhà ta rồi! Ha ha ~“.

Ta nhìn bộ dạng chân chó của nàng, bất đắc dĩ mà nói:“đúng đúng đúng, đến chỗ ăn cơm, thế nên tiểu thư ta thành tiểu thư tốt nhất trên đời rồi....” Mới vừa xuống lầu tiện phát hiện Thiên Hạ Lâu đã sớm phi thường náo nhiệt, tất cả bàn đại sảnh đều đã ngồi đầy.

Tiểu nhị A Nhàn buổi chiều tiếp chúng ta vừa lúc đi ngang qua, thấy chúng ta, đối với chúng ta nói: “Công tử, ăn cơm sao?“.

Cát Tường nghiêng hắn liếc mắt một cái, nói: “Không ăn cơm.... Chẳng lẽ còn tiếp xuống tìm ngươi ngoạn chơi thật sao? Công tử chúng ta đã đói, ngươi nhanh giúp chúng ta nhìn xem có thể hay không có chỗ ngồi....“.

Ta dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt hung tướng Cát Tường, cô nàng này đến chỗ ăn cơm không có chút nào mơ hồ, bình thường nhũn như con chi chi, vừa gặp muốn ăn cơm lập tức oai phong ra đây, rõ ràng chính là nàng ta đói, lại còn dám cáo mượn oai hùm, thói quen bao lâu ở Lạc Dương hiện ra, vẫn không có thay đổi“.

A Nhàn kia bị Chu Khải cho một trận giáo huấn, bây giờ thái độ phục vụ tốt không thể hơn, vừa nghe Cát Tường mà nói, lập tức cười chân chó, nói: “Có có có, bên này liền có chỗ ngồi trống, bất quá hơi khuất, không biết công tử có để ý hay không....“.

Còn chưa nói xong, Cát Tường lập tức cắt ngang hắn nói: “Không ngại! Đã có bàn rồi, công tử chúng ta hảo hảo nói chuyện.... Công tử, đúng hay không?” Vừa dứt lời liền nhìn ta, đôi mắt nháy mắt gần rút gân.

Ta nhìn mặt nàng viết rõ ràng “Ta muốn ăn cơm, ta muốn ăn thịt, ta muốn ăn được nhiều thịt”, đành phải nhìn An Nhàn gật đầu, nói: “Không sao cả, dẫn đường đi“.

Bất quá nơi hẻo lánh thật đúng là cực kỳ hẻo lánh, tại lối đi nhỏ có một chỗ góc khuất, vừa vặn một cây Đại Trụ che khuất bên ngoài, ta chỉ vào cây cột bên ngoài sát vách cái bàn nói:“Nơi này không được a, như thế nào đem chúng ta hướng góc khuất này ngồi?“.

Cát Tường cũng nhe răng, nói: “Khi dễ chúng ta? Cẩn thận chúng ta tìm lão gia Chu Khải các ngươi!“.

A Nhàn vừa nghe tên Chu Khải, lập tức xanh cả mặt, liên tục khoát tay nói: “Không phải không phải, cái này cái bàn đã sớm có khách nhân định! Không phải những khách nhân này ở phòng bên cạnh các người sao?“.

Ta nhăn nhíu mi, nói: “Những khách nhân?“.

”Vâng, toàn bộ phòng trên lầu đều bị những khách nhân này bao hết, sau đó hắn nói cái gì phòng số bốn điềm xấu, đem phòng số bốn xuống..... A.... Không không không, kỳ thật phòng số bốn nhất làm gì có điềm xấu....“.

Người nào phô trương lớn như vậy a.... Lại vẫn còn chú trọng may mắn điềm xấu, vừa nhìn là biết thổ tài chủ nhũi, hừ! Bộ tưởng có tiền là khá? Lập tức bao nhiều như vậy phòng, làm hại bốn người chúng ta chen lách một gian!

Lão tử chúc phúc ngươi bụng chật ruột béo, béo đến mức nổ tung mà chết!

Ta xem bên ngoài kia bàn tròn lớn bán kính là hai thước, tuy nhiên cái bàn không nhỏ, nhưng mà bảy gian phòng mọi người chen lách ăn, sao có thể ngồi được a....

Thôi, không ngồi được cũng không liên quan tới ta, bĩu môi, ta nói: “Vậy thôi, ngồi bên trong bàn kia đi!“.

A Nhàn nghe ta buông lỏng miệng, cũng không so đo chuyện phòng, vẻ mặt tươi cười cái bàn lau sạch sẽ, ta tùy ý gọi mấy món nổi tiếng trong lâu, đặc biệt phân phó pha chút trà thượng hạng, nâng má chờ bọn Mã Văn Tài.

Chuyện như vậy, vừa một trận xong, Cát Tường đã sớm đợi đến nhàm chán, ghé vào trên bàn ngủ gà ngủ gật, nửa ngày, cư nhiên thật sự ngủ thiếp đi, ta thì một bên chơi đùa với chén đũa.

Bỗng nhiên, lại là một mùi hương quen thuộc bạch xạ hương, ta nhăn mi, hôm nay làm sao vậy, luôn ngửi thấy mùi này....

”Tiểu nhị! Khẩn trương lai lau cái bàn, gọi món ăn! Công tử, này ghế ta đã lau, người ngồi đi“.

Phía sau truyền đến một ác thanh ác khí quát, lòng ta hét lên một tiếng, thổ tài chủ vừa xấu lại hung.... Mà còn, thổ tài chủ cư nhiên kêu công tử, chậc chậc, bụng chật ruột béo là công tử sao....

Lão tử vẫn như cũ chúc ngươi ruột béo tiếp tục nổ tung.

Chỉ nghe thanh âm A Nhàn trả lời, sau đó gọi món ăn, tay sai cũng chùng chúng ta chọn mấy món ăn nổi tiếng, sau khi xong cung kính lại lên tiếng hỏi: “Công tử, những mòn này thô chút, nhưng mà đây là trong núi trấn nhỏ, người chịu đựng chút....“.

”Không ngại, có thể ăn. Còn có, các ngươi cũng cùng chung ngồi xuống đi, ở ngoài không cần xem trọng lễ nghi. Những người ở đây đứng, cũng đối với người khác không tiện“.

Âm thanh này rất êm tai, trong sáng sạch sẽ, đang nói chữ vĩ rất sạch sẽ lưu loát, chưa bao giờ lưu âm cuối.

Đúng, chưa bao giờ lưu âm cuối....

Toàn thân ta không nhúc nhích, thân thể cứng đờ thể đưa lưng về phía bọn hắn, chỉ cảm thấy hai tay đang phát run lên, chẳng biết lúc nào gắt gao nắm lấy lòng bàn tay mồ hôi đã ẩm ướt một mảnh.

Tư Mã Kỳ, đến.... Hắn cư nhiên.... Cư nhiên tìm tới chỗ này rồi....

Đây là không phải đại diện hành tung của ta đã bị hắn biết rõ?

Vốn tiếng người ồn ào náo nhiệt trong đại sảnh đã vào không được lỗ tai của ta, giống như có thể tự động sàng lọc, ta chỉ có thể nghe thấy thanh âm Tư Mã Kỳ, chỉ nghe thấy hắn nói, nhanh ăn đi, đêm nay hảo hảo nghỉ ngơi, mấy ngày liền không ngủ không nghỉ chạy đi, các ngươi cũng vất vả rồi.

Lại vẫn nghe thấy hắn nói, A Quý, hôm nay ta mua tượng người a?

Nhắm ánh mắt lại, ta đưa tay đè lại trái tim, thật là hắn, hôm nay tại trong chợ, hắn cư nhiên ngay tại bên cạnh ta....

Đúng vậy, mùi hương ảm đạm kia, vì sao như thế quen thuộc a.... Nguyên lai là ta ngửi thấy mùi hương ấy hơn mười năm....

”Công tử! Đồ ăn của các người có thể mang lên sao?” Đột nhiên bên tai truyền đến thanh âm A Nhàn, ta bỗng nhiên mở mắt ra, hắn bị biểu tình của ta dọa sợ, trong lúc này cũng ngây ngẩn cả người, “Công tử.... Ngươi, ngươi không sao chứ?“.

Ta lắc đầu, không dám lên tiếng nữa, thậm chí cổ cũng cứng ngắc, quay mặt cũng không dám.

”Vậy.... Có thể mang thức ăn lên sao?“.

Ta vừa nghe A Nhàn hỏi như vậy, lập tức gật gật đầu, hắn thấy ta gật đầu, chỉ dùng ánh mắt quái dị nhìn ta một cái, xoay người đi tới, miệng lại vẫn lầu bầu: “Hôm nay khách nhân thật sự kỳ quái....“.

Trong khoang mũi vẫn quanh quẩn mùi bạch xạ hương, trong lỗ tai cũng có thể nghe thấy thanh âm Tư Mã Kỳ, chỉ cảm thấy đầu óc nhất thời đau nhức, huyệt thái dương nhảy dựng lên, ta lạnh cả người hai tay nắm chặt lại, suy nghĩ tìm đường.

Nếu, bị phát hiện, vậy thì nhất định bị bắt trở về....

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Mã hồ ly, ngươi chừng nào thì trở về a! Ngươi như thế nào lại cứ loại thời điểm này không xuất hiện a, nếu ta không cẩn thận lộ hành tung ra ngoài, ngươi có biết hay không ngươi cũng không nhìn thấy ta!

Bỗng nhiên, ta bị chính ý nghĩ này làm hoảng sợ, từ trước.... Ta chỉ là muốn tận lực tránh né Tư Mã tiểu tặc, bầu trời to lớn ta đều đã trốn không thoát, hắn có thể đem ta bắt được, ta cũng nhận mệnh đi.

Mà bây giờ, ta nhưng mà thật sự rất sợ bị hắn bắt trở về, bởi vì.... Giờ khắc này, ta vô cùng rõ ràng, thật sự chưa từng có có yêu Tư Mã Kỳ.....

Trong lòng trừ bỏ áy náy đó là sợ hãi, không cần, ta không cần bị nắm trở về làm chim hoàng yến, cái gì phồn hoa như mộng, cái gì kim ngọc mãn đường (vàng ngọc), ta không cần, có lẽ vùng núi hoang dã, gảy đàn đạp ca, có lẽ không có vinh hoa không có phú quý, thế nhưng mới khiến ta động tâm, không có danh lợi, không có tranh cãi, không có hoảng sợ, không chịu nổi một ngày đấu tranh, không có phu quân trở nên xa lạ mà lo nghĩ....

Trán như muốn nứt ra, phía sau đổ mồ hôi lạnh ướt cả sống lưng, Mã hồ ly, cầu ngươi.... Tới nhanh.