Dụ Hoặc

Chương 14




Tô Văn Huy khép nép ngồi trên sofa, trước mặt là người anh ta tôn kính nhất- cha của Triệu Tĩnh Vũ, Triệu Chi Đào.

Anh ta kính nể bác trai vì lúc gặp khó khăn đã được ông ra tay giúp đỡ, tuy rằng anh ta biết chỉ là do tình cảm mấy đời giữa hai nhà, nhưng việc cản lại cơn sóng dữ đó đã khiến anh ta khâm phục. Cùng với Triệu Tĩnh Vũ lớn lên từ nhỏ, anh ta cảm thấy đối phương tiền đồ mênh mông, nên mới hy vọng người ấy đường hoàng tiếp nhận gia nghiệp, phát triển đến nơi đến chốn tập đoàn Triệu thị, tương lai lấy một người vợ môn đăng hộ đối, sinh một đứa con thông minh lanh lợi, cũng coi như không phụ kỳ vọng của anh ta. Nhưng mà Triệu Tĩnh Vũ không phải kiểu người chịu sự sắp đặt của người khác, anh ta tuy chấp nhận đảm nhiệm một chức vụ ở Triệu thị, lại hoàn toàn không nghe lời Triệu Chi Đào, thích đi con đường của riêng mình, điều này trong mắt Triệu Chi Đào cùng Tô Văn Huy là loạn hết sức. Tô Văn Huy không thể khống chế nổi, thế là liền giận chó đánh mèo những người bên cạnh anh ta, nhưng mà, làm Tô Văn Huy điên tiết lên cũng chỉ có thể là đám người tình của Triệu Tĩnh Vũ.

Anh ta nhúng tay vào chuyện của Triệu Tĩnh Vũ không ngừng, lần nào cũng đại thắng, chỉ duy có lần này, chằng những thảm bại còn khiến Triệu Tĩnh Vũ nhét anh ta vào sổ đen, thật là xôi hỏng bỏng không mà. Cho nên anh ta lại càng hận Trình Gia Nhạc. Trình Gia Nhạc trước mắt chính là toàn bộ nỗi căm ghét của anh ta.

Thứ quái thai đó, không thể đứng bên cạnh người vĩ đại như Triệu Tĩnh Vũ.

Từ xưa đã không ngừng nhìn Triệu Tĩnh Vũ như một vị vua mặc hoàng bào chói loá, Tô Văn Huy làm sao có thể nghĩ Triệu Tĩnh Vũ  xấu xa, trong mắt anh ta Triệu Tĩnh Vũ không những là hoá thân hoàn mỹ mà còn là người đàn ông anh ta gửi gắm nhiều hy vọng to tát.

Anh ta thầm thích người ấy, nhưng cho tới bây giờ vẫn không dám nói, bởi vì muốn người ấy trở thành người ưu tú nhất nên không muốn đem tình cảm của mình trói buộc, ai ngờ ý nghĩ không vụ lợi này lại tạo chỗ hổng cho kẻ khác chui vào, chiếm lấy người đàn ông anh ta yêu. Nói coi anh ta làm thế nào mà không đau lòng cho được, làm thế nào mà không căm giận, phẫn nộ cho được!

Hôm nay Triệu Tĩnh Vũ tuyệt giao, anh ta chỉ còn biết nhờ Triệu Chi Đào. Tuy Triệu Chi Đào cũng không có cách ngăn Triệu Tĩnh Vũ, nhưng ít nhất ông ấy cũng là người cuối cùng có thể trông chờ.

Cơ mà Triệu Chi Đào hình như không có ý muốn nhúng tay vào.

“Nó đồng ý cho bác một đứa cháu, thế là đủ rồi. Hôn nhân thì cũng chỉ là chuyện nhất thời, chỉ có người thừa kế là quan trọng nhất, lần này bác kệ nó thôi, chỉ cần nó có thể thực hiện tốt lời hứa sinh con trai, cuộc sống của nó có thế nào bác cũng không nhắc nữa.”

“Nhưng…” Tô Văn Huy lo lắng nói, “Cậu ấy muốn để một kẻ lưỡng tính sinh con cho mình ạ!”

Triệu Chi Đào bình thản ngồi trên ghế, cười cười: “Mẹ đứa bé là ai bác không quản, chỉ cần đứa bé khoẻ mạnh là ổn, Triệu Tĩnh Vũ vô cùng hiểu điều này, nó biết nên làm gì.”

Tô Văn Huy nắm chặt tay.

“Văn Huy.” Triệu Chi Đào hút một điếu xì gà, nhả ra một đợt khói trắng. Ông ta nhìn Tô Văn Huy qua đám khói, chậm rãi nói: “Bác hiểu lòng cháu.”

“Bác?!”

“Tĩnh Vũ, thằng bé này nói thật là vẫn chưa hết hy vọng, cháu từ nhỏ đến giờ là bạn nó, nó thuộc loại ương bướng, cho nên cháu cố mấy cũng vô dụng thôi, đây là chuyện nó cho là đúng, không ai có thể thay đổi.” Triệu Chi Đào đứng lên, “Nếu… Trước kia cháu chịu khó thay đổi cục diện, thì ngày hôm nay cũng không đến mức này.”

Tô Văn Huy trong lòng tràn đầy hối hận. Thế này là Triệu Chi Đào đã nể mặt anh ta mà nói ra, nếu không theo tính cách ông ấy, với kẻ bại trận là không lưu tình mà đuổi phứt đi rồi.

Thất bại, cả đời đều thất bại…

Nhưng mà Tô Văn Huy không cam tâm thua cái kẻ vô dụng kia đâu, Trình Gia Nhạc, chúng ta cùng chờ xem.

Triệu Tĩnh Vũ vì nghĩ cho sức khoẻ đứa bé, hai người bọn họ đã sớm lên kế hoạch ăn uống đầy đủ. Nhưng Trình Gia Nhạc không có tâm trạng, một lòng một dạ chỉ muốn nhanh nhanh sinh một đứa con trai.

Hai tháng qua, bụng cậu một chút cũng không thay đổi. Ngược lại, vì thời gian này ăn uống được bổ sung dinh dưỡng nên cơ thể gầy yếu bắt đầu khỏe khoắn lên, ngay cả mặt cũng tròn tròn hơn hẳn.

Hiện giờ cũng không khó coi lắm. Cậu nhìn mình trong gương, Trình Gia Nhạc này trông cũng đã quen mắt hơn rồi.

Được chăm sóc kỹ nên Trình Gia Nhạc không phải lo gì.

Mười năm rồi chưa được hưởng thế này, cơ thể cậu tuy thích ứng, nhưng trong lòng rất lộn xộn. Nếu một ngày kia cậu mất đi khoảng thời gian thoải mái, cậu có thể chịu được không?

Thân thể khiếm khuyết, cùng tâm hồn bị thương tổn, còn có thể phục hồi lại không?

Không, không được thối chí. Trình Gia Nhạc lắc đầu, muốn đem suy nghĩ lo lắng kia lắc văng ra ngoài. Động tác này bị Triệu Tĩnh Vũ thấy được.

“Còn ở đó làm trò gì, mau thay đồ, dạ tiệc sắp bắt đầu rồi.”

Anh ta vừa nói vừa đi qua, đem một bộ dạ phục tinh xảo đặt lên giường cạnh Trình Gia Nhạc. Lễ phục trắng tinh, làm cho Trình Gia Nhạc cảm thấy vô cùng kiểu cách.

Cậu không hiểu nổi mà nhíu nhíu mày.

“Mau thay đi, đây là tôi chọn cho cậu đó. Tuy dạ tiệc hôm nay cậu không phải bạn nhảy của tôi, nhưng tôi cũng không thể để cậu bị mất mặt được. Đừng dỗi nữa.” Nói xong hôn lên mặt Trình Gia Nhạc một cái, xong quay ra gương thắt nơ.

Đối với kiểu thân mật này đã thành quen nên Trình Gia Nhạc cầm bộ đồ đi vào phòng tắm.

Mình ít nhất cũng nên làm một tình nhân biết nghe lời. Cậu trong lòng nghĩ vậy.

***