Dụ Hoặc

Chương 2






Triệu Tĩnh Vũ ngồi trên ghế bành, ngắm nghía cái bật lửa trước mắt. Anh ta không hút thuốc, nhưng lại thích sưu tầm bật lửa. Thứ hiện trong tay anh ta bây giờ thật đúng là loại tuyệt hảo, là do Tô Văn Huy, người đàn ông đối diện đang lải nhải kia mang về từ nước XXX cho anh ta.



Nếu không vì cái bật lửa này, anh ta đã sớm đem cái tên như gà mái kia đuổi ra khỏi văn phòng rồi. 

“Anh rốt cuộc có nghe tôi nói không đó!” 

“Hoá ra cậu cũng biết tôi không có nghe sao.” 

“Anh… Ai, Tĩnh Vũ, tôi thế nào cũng không tưởng được anh lại có sở thích này, trách chi trước kia con gái một đám đưa lên tận cửa anh cũng không thèm, hoá ra anh là người đồng tính! Tôi nói anh muốn tìm đàn ông cũng nên tìm người tốt chút, Trình Gia Nhạc này là cái thứ gì chứ hả?” 

“Tôi sao lại cảm thấy giọng cậu sặc mùi ghen tức vậy?” Triệu Tĩnh Vũ lạnh lùng nói, 

“Ghen cái con mẹ anh ấy!” Tô Văn huy nhịn không được rống to. 

Triệu Tĩnh Vũ cười lạnh một tiếng, nói:“Chuyện của tôi cậu đừng có quan tâm nhiều, huống hồ tôi cũng không muốn nói tiếp với cậu, cậu đã chọn việc phản bội tôi để theo lão ta, thì đừng có hy vọng tôi đối xử tốt với cậu.” 

Tô Văn Huy quýnh quáng nói:“Tôi không có phản bội anh, ngoài chuyện của Christy lần trước, tôi…” 

“Không làm sao phải nói. Tôi còn có cuộc họp, mời cậu về cho.” 

Tô Văn Huy nhìn vè mặt lạnh lùng của Triệu Tĩnh Vũ, cho dù trong lòng khổ sở vẫn đành xoay người rời đi. 

Triệu Tĩnh Vũ không ngừng bật tắt cái bật lửa tinh xảo trong tay, ánh lửa loé lên yếu ớt trong văn phòng sáng sủa. 

Triệu Tĩnh Vũ nhìn nó vừa chớp vừa tắt, nhớ tới chuyện hôm đó.

Hôm ấy, anh ta cùng người anh họ là bác sỹ đến công ty, sau đó ở trong văn phòng nhìn thấy một tập hồ sơ…

“Trình Gia Nhạc? Anh thấy quen quen…” 

“Chuyện gì vậy?” 

“Không sao, người này hình như trước kia là bệnh nhân của anh.” Triệu Hải Xuyên cầm lấy hồ sơ kia, ngón tay thon dài lật lật, trên mặt lộ ra ý cười, anh ta hướng qua Triệu Tĩnh Vũ nói: “Đúng rồi, chính là cậu ta.” 

Triệu Tĩnh Vũ khó hiểu nhìn anh ta, cầm lấy xem tập hồ sơ, nhìn ảnh người thanh niên tên Trinh Gia Nhạc, là một người có vẻ bình thường. 

“Ba năm trước, có cậu trai đến chỗ anh khám, ai ngờ, hoá ra là bị loại “bệnh” như vậy…”

Triệu Tĩnh Vũ nghĩ đến đây nhịn không được nở nụ cười, lúc ấy anh ta liền có hứng thú với Trình Gia Nhạc. Khi đó hồ sơ của Trình Gia Nhạc nằm trên bàn anh ta là bởi vì có đợt thay đổi nhân sự. Triệu Tĩnh Vũ chẳng những giữ Trình Gia Nhạc lại, còn điều cậu ta đến bên cạnh mình. Vốn anh ta còn phải vắt óc tính kế xem làm thế nào cho Trình Gia Nhạc mắc câu, thì sau đó vô tình nghe người ta nói chuyện, Trình Gia Nhạc vô cùng keo kiệt, đối với đồng nghiệp từ các phòng ban cho đến văn phòng tổng giám đốc cũng chưa từng mời họ lấy một cốc cafê. Thế là Triệu Tĩnh Vũ quyết định dùng một khoản tiền dụ dỗ cậu ta, chính là không ngờ một vạn đồng có thể khiến cho người kia bán mình, rồi vẫn có thể đi làm như thường, chuyện này khiến anh ta thấy khinh bỉ. 

Nhưng mà, đối với cơ thể đó vẫn là vô cùng chờ mong, Trình Gia Nhạc à Trình Gia Nhạc, tôi thật ra rất muốn mở mang hiểu biết, người lưỡng tính rốt cuộc có vị như thế nào!