Dụ Lang

Chương 36: Uy lực chấn biên cương không giảm (Hạ)




Tên tiểu binh kia đánh giá Thẩm Thất một phen, tất nhiên là không tin tưởng.

Thẩm Thất không thể không ưỡn ngực mạnh miệng nói, “Còn không mau mang ta đi gặp nguyên soái, làm lỡ quân tình ngươi có chịu trách nhiệm được không?”

Tên tiểu binh kia thật sự đi bẩm báo với cấp trên, không lâu sau có người tới áp giải Thẩm Thất đi đến chỗ lều chủ tướng. Trong lòng Thẩm Thất cảm thấy thoải mái, xem ra quân đội của Hàn Sâm không tệ, chưa từng khinh thường hay giấu giếm chuyện tình, mà còn vui vẻ tiếp thu mọi tin tức.

Chẳng qua, Thẩm Thất thở dài, gặp phải một người báo tin giả, trước mắt bao nhiêu người, Thẩm Thất sợ làm mất mặt Hàn Sâm, trên đường đi vô cùng lo lắng, nếu không bị bắt thì hay quá rồi, cũng không cần biến thành mặt trận lớn như vậy.

Người kia áp giải Thẩm Thất đi tới chỗ cách lều chủ tướng không xa: “Đợi chỗ này.”

Nào biết đứng một lúc liền đợi một canh giờ, hai chân Thẩm Thất đứng đến phát run, mới nghe thấy trong lều chủ tướng có người hô vào đi. Thẩm Thất cho rằng Hàn Sâm đang thảo luận việc quân, nào biết lúc nàng đi vào, chỉ có một mình Hàn Sâm, hắn nhìn thấy Thẩm Thất cũng không biểu hiện một chút kinh ngạc nào.

“Chàng sớm biết?!” Thẩm Thất cũng quên luôn việc ăn năng sám hối rồi.

“Biết cái gì, biết việc nàng lẫn trốn trong quân đội?” Hàn Sâm thản nhiên nói.

“Vậy chàng còn…” Thẩm Thất chợt nở nụ cười, vốn sợ Hàn Sâm sẽ trách cứ, thật ra lúc nàng khuyên nhủ Tiền Nhi, đều là nàng bịa chuyện, chỉ sợ nha đầu kia ngăn cản mình, bây giờ nghĩ lại nói không chừng Hàn Sâm thật sự có ý này, nhưng mà hắn lại bắt nàng đứng đợi một canh giờ, dù sao thì, Thẩm Thất cũng thấy vui. Nàng dễ dàng trà trộn vào quân đội, ban đầu còn định khoe khoang bản thân mình thông minh, giờ mới biết hóa ra có người cố ý thả nước.

Đứng suốt một canh giờ, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, lý thuyết mà nói đã trừng phạt xong, sau đó sẽ sóng yên biển lặng, tính tình Hàn Sâm xem như Thẩm Thất hiểu rất rõ, nàng vốn nghĩ phải một khóc hai nháo ba thắt cổ mới khiến cho Hàn Sâm không bắt nàng quay về, không nghĩ tới mọi chuyện lại dễ dàng như vậy.

“Nàng cười cái gì?” Hàn Sâm có chút ngạc nhiên.

“Chàng thật sự muốn ta tới?” Thẩm Thất cười trộm đi tới gần Hàn Sâm, đây cũng là điển hình của câu gặp may thu nhiều lợi, khiến lão hổ vượt tường.

“Ta thiếu vài người để sai vặt.” Vậy mà Hàn Sâm lại không tức giận.

Lần này tới lượt Thẩm Thất ngạc nhiên, “Chàng không giận?”

“Giận vì cái gì? Giận việc nàng nữ giả nam trang?” Hàn Sâm cười cười.

“Thì ra chàng thật sự hi vọng ta tới?” Vẻ mặt Thẩm Thất không thể tin giữ cánh tay Hàn Sâm, trong mắt chứa đầy sự vui mừng, “Nhưng mà, tại sao chứ?” Rõ ràng là không nên.

Hàn Sâm chỉ nhìn Thẩm Thất mà không nói lời nào, trong con ngươi có một loại đau khổ không diễn tả được, Thẩm Thất lập tức hiểu rõ chân tướng. Hắn sợ nàng dẫm lên vết xe đổ, gặp lão sắc quỷ kia? Vẻ vui mừng của Thẩm Thất lập tức bớt đi một chút, lúc này nàng mong có thể chen ngang giữa hắn với Mai Nhược Hàm chứ không phải là cái hồn phách kia.

“Là nàng ấy đẹp hay ta đẹp?” Thẩm Thất nhớ lại liền hỏi.

Vẻ mặt Hàn Sâm chợt thu lại, híp mắt nhìn, một lúc lâu sau cũng không nói lời nào.

“Nhất định là ta đẹp hơn.” Thẩm Thất hờn giận nói.

“Nàng ấy thanh lệ hơn nàng một chút.” Hàn Sâm bình tĩnh trả lời.

Thật ra Thẩm Thất nên vui mừng vì Hàn Sâm có thể thoải mái nói chuyện nữ nhân kia với nàng, nhưng mà, dù thế nào Thẩm Thất cũng không chịu được chuyện người khác đẹp hơn nàng, huống chi còn là nữ nhân kia.

“Hừ.” Thẩm Thất vén rèm lên, bên trong là chỗ nghỉ ngơi của Hàn Sâm, nàng cởi quần áo để một bên, dùng chăn che kín mặt, thật lâu sau mới xốc chăn lên bỉu môi gào: “Nhất định là ta đẹp hơn nàng.”

Đáng tiếc xinh đẹp không thể làm cơm ăn.

Thẩm Thất không chịu nổi cơm rau dưa, tuy nhiên lúc trước bị Hàn Sâm mạnh mẽ giáo huấn, nhưng có vài người biết cách biến những thứ thông thường thành khác thường, chẳng hạn như trứng.

Chỉ cần Thẩm Thất không dày vò Hàn Sâm, thì Hàn Sâm có thể thay đổi ý kiến theo nàng. Nhưng Thẩm Thất cảm thấy Hàn Sâm là người rất tốt, hắn muốn đồng cam cộng khổ với các huynh đệ trong quân đội, nên chấp nhận ăn rau dại, nhưng lại không ép Thẩm Thất phải ăn chung.

“Vương gia, thật ra ta cũng có thể ăn rau dại với bánh.” Lúc chập tối, Thẩm Thất có chút xấu hổ nhìn lính vụ đặc biệt đưa tới cho nàng bốn quả trứng gà. Lương thực của quân đội Tây Hoa không hề sung túc, nếu không nhanh chóng kết thúc chiến tranh, chỉ sợ không kéo dài nổi.

“Ăn được, nếu nàng ăn xong lại bị tiêu chảy, chẳng phải ta tự rước chuyện vào người sao?” Hàn Sâm không nể nang nhìn thẳng Thẩm Thất, ánh mắt người nào đó đã cười thành trăng rằm rồi.

“Tuân mệnh, Nguyên soái!” Thẩm Thất vội vàng cầm lấy bốn quả trứng gà, lâu lắm rồi không được ăn mặn, bỗng nhiên cảm thấy quả trứng này thật đáng yêu.

Hàn Sâm ngồi phía trước ăn bánh với rau, Thẩm Thất ở trong lều nhỏ đập quả trứng của nàng, không biết là trời sinh nàng ắt có dụng hay là vì cái gì, mười ngón tay của Thẩm Thất cô nương mùa xuân không đụng nước, chỉ có sai khiến người khác đưa cơm tới, hay là tượng để trưng. Người lo việc nấu cơm Bàn Đại Hải không thể không khâm phục Thẩm Thất, quả thực là người quyền quý khác xa với những kẻ không biết ăn, biết mặc, Thẩm Thất rất biết ăn cơm.

Thẩm Thất như hoa như ngọc bê bát canh trứng tới lều Hàn Sâm, lúc đó Hàn Sâm đã ăn cơm xong, nghị luận xong, chợp mắt một chút rồi tiếp tục nghiên cứu bản đồ.

Thẩm Thất bưng bát, vừa ăn canh trứng vừa nhìn Hàn Sâm bên cạnh, đợi khi hắn tập trung tinh thần, nàng tiện thể nhấc lên một muỗng canh trứng, chỉ có lúc này hắn mới không lãng phí thời gian để cự tuyệt nàng, mà ăn hết.

Thẩm Thất cười hì hì nói: “Chàng thấy như thế nào?”

Hàn Sâm cảm nhận mùi vị trong miệng, “Bàn Đại Hải có thể nấu được cái này?”

“Tất nhiên không phải hắn.” Thẩm Thất cực kì tự hào ưỡn ngực.

“Trứng này thả vào rau lại không bị nát, mùi hương thơm ngát mà không tanh, trái lại có chút lạ.” Hàn Sâm nói trúng phóc, rau nấu chung với trứng nhưng trứng lại không bị nát, thật sự là có chút tâm tư.

Thẩm Thất gật đầu như gà mổ thóc, nhưng miệng khiêm tốn nói: “Không tính là cái gì, không tính là cái gì. Chẳng qua hấp trứng có hơi tốn công một chút, trước đó đánh tan trứng, sau đó khuấy đều, đợi rau chín rồi bỏ vào.” Cái này là Thẩm Thất vô tình học được trong sách cổ.

Hàn Sâm giống như nghe, cũng giống như không nghe, Thẩm Thất cũng không quản hắn, chỉ nhẹ giọng chậm rãi nói, nàng hận không thể lấy toàn bộ cái mình biết nhét vào đầu Hàn Sâm, bởi vì không biết từ lúc nào Hàn Sâm đã có thói quen, mỗi khi nghe Thẩm Thất nói có thể ngủ gật. Khiến Thẩm Thất tức không được mà khóc cũng không xong, nhưng hiện tại nàng rất vui mừng, cuối cùng cũng tìm thấy biện pháp giúp Hàn Sâm nghỉ ngơi rồi.

Đoạn đường này bọn họ có trải qua vài trận ác chiến, nhưng đều là chiến thắng trở về, tuy nhiên kỵ binh của Bắc Hồ rất hùng mạnh, cho dù toàn bộ binh lính Tây Hoa đến, nếu ở trên bình nguyên thì họ không hề có ưu thế. Dù chiến thắng trở về, nhưng binh lực tổn thất nghiêm trọng, cũng không phải chuyện gì vui, bình thường Thẩm Thất nhìn thấy bộ dáng tỉnh táo sáng suốt của Hàn Sâm, nhưng khi ngủ hắn lại nhíu chặt mày.

Thẩm Thất có thể giúp Hàn Sâm nghỉ ngơi một chút mà trong lòng nàng vui mừng khôn xiết. Nhìn hắn ngủ say, nàng liền đi ra khỏi lều, hồi nãy dặn Bàn Đại Hải đun nước hiện giờ vẫn còn ấm, Thẩm Thất xắn ống tay áo, lấy quần áo Hàn Sâm đi giặt.

Trời lạnh buốt, đất đóng băng, Thẩm Thất dùng nước nóng giặt quần áo, coi như là rất xa xỉ rồi. Nhưng không ai nói xấu, lính vụ nhìn thấy thì vô cùng hâm mộ nguyên soái thật may mắn, có người vợ vừa đẹp vừa tốt, lại còn rất ân cần, thân thiện.

Tin tức Thẩm Thất là vương phi của Hàn Sâm, hắn cũng không che giấu, dù sao Thẩm Thất muốn ở bên cạnh hắn, hắn có giấu cũng không được. Huống chi tất cả mọi người nhìn thấy Lan Lăng vương phi nữ giả nam trang chạy theo nghìn dặm để lo cho phu quân, hoàn toàn cảm thấy mới lạ, vô cùng hâm mộ.

“Ai, các ngươi nói xem khi nào mới đánh xong trận này, những người Hồ thấy chúng ta bỏ chạy, liền dí theo cướp đoạt, có ăn có uống, sung sướng hơn chúng ta nhiều.”

Lúc Thẩm Thất giặt quần áo nghe thấy lính tuần tra bên ngoài đi đến tán chuyện với Bàn Đại Hải mấy câu, nghe thế Thẩm Thất không nhịn được trả lời, “Nếu chúng ta có thể cướp bọn họ rồi lấy cái đó thành của mình thì tốt rồi.”