Dụ Lang

Chương 5-1: Ra ngoài đều là nhìn hoa nhân (1)




Đương nhiên Thẩm Thất đã sớm nhìn ra, nhưng không có nhiệt tình giống như Hoàng thị và Tô thị lanh mồm lanh miệng cùng không có nhãn lực* này. (* năng lực phân biệt)

“Đúng vậy đó, loại người này mặt ngoài thoạt nhìn đơn thuần kiêu ngạo nhưng thực chất bên trong lại dụ dỗ người, nam nhân nào không bị nàng ta dụ dỗ chứ, các ngươi đều phải cẩn thận một chút đấy.” Đỗ thị chua lòm nói.

Hiện giờ Thẩm Thất mới hiểu được tại sao ngay từ đầu Đỗ thị lại không chào đón Mai Nhược Hàm, xem ra vị Đỗ Tam này cũng là quả lựu dưới váy Mai Nhược Hàm, vả lại còn thật sự si tình, chỉ vì một tiểu thiếp có bộ dạng giống năm phần lại ném chính thê của mình sang một bên.

“Ngươi cứ như vậy mà mặc kệ nữ nhân kia cưỡi trên đầu ngươi sao?” Thẩm Thất liếc Đỗ thị một cái.

Mới nói tới đây, liền thấy có thị nữ tiến vào hầu hạ, “Cô nương nhà nô tỳ để nô tỳ tới đây đưa chút đồ ăn vặt cho mấy vị phu nhân.”

“Vẫn là cô nương nhà ngươi suy nghĩ chu đáo, món ăn vặt này cũng rất độc đáo.” Thẩm Thất nhìn những thức ăn trong đĩa đều ấn một chữ mai, có một cánh hoa mai, có mùi vị hoa mai, ngay cả hạt dưa cũng là vị hoa mai.

Đỗ thị vừa nhìn liền tức giận, “Không có không ăn, chẳng lẽ chúng ta là quỷ chết đói đầu thai, cả ngày chỉ nghĩ đến ăn thôi sao?”

Đợi thị nữ kia bị đuổi đi, Thẩm Thất mới nói: “Ngươi ở chỗ này ngang ngược ngún nguẩy cái gì, Mai cô nương người ta không trêu chọc đến ngươi, ngươi có bản lĩnh thì trở về đi đối phó với nữ nhân kia đi?” Thẩm Thất không muốn nhìn nữ nhân này bực tức ở chỗ này, nhưng lại không muốn làm người chà đạp.

“Đối phó nữ nhân kia? Ngươi không biết Đỗ Tam cưng chiều nàng ta bao nhiêu, ta chỉ mới liếc một cái, Đỗ Tam sợ ta ăn thịt nàng ta đấy.” Đỗ thị nước chua đầy bụng, nước mắt đã bao lấy hốc mắt.

Hoàng thị và Tô thị cũng thở dài theo, xem chừng cũng gặp phải vấn đề tương tự, “Nam nhân đều như vậy, luôn tìm những thứ mới mẻ, nhưng khi chết đi ngươi mới là người được để bài vị trong Từ Đường.”

Đỗ thị lau lau nước mắt, “Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.”

Thẩm Thất nhìn nhìn ngược lại không dám nghĩ đến có một ngày Hàn Sâm sẽ như thế hay không, nhưng nàng nghĩ mình nhất định không thể chịu phận bất hạnh như đám người Đỗ thị. Ước chừng có chút cảm giác thỏ chết cáo khóc*, Thẩm Thất cầm ống nhòm đi ra lan can, viện cớ thừa dịp này đánh giá xung quanh, tránh xa Đỗ thị đang bực dọc kia. Đỗ thị và hai người Tô Hoàng vẫn ở trong phòng thảo luận. (* tương tự câu ‘một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ’)

Thẩm Thất hoàn toàn không dự đoán được nàng sẽ nhìn thấy Mai Nhược Hàm ở trong ống nhòm, chủ nhân của ngày hôm nay rất lâu không thấy xuất hiện, ở trong rừng mai kia còn có một nam nhân, áo choàng màu tím, Thẩm Thất cực kỳ quen thuộc.

Mặc dù ở trong ống nhòm Thẩm Thất không nhìn thấy rõ ánh mắt của Mai Nhược Hàm, nhưng nghĩ cũng có thể nghĩ đến ánh mắt đó động lòng người như thế nào. Hai người kia chỉ đối mặt nhìn nhau, rất có khổ tình cầm tay nhìn nhau hai mắt đẫm lệ. Thẩm Thất thấy Mai Nhược Hàm bỗng nhiên nhào vào trong lòng Hàn Sâm, Hàn Sâm sững sờ chốc lát, nhẹ nhàng đẩy nàng ra, Thẩm Thất cảm thấy còn có chút an ủi, lại thấy Hàn Sâm dường như nhìn về phía mình liếc mắt một cái, nàng phản xạ lùi về sau, nhưng lại nhớ tới nàng đang ở chỗ cao cách nơi đó rất xa, chắc chắn Hàn Sâm không thể phát hiện được, cho nên liền ổn định tâm thần. Một màn kế tiếp, khiến nàng cảm thấy trái tim như bị người ta nắm chặt, còn đặt ở trong chảo dầu nóng. Thẩm Thất nhìn hai người đang ôm hôn kia không biết nên phản ứng như thế nào.

“Vương phi, ngươi đang nhìn cái gì đấy, sao lại chuyên tâm như vậy?” Âm thanh của Đỗ thị vang lên ở phía sau lưng Thẩm Thất.

“Không có gì, chỉ cảm thấy đồ vật nhỏ này rất thú vị, cho nên nhìn xem chung quanh một chút.” Thẩm Thất không kinh ngạc với giọng nói bình tĩnh của mình, một màn vừa rồi kia, nàng không muốn cho bất luận kẻ nào nhìn thấy. Bởi vì những cái này sẽ không thực sự lâu dài, sớm hay muộn nàng cũng sẽ cắt đứt đường nhớ nhung Mai Nhược Hàm, cho nên không cần thiết để cho đám người Đỗ thị nhìn thấy quẫn cảnh của nàng.

“Nếu như ngươi thích, vậy cầm lấy đi.”

“Vậy thì đa tạ.” Thẩm Thất quay đầu nhìn Đỗ thị cười sáng lạn.

“Aiz, trong những người chúng ta, chỉ có ngươi là không cần lo lắng cho họ Mai kia nhất, nàng ta ấy à, ngay cả một đầu ngón tay cũng không bằng ngươi, xem Vương gia đối xử với ngươi thật tốt, ngay cả quần áo cũng tự mình mua tới cho ngươi.” Đỗ thị ê ẩm nói.

Chuyện Hàn Sâm mua quần áo cho Thẩm Thất, Thẩm Thất không biết là ai truyền ra ngoài, nhưng lúc này để cho người ta nhìn thấy bộ dạng phu thê đằm thắm của nàng và Hàn Sâm cũng không tệ, có đôi khi lớp giấy này rõ ràng rất hư ảo, nhưng cũng không thể xé ra. “Có phải nên dùng thiện rồi không?”

“Đúng rồi, ban nãy có người đến thỉnh chúng ta đi dùng thiện đấy, đến sảnh Hoa Tuyết.”

Đoàn người Thẩm Thất bắt đầu đi ra ngoài, ở bên cạnh sảnh Hoa Tuyết, Thẩm Thất thấy Hàn Sâm bỗng nhiên từ chỗ rẽ đi lại đây, nàng vốn muốn nghênh đón, nhưng nghĩ đến một màn lúc nãy, nhất thời ngừng cước bộ. Nào biết lúc Hàn Sâm đi ngang qua đám người các nàng cũng chỉ thản nhiên nhìn thoáng qua các nàng, sau đó gật gật đầu liền đi qua. Thẩm Thất hơi hơi mấp máy miệng, nhưng không kêu lên. Đơn giản là vì cái nhìn ban nãy của Hàn Sâm đối với nàng quá mức lạnh nhạt, giống như nàng chỉ là một gốc cây ven đường, căn bản không vào được trong mắt của y.

Hàn Sâm đi rồi, bên kia lại chậm rãi đi ra một người, chính là Mai Nhược Hàm.

“Mai tỷ tỷ.” Thẩm Thất ngọt ngào kêu một tiếng.

Mai Nhược Hàm lại giống như bị kinh ngạc kêu to một tiếng, thiếu chút nữa té ngã, “À, là Thẩm gia muội muội.”

Thẩm Thất thấy bộ dáng ‘có tật giật mình’ của Mai Nhược Hàm, trong lòng liền hiểu rõ là chuyện gì, chỉ sợ trước trận kia, nàng ta và Hàn Sâm luôn luôn dính cùng một chỗ, Thẩm Thất biết Hàn Sâm lén lút dịu dàng, trong lòng trực tiếp nổi lên đau xót.

Mai Nhược Hàm cúi người, tìm một cái cớ rời đi trước, Đỗ thị ở sau lưng nàng ta nhổ một ngụm nước miếng nói: “Không biết tại sao nam nhân đều yêu thích bộ dạng này của nàng ta? Gió thổi một chút liền ngã thì có cái gì thú vị chứ.”

Thẩm Thất lại hận mình không thể giống như Mai Nhược Hàm, ôn nhu yếu ớt, khiến người ta yêu thương, chỉ là từ nhỏ nàng được phụ thân mẫu thân xem như bảo bối, thuốc bổ quý hiếm gì đều đưa cho nàng dùng, từ nhỏ đến lớn chưa từng bị bệnh gì. “Bớt tranh cãi đi, đi thôi, quản không được nam nhân nhà mình, ngoại trừ trách mình ra thì còn có thể trách ai.”

Đỗ thị bất mãn đi theo phía sau nàng.

“Thất Thất, có phải hôm nay muội tới muộn không.” Thẩm Thất vừa mới bước ra sảnh Hoa Tuyết liền nhìn thấy Ngũ ca của mình hướng về phía mình vẫy vẫy tay.

“Vâng, sáng nay rời giường có chút khó chịu.” Thẩm Thất đi qua, ở Thẩm gia chỉ có Ngũ ca là hiểu nàng nhất.

Thẩm Thanh Thu vươn tay sờ sờ cái trán của Thẩm Thất, “Trời lạnh thế này tại sao lại mặc ít như vậy?” Thẩm Thanh Thu nhíu mày nhìn nhìn Thẩm Thất, cởi áo khoác lông cừu của mình xuống khoác lên trên người Thẩm Thất, “Vũ Tu, đi lấy lò ấp cho Thất cô nương.” Vũ Tu là gã sai vặt bên người của Thẩm Thanh Thu.

“Muội không lạnh, Ngũ Ca.” Thẩm Thất hờn dỗi nói.

“Nói bậy, xem tay của muội lạnh như băng thế này.” Thẩm Thanh Thu cầm hai tay Thẩm Thất, động tác như vậy vốn không thích hợp, nhưng từ nhỏ tình cảm của hắn và Thẩm Thất rất tốt, cho nên mọi người cũng không kinh sợ khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Trước kia Thẩm Thất cảm thấy không sao, nhưng từ sau khi xuất giá đã lâu rồi không nhìn thấy Thẩm Thanh Thu, bỗng nhiên bị hắn nắm chặt như vậy, chợt có chút không quen, vụng trộm dò xét Hàn Sâm một cái, lại thấy y cũng đang nhìn mình, bộ dạng như có điều suy nghĩ, khóe miệng chứa đựng một nụ cười có hàm ý vô cùng mỉa mai.

“Muội đi dùng bữa, Ngũ Ca.” Thẩm Thất thu hồi ánh mắt, rút tay về, quay đầu không nhìn Hàn Sâm nữa. Chỉ nghe thấy Thẩm Thanh Thu nói với Hàn Sâm ở phía sau: “Vương gia, lát nữa dùng xong thiện, chúng ta đánh một trận mã cầu như thế nào, lần trước ta không phục.”

“Lần trước cũng chỉ là bổn vương may mắn giành chiến thắng, Ngũ ca không cần để ở trong lòng, lát nữa bổn vương còn có chút chuyện, chỉ sợ không thể bồi Ngũ ca tận hứng.”

Tâm của Thẩm Thất sớm bắt đầu nghĩ đến lát nữa Hàn Sâm có chuyện gì, không phải là lén lút với Mai Nhược Hàm chứ? Cho nên lúc dùng cơm căn bản nàng không ăn thức ăn gì. Ăn xong cơm liền vội vã đi ra cửa tìm Hàn Sâm.

“Ái phi đang tìm bổn vương?” Âm thanh của Hàn Sâm bỗng nhiên truyền đến bên tai Thẩm Thất.

Thân thể Thẩm Thất cứng đờ, cố ý không đếm xỉa đến Hàn Sâm, “Hừ.”

“Tại sao lại tức giận, thật là một cái túi hẹp hòi, bổn vương muốn đi, ái phi cũng muốn đi cùng bổn vương sao?”

Thẩm Thất vốn muốn không để ý đến Hàn Sâm, nhưng nghe y nói như thế, càng không yên lòng, đành phải đi theo y đến tạm biệt chủ nhân. “Huynh muốn đi?” Trong giọng nói của Mai Nhược Hàm có ý không đành lòng.

“Ừm.”

“Sau này Mai tỷ tỷ có rảnh cũng đến quý phủ của chúng tôi chơi một chút đi.” Thẩm Thất cười nói, trong lòng nàng có vấn đề, trên mặt lại càng bày ra biểu hiện thân cận.

“Ừm.” Tạm biệt xong, Mai Nhược Hàm không nhìn Thẩm Thất, rốt cuộc nàng vẫn oán giận Thẩm Thất.

Sai khi Thẩm Thất lên xe ngựa, liền nằm ở trên bàn, không để ý tới Hàn Sâm.

“Người nào to gan dám trêu chọc nàng tức giận như vậy?” Hàn Sâm ôm lấy Thẩm Thất từ phía sau lưng.