Du Long Tùy Nguyệt

Quyển 1 - Chương 26: Hiểu lầm nảy sinh như thế này




Triệu Phổ lần này giận dữ rất nghiêm trọng, cho nên ảnh vệ binh lính ko dám chậm trễ, mau chóng tập trung toàn bộ nha hoàn hạ nhân của Vương phủ tới một chỗ.

Tất cả vừa nghe nói có người hạ độc muốn ám hại Hoàng Thái Phi, cả đám người đều sợ đến mức trợn tròn mắt, đây là chuyện lớn, nếu Triệu Phổ ra lệnh một tiếng không cần biết đúng sai đem tất cả bọn họ đi làm thịt, vậy cũng không thể nào cãi lí được.

Vì vậy, trong đại viện Vương phủ, nha hoàn hạ nhân đều run cầm cập như đang sàng thóc, dồn một cục lại với nhau. May mà Vương phi thường ngày sinh hoạt tương đối tiết kiệm, hơn nữa Triệu Phổ hầu như quanh năn không ở trong phủ, cho nên người hầu có hạn, đây cũng là chỗ tốt, dễ dàng điều tra nội tặc. Này nếu đổi thành Bàng phủ, nha hoàn hạ nhân vừa đếm cũng có hơn ngàn người, muốn điều tra thì phiền to.

.

Đợi mọi người tập trung trong viện, Triệu Phổ nhìn Công Tôn, hỏi, “Làm sao tra?”

Công Tôn nói, “Độc tính của Trĩ Cưu Thảo rất lớn, kẻ hạ độc cũng sẽ bị trúng độc.” Nói, bảo Giả Ảnh mang đến một nắm ngân châm, đâm vào đầu ngón tay từng người, động tác giống như khi y thử độc cho Hoàng Thái Phi.

Bọn nha hoàn này đều bị đau mà kêu lên, Triệu Phổ ở một bên nhíu mày… Vừa nãy nhìn mẫu thân mình thử độc, còn tưởng rằng một chút cũng không đau, không ngờ lại đau đến như vậy.

.

Đang kiểm tra đến một tên đầu bếp ở trù phòng thì, Công Tôn chỉ thấy tay hắn run run, tựa hồ rất sợ, Giả Ảnh một bên vươn tay, chụp lấy cổ tay hắn, lạnh lùng nhìn hắn một cái.

Công Tôn dùng kim đâm sâu vào ngón tay người nọ… Rút ra một cái… Chỉ thấy là màu đen.

Công Tôn cau mày, nói, “Là hắn!”

Ngay khi Công Tôn nói ra, chỉ thấy đầu bếp nọ sợ đến xoay người muốn chạy, Giả Ảnh lanh tay lẹ mắt, túm được cổ áo hắn vứt vào trong viện… Tên kia bị quăng mạnh một cái, muốn đứng dậy lại bị Giả Ảnh đạp lên, hắn nằm úp sấp bên chân Triệu Phổ, la oai oái, “Vương Gia tha mạng a… Ta không biết đó là độc… Ta là nghe người xúi giục.”

“Nghe ai xúi giục?” Triệu Phổ mới vừa nói ra, chỉ thấy trong một loạt hạ nhân, đứng ở hàng cuối, có một tên tuổi tác hơi lớn cả kinh quay đầu bỏ chạy, bị Tử Ảnh đang đứng canh cửa một cước đạp cho lăn trở về

.

Mọi người vừa nhìn, là phó quản gia Vương Trung.

Triệu Phổ để Công Tôn kiểm tra mọi người xong, lệnh cho quản gia, vốn là đại tổng quản thái giám Triệu Huệ trong triều, đem tất cả thái giám hạ nhân và nha hoàn đều dẫn đi tra rõ quê quán một lần nữa, những kẻ lại lịch bất minh đều đuổi đi, sau này nếu có tìm hạ nhân thì ngay cả tổ tông ba đời đều phải điều tra rõ ràng, trong ngoài Vương phủ tăng cường phòng bị, sau đó những gì Hoàng Thái Phi ăn mặc chi tiêu, đều phải cẩn thận kiểm tra xét nghiệm!

.

Sau đó, Triệu Phổ gọi người đem Vương Trung cùng tên đầu bếp kia đưa vào trong biệt viện.

Hoàng Thái Phi đương nhiên biết bọn họ muốn làm gì, liền nói với Triệu Phổ, “Trạch Lam a, đừng làm hại mạng người.”

Triệu Phổ khẽ nhíu mày, sau đó gật đầu, xoay người đi.

Công Tôn ở trong phòng dùng châm cứu trừ độc cho Hoàng Thái Phi, Tiểu Tứ tử ở một bên đưa ngân châm, vừa hỏi, “Phụ thân, Cửu Cửu bọn họ đi đâu vậy?”

Công Tôn cười cười, nói, “Tiểu hài tử không thể hỏi.”

.

Chỉ chốc lát sau, Công Tôn thi châm cho Hoàng Thái Phi, nói, “Thái phi, phải chờ nửa canh giờ mới có thể rút ra.”

“Ân, hảo hảo.” Thái phi trên đầu ghim thật nhiều châm, gật đầu, nhìn Công Tôn một chút, nói, “Ta vẫn không quá an tâm a… Tính tình của Trạch Lam, tất nhiên sẽ tìm ra hung phạm… Ai, này hỏi ra với không hỏi ra, đều cực kỳ bất lợi a.”

.

Công Tôn nghe xong, cũng không phản ứng, chỉ cúi đầu, sửa sang vật dụng.

.

Hoàng Thái Phi thấy Công Tôn tỉnh bơ, thì cười hỏi, “Tiên sinh có thể hiểu được ta nói?”

Công Tôn khẽ cười cười, lắc đầu, nói, “Đệ tử ngu dốt.”

“Ha hả.” Hoàng Thái Phi cười, lắc đầu, nói, “Xem ra tiên sinh đã hiểu, nếu như không hiểu, vậy thì sẽ hỏi, không hỏi, chính là đã hiểu.”

.

Công Tôn bất đắc dĩ, nhìn Hoàng Thái Phi một chút, nói, “Thái Phi là nữ trung hào kiệt.”

“Ân.” Hoàng Thái Phi cũng không khiêm tốn, nhẹ nhàng gật đầu sau lại thở dài, có chút xúc động nói, “Nữ trung hào kiệt khiến người ta kính ngưỡng, bất quá trên đời này chân chính tương xứng với nữ trung hào kiệt thì có mấy người? Đều là bị ép buộc mà ra.”

.

Công Tôn nghe xong gật đầu, “Thái phi đích xác không dễ thở.”

“Đa tạ tiên sinh thông cảm.” Hoàng Thái Phi nói, “Ta không muốn quay về đại mạc mà ở lại Kinh thành, đơn giản chính là để hoàng thượng ăn viên thuốc an thần, ta ở trong tay hắn, Trạch Lam chí hiếu, cho nó một ngàn lí do nó cũng không tạo phản. Nhưng nếu ta chết… không khéo lại chết trong hoàng thành, vậy thì Trạch Lam tất nhiên sẽ ghi hận hoàng thượng, mà hoàng thượng cũng không có thứ gì có thể dùng để kìm hãm Trạch Lam.”

Công Tôn nghe xong, gật đầu. Có chút bùi ngùi, điều gọi là trời đất bao la, vẫn không to lớn bằng mẫu thân của mình, Hoàng Thái Phi này, để thiên hạ thái bình, lại càng vì nhi tử của mình, dĩ nhiên cam tâm tình nguyện ở lại Khai Phong làm nhân chất (con tin).

Thấy Công Tôn không có phản ứng, Hoàng Thái Phi cũng không quan tâm y có hiểu hay là u mê, tiếp tục sâu kín tâm sự, “Có thể thấy được kẻ hạ độc này không phải do hoàng thượng xúi giục… Nhưng Trạch Lam cũng không có vây cánh gì, nó nếu muốn tạo phản đăng cơ, chỉ một mình Trạch Lam có lợi, cho nên nói, kẻ hạ độc tuy rằng có gian kế, nhưng không nhất thiết là muốn hại Trạch Lam.”

Công Tôn trầm mặc —— chính xác, với danh tiếng của Triệu Phổ trong quân, hẳn là có không ít người muốn hắn xưng đế.

“Mà trong triều đều là quan văn, bọn họ biết Trạch Lam trọng võ khinh văn, còn có hơn một nửa là tham quan dung quan (quan vô dụng), trong mắt Trạch Lam không dụi được hạt cát, bên người không được phép có kẻ ngu si… So sánh đẳng cấp, đối bọn họ mà nói chắc chắn đó là trăm hại mà không có một lợi.” Hoàng Thái Phi nói, “Cho nên kẻ làm ra việc này không phải văn nhân, nhất định là quân nhân… Nói cách khác, là bạn bè trong quân của Trạch Lam.”

.

Công Tôn âm thầm nhíu mày, đích xác chỉ có một loại khả năng, nhưng loại chuyện này, y cũng biết quan hệ trọng đại, nên không muốn xen vào quá nhiều, thấy Thái Phi nhìn mình, nói, “Thái Phi phân tích thỏa đáng.”

“Ha ha.” Hoàng Thái Phi cười lắc đầu, “Lão bà ta có tâm cơ, muốn từ miệng tiên sinh nói ra thật không dễ dàng… Ta đây liền nói trắng ra vậy, lần này làm chuyện như vậy, nhất định là một vài người có địa vị trong quân, đặc biệt là kẻ ủng hộ Trạch Lam làm… Không chỉ một hai người! Năm đó Thái tổ chính là khoác hoàng bào làm hoàng đế (soán ngôi làm vua), hôm nay có người muốn noi theo, thấy lão bà ta là chướng ngại vật, cho nên muốn trừ bỏ ta, biện pháp này cũng chỉ có những mãng hán mới nghĩ ra được, cho nên không trách bọn họ. Nhưng việc này lỡ như để Trạch Lam điều tra ra, trong lòng tất nhiên sẽ không thoải mái, hôm nay làm lớn chuyện, người trong quân chắc chắn sẽ biết, hoàng thượng bên kia nhất định cũng biết.”

Công Tôn khẽ nhíu mày —— đích xác bất lợi cho Triệu Phổ.

“Người trong quân Trạch Lam không thể động vào, nếu không sẽ sinh ra chia rẽ, quân tâm thay đổi thì Trạch Lam sẽ gặp phiền phức.” Hoàng Thái Phi có chút lo lắng tâm sự, “Nhưng hoàng thượng bên kia cũng sẽ có hiềm khích lớn, hơn nữa những kẻ có dã tâm trong triều rất nhiều, chắc chắn sẽ mượn đề tài để làm khó dễ Trạch Lam… Cho nên, việc này điều tra ra là không tốt, tra không ra lại càng không ổn, trái phải đều khó xử nga!”

Công Tôn cúi đầu không nói, ngực thầm nghĩ, Hoàng Thái Phi này thực sự là lợi hại, loại tâm tư này, nếu không từng trải qua sóng gió, tuyệt đối không luyện được.

.

Tiểu Tứ tử thấy Hoàng Thái Phi vẻ mặt u sầu, liền tiến đến hỏi, “Nãi nãi ngươi làm sao vậy?”

Lão Thái phi vươn tay bế Tiểu Tứ tử đặt lên đùi, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, nói, “Tiểu Tứ tử a, nãi nãi có chuyện phiền lòng a, nghĩ không ra biện pháp.”

“Chuyện gì phiền lòng nha?” Tiểu Tứ tử vươn tay nắm tay áo của lão thái thái, ngưỡng cổ nghiêm mặt hỏi.

“Ân.” Lão thái thái cân nhắc một chút, nói, “Là như vầy, có chuyện này, biết cùng không biết, đều không được, vậy thì nên làm gì bây giờ hả?”

Tiểu Tứ tử vốn cực kỳ hồ đồ, nghe xong thì càng thêm hỗn loạn, hỏi lão Thái phi, “Cái gì có biết hay không?”

Lão Thái phi cũng cười, nói, “Là có chuyện này, biết thì không tốt, không biết cũng không tốt, nếu như biết, có một số người sẽ mất hứng, còn không biết, thì có một số người khác sẽ mất hứng, ngươi nói, bây giờ làm sao mới tốt?”

Tiểu Tứ tử nghe xong chớp chớp mắt to, nhỏ giọng nói thầm, “Vậy thì nói cho người muốn biết, biết, còn người không muốn biết, thì không cho biết.”

.

Lão Thái phi sửng sốt, nhìn chằm chằm Tiểu Tứ tử.

Công Tôn thì lại cười, lắc đầu, tiếp tục, sửa sang lại cái hòm thuốc trong tay, sửa sang xong đóng hòm lại, Công Tôn mới nói, “Việc này cũng không phải không thể giải quyết.”

“Thỉnh tiên sinh chỉ giáo.” Hoàng Thái Phi khiêm tốn thỉnh giáo

.

“Bề ngoài của Trĩ Cưu Thảo, rất giống với Lan Thảo Căn (rễ cây lan), mà những sợi râu của Lan Thảo Căn có thể làm thuốc.” Công Tôn không nhanh không chậm nói, “Việc hôm nay, có thể nói là hai hạ nhân kia tự chủ trương, không biết từ đâu hỏi được một phương thuốc nói râu Lan Thảo Căn có thể trị phong thấp, cho nên muốn cấp Thái phi chữa bệnh. Chỉ là họ lầm Trĩ Cưu Thảo là Lan Thảo Căn, cho nên hại Thái Phi trúng độc. Tuy rằng hành vi xấu xa, nhưng dù sao cũng là một mảnh trung tâm, cho nên Vương Gia chỉ là phạt nặng chứ không lấy mạng họ, đuổi người đi.”

Vương Phi nghe xong, chân mày giãn ra, nói, “Diệu kế a! Đợi lúc bọn họ trở lại báo cáo kết quả, thì nói họ bị phát hiện, Trạch Lam sau khi tra được, bọn họ cơ linh bịa chuyện nói dối, người chỉ thị bọn họ làm việc tất nhiên sẽ sợ bóng sợ gió một hồi, biện pháp tốt nhất chính là nhân nhượng không nhắc tới, như vậy có thể che đậy chuyện này… Hoàng thượng bên kia, cũng sẽ không nghi ngờ, dù có nghi ngờ, người ngoài cũng không thể xúi giục, hảo một kế tứ lạng bạt ngàn cân a.” Thái phi vui mừng, vội vàng lệnh cho đại tổng quản Triệu Huệ đem biện pháp này nhắn cho Triệu Phổ.

.

Không lâu sau, thì thấy Triệu Phổ đen mặt trở về.

“Sao vậy?” Hoàng Thái Phi cười hỏi hắn.

Triệu Phổ gật đầu, “Đã xử lí tốt.”

“Có hỏi ra được ai không?” Hoàng Thái Phi hỏi.

Triệu Phổ chần chờ một hồi, khe khẽ thở dài, gật đầu, “Hỏi được.”

Hoàng Thái Phi lắc đầu, nói, “Biết ngay ngươi nhịn không được phải hỏi cho ra mà.”

“Đám người này thực là khó ưa!” Triệu Phổ nhíu mày, “Già điên!”

.

Lão Thái phi thấy Triệu Phổ vẻ mặt tức giận, cũng lắc đầu đành chịu, tựa hồ muốn nói lại thôi, cuối cùng nhịn xuống lời muốn nói.

Công Tôn thấy thời gian đã tới, đem châm trên người lão Thái phi đều lấy xuống, nói, “Thái phi chiều nay dùng dược thảo ngâm mình nửa canh giờ, sau đó trước khi ngủ lấy dược ăn, bắt đầu từ ngày mai chỉ cần uống thuốc cùng ngâm mình là được, ba ngày sau, ta quay lại thi châm cho ngài.”

“Ai.” Hoàng Thái Phi sốt ruột, ôm Tiểu Tứ tử không buông tay, nói, “Tiên sinh không phải muốn rời đi chứ? Ở lại đây đi!”

“Đúng vậy thư ngốc.” Triệu Phổ nghĩ chuyện hôm nay nên cảm tạ Công Tôn, cũng nói, “Lưu lại đi mà.”

Công Tôn cười cười, lắc đầu, “Đã đáp ứng với Bao đại nhân sẽ ở lại Khai Phong phủ rồi, hơn nữa ta rất có hứng thú với vụ án kia, cho nên muốn quay về, dù sao thì cũng không xa, đi lại cũng dễ dàng.”

.

Triệu Phổ cùng Hoàng Thái Phi liếc mắt nhìn nhau, cũng không ngăn cản nữa, chỉ có thể để Công Tôn đi về.

Khi Tiểu Tứ tử đi, Hoàng Thái Phi cùng mấy nha hoàn cũng không buông tha, ngàn dặn dò vạn dặn dò Công Tôn nhất định phải mang Tiểu Tứ tử tới đây thường xuyên, còn sai người tặng cho một thùng kẹo bánh, mọi người cùng Tiểu Tứ tử lưu luyến không rời mà chia tay, Thái Phi bắt Triệu Phổ tự mình đưa tiễn Công Tôn bọn họ về Khai Phong phủ.

.

Trên đường, Triệu Phổ vẫn nặng nề tâm sự, Công Tôn nhìn hắn, nói, “Bất hiếu.”

Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, trừng Công Tôn, “Ngươi nghĩ ta vui lắm chắc, ta cũng muốn làm thịt đám lão già kia cho nương hết giận, nhưng không có cách nào a, làm thịt họ nương sẽ càng buồn phiền!”

Công Tôn liếc hắn, nói, “Ta không phải nhắc tới cái này!”

Triệu Phổ sửng sốt, nhìn Công Tôn, hỏi, “Ta đây có chỗ nào bất hiếu?”

.

“Thái phi vì ngươi mà oan ức lớn như vậy cũng nhịn xuống, ngươi còn chường cái mặt mốc ra, đó không phải khiến bà ấy đã uất ức càng thêm lo lắng sao?” Công Tôn hỏi ngược.

Triệu Phổ thở dài, nói, “Ta cũng biết, nhưng mà cục tức này nuốt không trôi.”

Công Tôn cười cười, nói, “Ai bảo ngươi nuốt xuống làm chi?”

“A?” Triệu Phổ mù mịt nhìn Công Tôn.

Công Tôn đưa cho Triệu Phổ một bao thuốc bột, nói, “Dược phấn này một khi ăn vào, sẽ ‘vật vã’ ba ngày ba đêm, đem đi cho mấy lão già kia ăn đi, bọn họ còn không biết tính tình của ngươi sao? Vụ án này đã điều tra rõ ngươi sẽ không bỏ qua, hiện tại gió êm sóng lặng, chứng tỏ là ngươi nhịn, nhưng ngươi là người có cừu oán tất báo, hôm nay nhẫn nại như vậy, là biểu hiện chứng tỏ ngươi đã bất mãn bọn họ, như vậy sẽ khiến bọn họ lo lắng, đừng để cuối cùng sinh ra dị tâm. Ngươi đem thuốc này cho họ ăn, hảo hảo giáo huấn bọn họ một lần, như vậy, bọn họ trong lòng cũng biết điều, ngươi cũng hết giận, cũng tốt để Thái Phi thống khoái!”

.

Triệu Phổ giơ tay tiếp nhận bao thuốc bột Công Tôn đưa qua, sửng sốt một lúc lâu, đột nhiên vỗ đùi, ôm chầm lấy Công Tôn, “Con mọt sách à, ngươi con mẹ nó thực sự quá thông minh! Lão tử chưa từng gặp thư sinh nào giỏi như ngươi!

Vừa nói, Triệu Phổ còn ôm chặt Công Tôn, sấn tới hôn mạnh lên má y chụt một cái.

Thoáng chốc…

Công Tôn ngây ngẩn cả người, Triệu Phổ cũng ngây ngẩn cả người, Tử Ảnh cùng Giả Ảnh phía sau làm bộ nhìn trời, cái gì cũng không phát hiện.

Mà ở phía sau, chợt nghe Tiểu Tứ tử đột nhiên hoan hoan hỉ hỉ kêu một tiếng, “Bạch Bạch.”

.

Công Tôn cùng Triệu Phổ song song phục hồi tinh thần, xoay mặt, thì thấy bọn họ vừa lúc đứng trước cửa một khách điếm, một bạch y nhân vừa lúc đi ra… Chính là Bạch Ngọc Đường vừa gặp mấy hôm trước.

.

Bạch Ngọc Đường vừa từ trong tửu lâu đi ra, tới cửa, thì thấy Triệu Phổ ôm Công Tôn ra sức hôn một cái.

Triệu Phổ cùng Công Tôn chỉ thấy Bạch Ngọc Đường biểu tình phức tạp quan sát cả hai, sau đó, trong mắt hiện lên một tia cười nhàn nhạt, vô thức ho khan một tiếng, từ trong tay tiểu nhị đang ngốc lăng tiếp nhận dây cương, kéo ngựa đi, lúc gần đi, còn vươn tay xoa đầu Tiểu Tứ tử.

Giả Ảnh cùng Tử Ảnh chỉ thấy lúc Bạch Ngọc Đường phi thân lên ngựa, tựa hồ thực sự nhịn không nổi nữa, khóe miệng nhoẻn lên.

Tiểu Tứ tử vẫy tay với Bạch Ngọc Đường đã đi xa, hai ảnh vệ che miệng nín cười, khi Công Tôn phục hồi tinh thần một lần nữa, chỉ thấy Triệu Phổ còn ôm y, mà trên đường hầu như tất cả mọi người đang nhìn, ngay cả trong tửu lâu cũng lặng ngắt như tờ.

.

Công Tôn cùng Triệu Phổ mấy ngày nay đã sớm nổi danh, Triệu Phổ là hôi mắt Tu La, anh hùng danh chấn Đại Tống, Công Tôn là thần y có thể đem tay đứt nối lại, ở tại Khai Phong phủ… Ánh mắt của mọi người như đang nói —— U? Thì ra hai ngươi là loại quan hệ này a.

Trong lúc nhất thời…

Công Tôn thẹn quá hóa giận, đỏ bừng khuôn mặt một cước đá văng Triệu Phổ, Triệu Phổ cũng vội vàng tránh ra, thấy Công Tôn quả nhiên đã tức giận, nhích ra, “Ai, thư ngốc, ta không có cố ý đâu!”

Công Tôn thấy có nhiều người vây quanh xem náo nhiệt, cũng không cách nào tính toán, chỉ phải hầm hừ ôm lấy Tiểu Tứ tử, quẳng lại một câu, “Đồ lưu manh!” Rồi xoay người ôm Tiểu Tứ tử đi.

.

Ba ngày sau, toàn bộ Khai Phong phủ đều truyền rằng, ngày đó Công Tôn cùng Cửu Vương Gia đi ngang qua trước cửa tửu lâu, Cửu Vương Gia đi tới ôm hôn, Công Tôn bỏ lại một câu “Đồ lưu manh” rồi đỏ mặt bỏ đi.

.

Lại qua vài ngày, lão Thái phi đang phơi nắng trong sân, lão thái giám Triệu Huệ đi tới, nói khẽ với bà: “Thái Phi, vừa có tin truyền đến, ba vị lão tướng trong Tây Bắc quân không biết có phải ăn thứ gì đó ôi thiu không, mà đã tiêu chảy mấy ngày nay, quân y dùng hết cách cũng phải bó tay, ba lão tướng chỉ có thể suốt ngày ‘đóng đô’ trong hầm cầu mà than thở.”

Hoàng Thái Phi nghe xong đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười ha ha, nói, “Diệu thay, diệu thay, con ta càng ngày càng giỏi mà.”