Dù Sao Cũng Phải Ở Bên Nhau

Chương 57-2




Giờ phút này tâm tình của Vưu Khả Ý hết sức khó chịu, rất dễ nhận thấy là bị Nữu Nữu ảnh hưởng.

Cô vừa đi tới, vừa làm khuôn mặt thối rồi nói: "Anh lề mề gì vậy, lề mề đến mức đồ ăn cũng sắp nguội mới đưa tới đây?"

Động tác của Nghiêm Khuynh dừng lại, tầm mắt dừng ở trên mặt cô, ". . . . . . Sao vậy?"

"Không sao cả." Vưu Khả Ý tiếp tục làm mặt thối, liếc nhìn món ăn trong hộp cơm . . . . . . Cá rim cà chua, cá chần nước sôi. Dừng một chút, cô nói, "Bữa sau em muốn ăn đu đủ."

Nghiêm Khuynh không lên tiếng, vẫn nhìn cô.

Cô tiếp tục bổ sung: "Sau này bữa ăn ăn đu đủ, bộ ngực lớn!" Nâng mắt vẻ mặt không tốt nhìn Nghiêm Khuynh, cô học bộ dạng của Nữu Nữu đưa tay khoa tay múa chân khoa trương ở trước ngực: "Phải ăn để bộ ngực thành ra như vậy mới được! Như vậy ——"

Lại một vòng "Tôi khoa tay múa chân còn bạn đoán" mới.

Nghiêm Khuynh đã đoán được phản đồ Nữu Nữu kia và Vưu Khả Ý nói cái gì, nhưng sắc mặt không đổi mà nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Vưu Khả Ý, sau đó bình tĩnh nói một câu: "Như vậy vô cùng tốt, không cần lớn hơn nữa."

Đôi tay Vưu Khả Ý ôm ngực, không để cho anh nhìn.

"Thật sự muốn lớn?" Anh hỏi ngược lại.

"Muốn lớn, tránh cho anh nhìn chằm chằm vào người khác cả ngày lẫn đêm." Giọng của Vưu Khả Ý chua như giấm.

Nghiêm Khuynh cười như không cười nói: "Làm sao em biết anh nhìn chằm chằm vào người khác?"

"Nữu Nữu nói cho em biết!"

"Cô nhóc kia có nói cho em biết khi anh bơm hơi được một nửa thì ngẩng đầu nói một câu với Trương tiểu thư hay không?"

Vưu Khả Ý nói ra lời trong lòng, "Nói gì?"

"Anh nói với cô ây, tôi thấy cơ ngực của cô phát triển như vậy, không bằng tự tới bơm hơi đi, tôi còn có chuyện khác phải làm, cũng không giúp cô nữa." Mặt Nghiêm Khuynh nghiêm chỉnh, giọng nói như thường, lời nói ra lại đạt đến vô sỉ.

Cơ ngực phát triển. . . . . .

Trên mặt Vưu Khả Ý lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng rốt cuộc không nhịn được mà bật cười, đẩy một cái trên ngực anh, "Sao anh thất đức như vậy hả? Người ta thích anh thời gian dài như vậy, mới để lộ ngực ở trước mặt anh. Anh cứ giễu cợt người ta như vậy, anh quả thật không hiểu phong tình!"

Nhưng chân mày khóe mắt vẻ mặt và nội dung lời nói này đều đi ngược lại, rất dễ nhận thấy, cô hết sức hài lòng đối với cách làm nhẫn tâm của Nghiêm Khuynh.

Nghiêm Khuynh chỉ có thể liếc cô một cái, "Lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển. Anh muốn khách khí với cô ấy một chút, uyển chuyển một chút, đoán chừng em lại muốn mắng anh thất đức, hoa tâm rồi."

Vưu Khả Ý không lên tiếng, ngồi ở trên ghế bắt đầu ăn cơm trưa anh làm, ăn ăn thì khóe miệng lại cong lên.

Ai biết được, người đã từng là đại ca xã hội đen hôm nay lại vùi ở địa phương nhỏ này với cô, cô dạy múa, anh bán xe sửa xe. Chiều nào sau giờ dạy học, anh cũng sẽ xuất hiện đúng lúc ở cửa phòng học, mang theo thức ăn anh làm tới.

Bọn nhỏ đều thích anh.

Dĩ nhiên, cô cũng thích anh.

Cô cúi đầu ăn, khi ngẩng đầu lại thấy được tay của anh, bởi vì nửa năm qua ngâm ở trong dầu máy nhiều, kẽ móng tay và đốt ngón tay đều bị nhuộm hơi đen, bên trên lòng ngón tay còn có một tầng vết chai vàng vàng.

Trong lòng ngọt ngào bỗng nhiên lại có tư vị chua xót.

Cô không ăn được.

Nghiêm Khuynh chú ý đến cô dừng đũa, cau mày hỏi: "Thế nào, món ăn không hợp khẩu vị?"

Cô lắc đầu.

"Hôm nay đổ hơi í nước t, cơm quá cứng rồi hả?" Anh nhớ cô thích ăn cơm mềm một chút.

Cô vẫn lắc đầu.

"Vậy là cái gì?" Nghiêm Khuynh xê dịch cái ghế, ngồi xuống nâng cằm của cô lên, kết quả nhìn thấy ánh mắt của cô giống như hơi ươn ướt, nét mặt lập tức hơi trì trệ, ". . . . . . Rốt cuộc sao vậy?"

Vưu Khả Ý không muốn kiểu cách như vậy, tùy tiện tìm một cái cớ để nói: "Thời tiết quá nóng, dạy múa đến nỗi vừa mệt vừa nóng."

Nghiêm Khuynh trầm mặc chốc lát, nhỏ giọng nói: "Chờ chút nữa, chưa tới hai ba tháng sẽ góp đủ tiền mua máy điều hòa không khí." Anh sờ sờ đầu Vưu Khả Ý giống như trấn an, "Ngoan, nhịn thêm chút nữa có được hay không? Cửa hàng xe buôn bán cũng không tệ lắm, đợi thêm nhiều nhất bốn tháng nữa, nhất định có thể lắp máy điều hòa không khí cho anh."

Vưu Khả Ý gật đầu, trong lòng ươn ướt.

Nửa năm qua, bọn họ trải qua cuộc sống của người bình thường, mới đầu vô cùng túng quẩn. Nhưng Nghiêm Khuynh chưa từng nói mệt mỏi, khi cửa hàng xe khởi bước, vì giữ quan hệ tốt với người trong trấn, để sau này dễ dàng đưa cửa hàng xe vào hoạt động, anh im lặng không lên tiếng giúp đỡ mọi người làm những chuyện đủ khả năng.

Máy nước nóng nhà ai hư, có Nghiêm Khuynh.

Nhà vệ sinh nhà ai tắc, có Nghiêm Khuynh.

Xe nhà ai hư, anh không nói hai lời xách túi tới nhà sửa.

. . . . . .

Trong thời gian 1 tháng ngắn ngủi, người trong trấn đều thích thanh niên trầm mặc nhưng thực tế này.

Chỉ có Vưu Khả Ý biết anh đã từng là một người oai phong một cõi, mặc dù cũng không phải nghề chính đáng, nhưng thời gian được nhiều người ủng hộ cũng nở mày nở mặt. Mà nay anh uốn gối đến loại trình độ hèn mọn này, vì cô, vì bọn họ làm một số chuyện khiến cho cô chua xót đau lòng.

Thật ra thì cô rất sợ anh sẽ oán giận kiểu cuộc sống như hôm nay.

Nhưng cô không dám hỏi, bởi vì nếu như anh hối hận, cô cũng không nỡ để cho anh trở lại cuộc sống cũ. Mặc dù cuộc sống bây giờ hơi nghèo khó, nhưng phong phú, phong phú đến mức cả trái tim đều giống như ngâm ở trong mật đường.

Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy mình có thể sống độc lập, hơn nữa dựa vào sở trường của chính mình mang vui vẻ đến cho người khác.

Gần tối trên đường từ phòng học về nhà, cô dắt tay của anh, nhỏ giọng hỏi: ". . . . . . Lúc nào thì chúng ta kết hôn?"

Nghiêm Khuynh dừng một chút, quay đầu đi, "Thẻ căn cước của em không thể dùng, làm sao kết hôn?"

"Không cần giấy chứng nhận, trực tiếp kết hôn." Cô nhỏ giọng nói.

"Trực tiếp kết hôn?" Nghiêm Khuynh cười như không cười nhìn cô, "Trực tiếp kết hôn là có ý tứ gì?"

"Đúng là, chính là đừng chia giường ngủ nữa, trực tiếp. . . . . . Trực tiếp. . . . . ." Mặt của cô sung huyết đỏ bừng, cuối cùng hạ quyết tâm, "Trực tiếp ngủ chung, ngủ trong một căn phòng, ngủ trên một giường lớn!"

Nghiêm Khuynh cười ra tiếng.

Trong mắt của anh lóe lên một chút ánh sáng, một lát sau, anh nghiêng đầu hôn lông mày cô, "Ngoan, chờ một chút."

"Cũng nửa năm rồi !" Vưu Khả Ý tố cáo anh.

Đã nửa năm rồi, anh lại có thể chưa bao giờ để cho cô leo lên giường của anh, vượt qua bước cuối cùng.

Nụ cười của Nghiêm Khuynh trở thành nhạt, anh ngẩng đầu nhìn đường đi khá dài trước mặt một chút, chậm rãi nói một câu: "Cho dù không thể đi cục dân chính nhận giấy chứng nhận, anhcũng không thể kết hôn với em đơn giản như vậy. Bây giờ cuộc sống quá túng quẫn, ngay cả một hôn lễ anh cũng không thể làm cho em."

". . . . . ."

"Chờ một chút. Chờ anh dành thêm chút tiền nữa, ít nhất cho em một hôn lễ. Ít nhất để cho em cảm thấy đi theo anh cũng không phải một chuyện bi ai, nghèo nữa khổ nữa, nên đưa cho em thì anh cũng sẽ không thiếu."

Có lẽ cuộc sống chính là thực tế như thế, giống như truyện cổ tích nhưng dù sao cũng không phải là truyện cổ tích, hoàng tử và công chúa thoát khỏi tòa thành cũng không thể trải qua cuộc sống không buồn không lo, bọn họ cũng phải suy tính củi gạo dầu muối tương dấm trà, suy tính sống qua ngày như thế nào.

Huống chi cô không phải công chúa, anh cũng không phải là hoàng tử.

Vưu Khả Ý cúi đầu xuống nhìn đường dưới chân, cũng không biết con đường này còn dài bao nhiêu, nhưng cô nắm tay người đàn ông bên cạnh thật chặt, nhỏ giọng mà cũng vô cùng chắc chắn nói: "Được, em chờ anh."

Từ khi bọn họ quen biết tới nay, hình như luôn chờ đợi một thứ gì đó.

Chờ đợi gặp nhau lần nữa, chờ đợi trời mưa xuống dùng chung một cái ô, chờ đợi hai người tỏ rõ cõi lòng hơn một chút, chờ đợi anh đuổi theo, chờ đợi cô chạy tới.

Thật ra thì chờ đợi cũng không nhất định khổ cực như thế.

Ít nhất giờ phút này, Vưu Khả Ý cảm thấy những chờ đợi kia đều là đáng giá.