Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 63




Khi Từ Nham Phi chạy tới gần đó mua một bộ quần áo khoác trở về, phát hiện ra Tiêu Hòa và người đàn ông *** kia đã biến mất không còn bóng dáng.

Từ Nham Phi cười khổ, ôm một đống y phục tới quầy thu phí hỏi, quả nhiên, hai tên chết tiệt kia căn bản là không trả tiền viện phí mà.

Trần Cảnh đã về đồn công an trước để giao ca, Từ Nham Phi nộp tiền viện phí xong đi ra, vẫy một chiếc taxi chạy tới hoa viên Kim Bảo. Chạy trời không khỏi nắng, hắn không tin lần này hắn không tóm được hai kẻ kia.

Từ Nham Phi cố chấp như vậy không phải vì không cam lòng khi bị đùa giỡn, chỉ là… Lòng hiếu kỳ tràn ngập cũng là nguyên nhân mà hắn trở thành một gã hình cảnh.

***

Tiêu Hòa thích ứng vô cùng tốt với tình trạng tai điếc hiện tại.

So với sự giày vò của trận ồn tối hôm qua, loại trạng thái an tĩnh này khiến hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc và an toàn. Chí ít điếc tai cũng còn tốt hơn là tứ chi vô lực liệt nửa người. Về phần căn bệnh người dần dần hóa đá này liệu có thể xuất hiện triệu chứng mất thính giác hay không, Tiêu Hòa gãi gãi đầu, quyết định quẳng cái vấn đề nho nhỏ mang tính học thuật này ra sau não.

Cười tủm tỉm đi về phía trước, vừa đi vừa hát, Tiêu Hòa còn đang trong tình trạng sảng khoái khi kiếm được món hời từ tên cảnh sát nào đó.

“Ùng ục.”

Ánh mắt của Viêm Chuyên rơi xuống bụng Tiêu Hòa.

Tiêu Hòa sờ sờ cái bụng, ngượng ngùng cười: “Hình như nó đói thì phải.” Nói xong móc móc bên trái, lục lục bên phải, sau đó nhìn về phía Tiểu Viêm.

“Trong quần áo cậu có tiền không?”

Viêm Chuyên sờ sờ người, kim cương có vài viên, tiền thì không có xu nào, bèn lắc đầu.

“Hừ, mấy tên này cũng không thèm bỏ ví tiền vào túi?” Tiêu Hòa bực dọc.

Chúng ta như vậy có phải gọi là ăn cắp hay không?

Tiêu Hòa một tay xoa xoa bụng một tay vỗ vỗ vai Viêm Chuyên, lời nặng ý thâm nói: “Không sai. Hơn phân nửa các phần tử phạm tội đều là túng quá hóa liều, chúng ta cũng thế. Có điều chúng ta là vì cấp bách chứ không phải vì nghèo đói, không lấy cái này làm nghề chính là được rồi.”

Tại sao những thứ ngươi nói với ta lại không hề giống với đạo đức nhân loại mà ta từng được học?

Tiêu Hòa nghiêm túc nói: “Tri thức là vật chết, người mới là sống. Chúng ta nếu không có tiền không có quần áo, chẳng lẽ nên cởi truồng chạy nhong nhong trên đường phố hả?”

Không được sao? Ta sẽ không để ngươi bị đông lạnh.

Tiêu Hòa sâu sắc nhận thức được việc giáo dục một con dã thú đúng là không phải chuyện mà người bình thường có thể làm được.

“Không phải là không thể được, nhưng cậu thử tượng tượng đi tới chỗ nào cũng bị một đám người vây xem, còn thường xuyên bị cảnh sát mời tới uống trà mà coi?”

Viêm Chuyên thử nghĩ nghĩ cảnh tượng này, nhíu mày. Y đột nhiên phát hiện chính mình dường như không thích Tiêu Hòa bị người khác nhìn khi trần truồng. Ừm, Tiêu Hòa mặc quần áo thì cho nhìn, không mặc quần áo chỉ có mình được xem.

“Hơn nữa tại sao cậu khẳng định động vật không muốn mặc quần áo? Có lẽ chỉ tại chúng nó không nói được, chứ nếu nói được… Tiểu Viêm, cậu xem!” Tiêu Hòa kích động chỉ về một bà bác đang mua đồ ăn sáng phía trước.

Bà bác không có gì đặc biệt, đặc biệt chính là con thú mặc áo lông, đeo nơ con bướm, trên chân còn xỏ bốn chiếc giày nho nhỏ màu hồng phấn mà bà ta ôm trên tay.

Viêm Chuyên nhìn thoáng qua, lập tức chán ghét đưa mắt ra chỗ khác.

“Tiểu Viêm, thích không? Nếu thích lần sau tôi mua cho cậu một bộ. Nếu không thích nơ con bướm, tôi có thể kết hợp nơ cổ áo cho cậu, thấy sao? Đúng rồi, cậu thích quần áo màu gì? Thấy màu vàng thế nào?”

Giết ngươi!

Viêm Chuyên trừng mắt tức giận.

“Cậu chắc là cậu không thích chứ? Ách, được rồi. Có điều…” Tiêu Hòa quét thanh niên đang tức giận từ trên xuống dưới vài lần, cười gian:

“Cậu có nghĩ tới, loài thú không cần mặc quần áo là bởi vì chúng nó có lông hay không? Tiểu Viêm, thử tưởng tượng coi, nếu như lông trên người cậu bị cạo sạch, cậu có chịu ra đường không?” Tiêu Hòa phấn khích, trong đầu tự động phác hoạ bộ dạng dã thú Viêm trụi lủi không còn sợi lông. Ha ha!

Viêm Chuyên vươn tay túm áo tên tiểu nhân này, nhấc cả người hắn lên khỏi mặt đất.

Thấy tình hình giống như sắp đánh nhau, người xung quanh lập tức tản ra, chạy tới xa xa lại quay đầu nhìn lén. Không khí ở đây quá đáng sợ, cho dù thích xem náo nhiệt là thiên tính của nhân loại, nhưng so với tính mạng, vụ náo nhiệt này coi trộm từ xa là được rồi.

“Ưm ưm… Tiểu Viêm…”

Không được tưởng tượng lung tung!

Ách, Tiểu Viêm phẫn nộ đúng là không dễ chọc mà. Tiêu tiểu nhân lập tức thấy gió bẻ bánh lái, nhỏ giọng kêu: “Tiểu Viêm, tôi đói quá.”

Vừa lúc dạ dày hợp thời kêu hai tiếng.

Tay Viêm Chuyên buông lỏng.

Chân Tiêu Hòa chạm đất, không đứng vững, lảo đảo một cái, phịch mông xuống đất.

Viêm Chuyên không vươn tay đỡ, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Tiêu Hòa cũng không để ý, tự mình đứng lên, vỗ vỗ cái mông, xoay người rời đi.

Ngươi đi đâu vậy?

Tiêu Hòa không quay đầu lại, đi thẳng tới quán bán đồ ăn sáng ở phía đối diện.

“Chị hai, tôi dùng cái áo khoác này đổi chút đồ ăn với chị được không?”

Bác gái bán đồ ăn sáng ngẩng đầu, những người xung quanh đang chờ mua đồ cũng đồng thời nhìn về phía Tiêu Hòa. Người này nhìn kiểu gì cũng không giống ăn xin mà. Mọi người kỳ quái.

“Chàng trai, đừng có đùa với tôi chứ.” Bác gái có chút mất hứng.

Tiêu Hòa không nghe thấy, mình làm việc mình, cởi áo khoác, thành khẩn nói: “Chị hai, thật đó. Chị đổi cho tôi mười chiếc bánh bao hay bánh quẩy cũng được.”

Y phục Viêm Chuyên lấy ra chỉ có áo khoác, nói cách khác bên trong Tiêu Hòa ngoại trừ một bộ quần áo bệnh nhân ra, còn lại không có bất cứ thứ gì.

Bác gái rất lúng túng, nhận không được, mà không nhận cũng không xong.

“Cái cậu này sao mà…”

Hai bên trái phải có người nói với Tiêu Hòa cái gì đó.

Tiêu Hòa lộ ra vẻ mặt mờ mịt.

“Chàng trai, cậu… không nghe được?” Bác gái cũng nhìn ra điểm bất thường.

Tiêu Hòa thấy người ta còn chưa chịu nhận, bèn nói tiếp: “Tôi cãi nhau với vợ bị đuổi ra ngoài, chị hai, thế này đi, coi như chiếc áo này tôi đem cầm chỗ chị, chờ tôi mang tiền tới rồi chuộc lại nó, chị thấy được không?”

Viêm Chuyên bởi vì tức giận nên không đi theo, đứng ở bên này đường nhìn Tiêu Hòa nói gì đó với người bán đồ ăn sáng, sau đó lại thấy hắn cởi áo khoác ra. Một lát sau, Tiêu Hòa chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân đơn bạc xách theo một túi đồ ăn sáng đi về phía y.

“Tiểu Viêm, cho cậu, còn nóng đấy. Nhân lúc này mà ăn đi.” Tiêu hòa vừa nói vừa ấn cái túi plastic nóng hầm hập vào tay y.

Ngươi…

“Đừng nóng giận, vừa rồi tôi chỉ giỡn với cậu thôi. Nhìn xem, chừng đó cậu thấy đã đủ chưa? Nếu thiếu đợi lát nữa tôi tìm cách kiếm thêm.” Gã đàn ông cười lấy lòng.

Không phải ngươi lấy cho chính mình ăn?

“Tôi sao ăn nổi nhiều như vậy được.” Gã đàn ông cười cười, lấy một hộp đồ ăn từ trong túi plastic ra, “Tôi chỉ thế này là đủ rồi, còn lại đều là của cậu. Đi thôi, chúng ta cũng cần phải trở về.”

Viêm Chuyên nâng chiếc túi nóng hầm hập, nhìn bóng lưng gầy gò của gã, cảm giác quái dị trong lòng khiến cho y hận không thể phanh ngực ra trực tiếp cào cào vài cái lên trái tim của mình.

Hắn đang lừa ngươi, tên tiểu nhân này nhất định lại đang giở trò gì đó.

Thế nhưng, thế nhưng người kia thoạt nhìn thật đáng thương…

Hắn thật sự vì dỗ mình vui vẻ nên mới dùng áo khoác của chính hắn đi đổi đồ ăn sao?

Viêm Chuyên rất muốn nói với mình rằng trong túi đồ ăn sáng nhất định là bỏ thứ kỳ quái nào đó, nhưng từ nãy tới giờ y vẫn luôn nhìn, người nọ căn bản không có bất cứ động tác mờ ám gì với túi đồ ăn.

Viêm Chuyên cúi đầu nhìn đống đồ ăn trong tay một chút, nhanh chóng chạy về phía gã đàn ông.

Tiêu Hòa vừa đi vừa gặm đồ ăn, run run.

Tuy đã vào tháng tư, nhưng nhiệt độ buổi sáng rất thấp, hắn chỉ mặc một bộ quần áo bệnh nhân, dạ dày lại hoàn toàn trống rỗng, không lạnh mới là lạ.

Phía sau có người chạy tới, túi đồ ăn nóng hầm hập bị dúi lại vào trong tay, đồng thời một chiếc áo khoác ấm áp bao trùm lên người hắn.

Mặc vào. Người đàn ông cao lớn bên cạnh ra lệnh.

Tiêu Hòa không hề chống cự, trái lại mặc vào, “Cảm ơn.”

Người kia ôm hắn, một lúc sau mới hỏi: còn lạnh không?

Tiêu Hòa lắc đầu.

Viêm Chuyên khinh bỉ chính mình, ở trong ngực của y thì người này lạnh thế nào được? Y sao lại đi hỏi mấy lời thừa thãi này chứ?

Cho. Viêm Chuyên móc một cái túi plastic từ trong túi áo ra.

“Đây là cái gì?”

Kim cương mà ngươi muốn.

“Kim cương?!”

Ừ, còn có ngón tay của kẻ đã ức hiếp ngươi.

“Cái gì?” Tiêu Hòa kinh ngạc ngẩng đầu.

Viêm Chuyên không được tự nhiên quay đầu…

“Đêm qua cậu…?”

Chỉ là tiện thể thôi.

“Vậy sao …” Tiêu Hòa muốn cười, giả bộ ho khan một tiếng che giấu tiếu ý không ngừng dưới ngón tay, nhìn xung quanh không có ai, mở túi ra nhanh chóng nhìn lướt qua.

Tốt, rất lớn. Dĩ nhiên viên nào cũng đều trong suốt.

Thằng nhóc chết tiệt, vừa rồi hỏi có tiền hay không tại sao không lấy ra? Chưa khiến cho ông mày trần truồng thì chưa hài lòng đúng không?

Tiêu Hòa hận tới nghiến răng nghiến lợi. Hừ, đại gia đây nhớ kỹ, tới lúc đó tính sổ với mày một thể.

Tiêu Hòa thấy không khiến cho người khác chú ý, cấp tốc quấn cái túi quanh mấy viên kim cương, cuộn thành một cuộn có diện tích nhỏ nhất, lập tức giả bộ tỉnh bơ, nhét túi plastic vào trong áo bệnh nhân.

Ngươi rất cao hứng? Viêm Chuyên đột nhiên hỏi.

Tiêu Hòa ngẩng đầu, lần đầu tiên vô cùng thành thật gật đầu thừa nhận, cả khuôn mặt tràn ngập vẻ hài lòng không giấu được.

Viêm Chuyên đột nhiên vươn tay, nhanh chóng véo mặt Tiêu Hòa một cái.

“Làm cái gì vậy!” Tiêu Hòa che mặt. Đúng rồi, từ khi tỉnh lại hắn đã cảm thấy hai má nhức nhối, không phải cũng là kiệt tác của thằng nhóc này đấy chứ? Giận!

Viêm Chuyên mặt không biểu tình nhìn thẳng về phía trước.

***

Từ Nham Phi chạy tới hoa viên Kim Bảo, gõ cửa nửa ngày mà không thấy có người ra mở. Hỏi han bảo vệ mới biết hai người kia còn chưa quay lại.

Liệu bọn họ có cứ như vậy mà biến mất lần nữa không?

Từ Nham Phi mang theo nuối tiếc rời đi.

Hơn nửa tiếng sau khi Từ Nham Phi rời khỏi, hai kẻ trong Tiêu gia cũng thong thả trở về.

Tiêu Hòa vừa xoa xoa kim cương trong túi áo ── hắn tự động quên bên trong còn có một cái ống nghiệm đựng hai ngón tay người ── vừa mừng đến mặt mày rạng rỡ. Ngay cả khi thấy các nhân viên an ninh vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, cũng đều cảm thấy đám người này đẹp trai hơn rất nhiều.

“Anh Tiêu?”

Viêm Chuyên nhìn về phía đám bảo vệ.

“Anh đã khỏe rồi sao? À, đây là chìa của ổ khóa mới đổi, ngoài ra phí đổi khóa tổng cộng là một trăm năm mươi tệ tròn, anh xem hiện tại anh trả tiền luôn hay là…”

Tiêu Hòa nhìn về phía Viêm Chuyên.

Viêm Chuyên chỉ nói bốn chữ: đổi khóa, trả tiền.

Tuy rằng Tiêu Hòa không biết tối hôm qua tại sao hắn lại bị tống vào bệnh viện, nhưng chắc hẳn bảo vệ ở đây cũng góp không ít sức, ngay lập tức tủm tỉm cười nói với các nhân viên anh ninh: “Tối hôm qua làm phiền các anh rồi, tiền đổi khóa buổi tối tôi gửi lại các anh, hiện tại trên người tôi không có.”

“Được rồi, bọn tôi cũng không vội. Vậy buổi tối tôi qua. À, đúng rồi, lúc nãy Từ cảnh quan vừa đến, cũng chính là vị cảnh sát tối qua đưa anh tới bệnh viện đó. Anh xem xem liên hệ với người ta một chút.”

Viêm Chuyên cau mày nói chuyện của Từ Nham Phi cho Tiêu Hòa.

Tiêu Hòa sờ sờ cằm mỉm cười, hắn lựa chọn quay về đây chính là để Từ Nham Phi dễ dàng tìm được hắn, trước đây không gặp thì không sao, lần này nếu đã gặp được, như vậy để cho Từ Nham Phi hỗ trợ một chút cũng không quá đáng chứ?

“Cám ơn, lát nữa tôi sẽ liên hệ với Từ cảnh quan.”

Hai người Tiêu, Viêm lấy được chìa khóa về tới phòng 1111.

Cửa vừa mở ra, một bóng đen vọt tới.

“Chi chi, lão đại không có việc gì chứ? Thật tốt quá!”

Mân Côi cũng đi tới, nhưng không nói chuyện.

Tiêu Hòa nghe không được, chỉ mỉm cười đáp lại. Đi vào trong phòng, cũng không thèm thay quần áo, lập tức đổ toàn bộ những thứ trong túi plastic xuống giường.

Mân Côi cũng bò lên giường ngồi xuống.

“Đây là cái gì?” Mân côi cầm lấy cái ống nghiệm, lắc lắc.

Tiêu Hòa vươn tay đoạt lại, “Con nít đừng đùa với mấy thứ này.”

Mân Côi hừ một tiếng.

Một viên, hai viên, ba viên…

Tiêu Hòa đếm đếm, tổng cộng có chín viên kim cương, còn có một chiếc đồng hồ điện tử bị nứt, ngoài ra thêm một cái ống nghiệm đựng hai ngón tay người.

“Ngón tay của ai vậy?”

Lý giáo sư.

Tiêu Hòa ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh hắn, ba giây sau, vỗ vỗ cái mông y, khen: “Làm tốt lắm.”

Viêm Chuyên trong lòng khẽ động, dựng thẳng một ngón tay.

Tiêu Hòa làm như không thấy, gẩy gẩy kim cương lẩm bẩm nói: “Nhớ rõ tổng cộng có mười viên cơ mà, sao bây giờ lại thiếu một nhỉ?”

Trả tiền thuốc men rồi.

“…Ngại quá, cậu vừa nói cái gì, hình như tôi nghe không rõ.”

Một viên trong đó đưa cho tên cảnh sát kia trả tiền thuốc men rồi. Viêm Chuyên tưởng rằng hắn thật sự không nghe rõ, tận lực kể lại tỉ mỉ.

“Tiểu Viêm,” Vẻ mặt người nào đó bắt đầu trở nên vặn vẹo.

Hử?

“Cậu có thể tìm được tên cảnh sát kia đúng không?”

Ừ.

“Vậy cậu đi tìm anh ta có được không?”

Chẳng phải muốn tránh hắn hay sao? Bây giờ lại đi tìm làm gì? Viêm Chuyên khó hiểu.

“Để lấy lại viên kim cương kia.” Người nào đó nén lửa giận đau lòng nói.

Đó là tiền thuốc men. Viêm tiểu yêu nào đó chính nghĩa nói. Ngay sau đó lại dựng thẳng một ngón tay, sợ Tiêu Hòa nhìn không thấy, đặc biệt dựng thẳng trước mặt hắn.

Tiêu Hòa nhìn chằm chằm ngón tay kia, môi run run.

Thêm một lần nữa. Thần tử lạnh lùng nghiêm túc nói.

“Một lần cái rắm! Nửa lần cũng đừng hòng! Mày có biết viên kim cương kia giá thị trường là bao nhiêu không hả? Mày có biết tiền thuốc men lần này mới có bao nhiêu không? Mày, cái đồ phá gia chi tử! Mau cầm kim cương lại ngay!  Lập tức hiểu chưa! Còn không mau đi đi ──!”

“Viên kim cương kia trị giá bao nhiêu tiền?” Mân Côi tò mò hỏi.

Tiêu Hòa không nghe được.

Viêm Chuyên hỏi, hiện tại y cũng biết ích lợi của tiền và kiếm tiền cũng không dễ dàng.

“Một trăm vạn.”

Tiền thuốc men thì sao?

Tiêu Hòa dựng thẳng hai ngón tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không quá hai ngàn.”

Viêm Chuyên lập tức đứng dậy, xoay người đi về phía cửa.

“Đứng lại!” Tiêu Hòa ngay cả thở cũng không kịp thở, che ngực, vẻ mặt dữ tợn: “Đưa cũng đã đưa rồi, còn muốn cầm lại từ trên tay người ta? Nếu gã họ Từ kia thật sự đủ thanh liêm thì lúc trước cũng không nhận kim cương rồi. Hắn vốn có ý xấu với mày, mày lại còn tặng viên kim cương cho hắn, tiếp tục tìm tới cửa lần nữa, sau này hắn quấn mày cả đời luôn.”

Từ Nham Phi một đêm không ngủ, chạy về trong cục liên tiếp hắt hơi hai, ba cái, xoa xoa mũi, nghĩ thầm không phải chính mình bị cảm chứ? Uống cốc trà nóng vừa mới pha, đối mặt với màn hình huỳnh quang của máy tính, lên dây cót tinh thần bắt đầu điều tra lai lịch viên kim cương.

Viêm Chuyên vốn định nói lúc trước tên cảnh sát kia muốn trả lại viên kim cương cho y, nhưng y không cần. Có điều nhìn vẻ mặt Tiêu Hòa, Viêm Chuyên rất sáng suốt mà nuốt lời sắp ra đến miệng trở vào.

Ta sẽ kiếm tiền về.

“Kiếm kiểu gì? Đánh hắc quyền sao?” Tiêu Hòa tức giận nói.

Viêm Chuyên nhíu mày, y không biết là đánh hắc quyền có gì không tốt, nhưng Tiêu Hòa hiển nhiên không nghĩ như vậy.

“Mày muốn kiếm tiền là chuyện tốt, trước kia không thể nói chuyện, tao còn lo lắng mày nên học gì mới tốt. Hiện tại đã có thể mở miệng nói chuyện rồi, vậy nói cho tao biết mày có hứng thú về phương diện nào, đầu tiên chúng ta tự học, tương lai chờ mày đủ trình độ rồi, lên đại học học lấy cái văn bằng. Có điều việc này không vội, đợi lát nữa theo tao ra ngoài một chuyến, trước tiên chúng ta dùng kim cương đổi chút tiền mặt đã.”

Nói xong, Tiêu Hòa đứng dậy thu hồi toàn bộ kim cương bỏ vào túi, lần này dù thế nào hắn cũng không giao kim cương cho Viêm tiểu yêu bảo quản nữa. Nhìn nhìn ống nghiệm trên giường, người nào đó sờ sờ cằm, tâm tình sảng khoái khà khà cười.

Cầm lấy ống nghiệm, đi vào buồng vệ sinh, mở nút ra, đổ vào bồn cầu, xả nước.

Ngay sau đó đặt ống nghiệm lên trên giấy vệ sinh giẫm nát, chia làm ba phần, gói lại, ném từng gói vào bồn cầu, lần lượt xả nước hủy thi diệt tích.

Vỗ vỗ tay, Tiêu lão đại tâm tình khoái trá vạn phần, kéo khóa quần xuống, vừa thải nướcvào bồn cầu vừa quay đầu lại giáo dục kẻ cao lớn cùng theo vào:

“Tiểu Viêm à, sau này lăn lộn vào xã hội, nhất định phải nhớ kỹ, người xấu chia làm ba loại. Loại thứ nhất cũng là loại ngốc nhất, làm chuyện xấu lập tức có thể bị người khác bắt được. Loại người xấu này ngàn vạn lần không thể làm, phải làm chẳng thà làm người tốt còn hơn. Mày nếu làm loại người xấu này, đừng có nói là đã từng theo học qua tao.”

Ánh mắt Viêm Chuyên tối sầm, lùi về sau một bước đóng cửa buồng vệ sinh.

Tiêu Hòa kéo khóa lên, xả nước, vừa rửa tay vừa tiếp tục ba hoa chích choè: “Loại người xấu thứ hai, sau mỗi lần làm chuyện xấu xong nhất định sẽ phủi mông sạch sẽ, tuyệt đối sẽ không lưu lại đuôi sam cho người khác nắm. Như vậy cho dù biết rõ là mày làm, cũng không có cách nào bắt mày. Nếu mày làm chuyện xấu được tới trình độ này, cũng coi là mày có thể xuất sư. Đi ra ngoài cũng sẽ không làm mất mặt sư phụ.”

Viêm Chuyên đi tới sờ mông Tiêu Hòa, Tiêu Hòa đập một phát đẩy cái tay gian giảo kia ra. Viêm Chuyên tiếp tục tiến lên, vừa động thủ vừa hỏi: Loại thứ ba thì sao?