Dữ Thú Đồng Hành Hệ Liệt

Chương 72




“Tiểu Viêm, lấy luôn con dấu trên bàn trà lại đây, ấn mạnh vào chỗ bên cạnh.” Tiêu Hòa tìm thứ gì đó đệm phía dưới mặt giấy chứng nhận đã đóng dấu xong.

“Tốt lắm, tiếp tục lấy danh nghĩa bộ trưởng Bộ an ninh quốc gia mở một phong thư ủy nhiệm, giao nhiệm vụ cho tổ công tác của đồng chí Trường Giang toàn quyền điều tra xem công ty CED có uy hiếp đối với nước ta hay không.”

“Thoạt nhìn thật sự rất giống.” Mân Côi nhìn thấy thư uỷ nhiệm cùng chứng minh trinh sát bộ an ninh quốc gia, bình luận. “Nhưng sẽ không bị người ta phát hiện chứ? Giấy chứng nhận giả với thật chắc chắn có điểm khác nhau.”

F chủ động đảm nhiệm vai trò phiên dịch, thuận tiện phun phun cái lưỡi đỏ thị uy với Viêm Chuyên.

Viêm Chuyên mặt không chút thay đổi, không hề cử động, chỉ là cánh tay ôm người lại siết chặt thêm vài phần.

Sau khi Tiêu Hòa nghe F truyền đạt nghi vấn của Mân Côi, cười nói: “Nhìn ra cũng không sợ. Cho dù có người hoài nghi đi thăm dò, chỉ cần chúng ta chưa xóa bỏ nội dung trong kho số liệu thì Tiểu Viêm vẫn là điều tra viên của bộ an ninh quốc gia.”, nói xong lại cười hắc hắc, “Chúng ta không đối kháng trực diện với CED, chúng ta lợi dụng lực lượng của quốc gia. Chẳng phải CED ỷ mình đông người, thực lực hùng hậu sao? Tao cũng muốn nhìn coi một công ty nho nhỏ như nó đụng phải cơ quan quốc gia, ai lợi hại hơn!”

Quá âm hiểm… Trừ bỏ F, gần như toàn bộ người Tiêu gia trong đầu đều toát ra cái từ này. Chẳng thể trách người ta nói – thà đắc tội quân tử còn hơn đắc tội tiểu nhân.

“Sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?” Trước mắt trong Tiêu gia trừ bỏ Tiêu Hòa là nhân loại ra thì Mân Côi có đầy đủ tri thức cùng thường thức của nhân loại nhất, vẫn có chút lo lắng.

F tiếp tục làm ống loa.

Tiêu Hòa âm hiểm cười, “Mân Côi à, cái này cần nhìn từ hai phương diện: tình hình trong nước và lòng người. Nếu Tiểu Viêm cầm giấy chứng nhận đi ra ngoài lừa ăn lừa uống rêu rao khắp nơi, như vậy rất nhanh sẽ có người mời nó đi uống trà, bởi vì không có người nào của Bộ anh ninh quốc gia lại làm chuyện ngu xuẩn như thế.”

Cánh tay ôm lấy Tiêu Hòa của Viêm Chuyên siết chặt.

Tiêu Hòa nhanh chóng quay đầu lại cười nịnh hót: “Tôi chỉ là ví dụ thôi, cậu đương nhiên sẽ không ngu xuẩn như vậy chứ.”

Không đợi Tiểu Viêm nổi bão, Tiêu Hòa lại quay đầu nói tiếp: “Nhưng nếu Tiểu Viêm lấy thân phận đặc phái viên trung ương điều tra một xí nghiệp nước ngoài, công khai yêu cầu chính quyền địa phương hợp tác, mày cho rằng sẽ có người dám hoài nghi sao? Huống chi thân phận Tống Trường Giang vốn là thật sự, chẳng qua là không được ai ủy nhiệm mà thôi. Được rồi, cho dù có tên ngốc nào thông minh mà phát hiện ra thân phận của Trường Giang có vấn đề, khi đó sự tình cũng gần như xong xuôi rồi.”

“Không sợ sau này sẽ bị người bắt sao?” Mân Côi chỉ là không muốn để cho Tiêu Hòa đắc ý như vậy.

F truyền đạt nguyên ý.

Tiêu Hòa cười hắc hắc, cười đến mức Mân Côi nắm chặt sô pha dưới thân.

“Đã hết thời gian.” Viêm Chuyên ở phía sau lạnh lùng nhắc nhở.

“Đừng! Chấm dứt ngay bây giờ đây, tôi thề.” Ho khan một tiếng, Tiêu gia trưởng nghiêm mặt nói:

“Mọi người không cần lo lắng sẽ bị cảnh sát chộp tới tâm sự. Chỉ cần Viêm đại tiên của chúng ta phát huy bản lĩnh, cắt đứt hậu viện từ chính phủ của CED, một khi CED rớt đài, toàn bộ sự tình phi pháp nó làm trồi lên mặt nước, đám quan viên chính phủ đáng yêu này cho dù có phát hiện thân phận của Trường Giang có vấn đề, cũng không dám mở rộng sự tình. Nghĩ coi, đây chính là vấn đề liên quan đến thể diện quốc tế, chính phủ quốc gia nào lại ngu xuẩn đến mức tự để lộ ra chuyện mạng lưới an ninh quốc gia mình bị người xâm nhập? Cho nên, yên tâm đi, sau này tuy rằng bộ an ninh quốc gia sẽ bí mật điều tra, nhưng tuyệt đối sẽ không gióng trống khua chiêng. Chỉ cần Mân Côi tiêu trừ dấu vết sạch sẽ, tin chắc không có người nào tra được đến trên đầu chúng ta. Hay là Mân Côi mày không có lòng tin làm được việc ấy?”

“Hừ!” Mân Côi nắm chặt nắm tay nhỏ bằng thép, một bộ khinh thường tranh cãi.

Tốt lắm, xem ra phép khích tướng vĩnh viễn hữu hiệu đối với đứa nhỏ này. Tiêu Hòa khẽ cười, bắt đầu sắp xếp hành động cho mọi người.

“Tiểu Viêm sẽ hành động luôn trong đêm nay, đi thăm hỏi một vài nhân vật trọng yếu. Đây là danh sách cùng địa chỉ của quan viên chính phủ có kết giao với CED lấy ra từ tay công ty đó, trên đấy có hình của mấy người kia cùng với nội dung chi tiết về mối quan hệ của họ với CED. Tiểu Viêm, cậu biết xem bản đồ chứ?”

Viêm Chuyên nắm lấy bản đồ, đối chiếu với hình dạng thành phố mình thấy ở trên không trung, xác định không thành vấn đề.

Tiêu Hòa yên lòng, “Trước khi đi cậu nhìn qua tư liệu một lần, lúc cần thiết có thể hơi hơi lộ ra một ít với mấy tên gia hỏa nào không an phận, cũng nói cho bọn họ biết, toàn bộ hành động của bọn họ đều nằm dưới mí mắt của Bộ an ninh quốc gia, miễn cho có vài tên ngốc vì lợi ích của mình mà khiến cho CED có chỗ dựa. Nhưng đừng buộc bọn họ chó cùng rứt giậu, cậu cần phải sáng tỏ cho bọn họ biết, chỉ cần thành thành thật thật, Bộ an ninh quốc gia cũng không tính toán liên lụy bọn họ vào. Về phần người này…”

Tiêu Hòa chỉ chỉ một cái tên trên cùng: “Tên này đang ở trung ương, chúng ta với không tới. Nếu như hắn can thiệp, trước khi nhúng tay vào nhất định sẽ dò hỏi cấp dưới có liên quan trong thành phố. Người này đang ở địa vị cao sẽ càng cẩn thận hơn so với quan chức bình thường, một khi hắn biết được bộ an ninh quốc gia cũng tham gia vào đó, nếu chưa rõ nội tình, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Chúng ta có thể tranh thủ đúng là lúc này, cho nên hành động của chúng ta nhất định phải nhanh chóng mà lại hữu hiệu!”

Ngay sau đó Tiêu Hòa quay đầu lại nói với Tiểu Viêm: “Mặt khác trong lúc cậu hành động nhớ chú ý phải nhấn mạnh với bọn họ lần này là cậu bí mật hành động, cho nên không tiện xuất hiện ở nơi bọn họ làm vào ban ngày, đồng thời hơi cảnh cáo cho bọn họ, tỏ vẻ sự tình liên quan lần này rất trọng đại, nếu không muốn bị bộ an ninh quốc gia đặt trong tầm ngắm thì tốt hơn hết là đừng có tùy tiện nhúng tay vào việc này. Cậu có thể nói cho bọn họ biết phương pháp thoát thân tốt nhất chính là không tham gia vào bất cứ chuyện gì của công ty CED.”

Dừng lại một chút, Tiêu Hòa lại nói với những người khác: “Ngày mai Mân Côi sẽ cùng F tiến vào trung tâm kiểm soát trong công ty CED, nghe trộm toàn bộ điện thoại, bưu phẩm, nhất là thông tin liên lạc với cấp trên của bọn họ. Chờ làm tốt việc này, F đưa Mân Côi trở lại, sau đó về bên người Lý giáo sư. Xong chuyện, tôi sẽ bảo Tiêm Đầu thông báo với cậu chừng nào thì rời đi.”

F gật đầu tỏ vẻ hiểu được. Mân Côi sớm đã biết chuyện mình cần làm là gì, cũng vì việc này mà chuẩn bị một thời gian rất lâu, đương nhiên là không có vấn đề.

“Nếu Lý giáo sư hỏi cậu tại sao lại trở về thì nói đối phương không rõ năng lực của cậu, cậu thừa dịp kẻ bắt cóc không chú ý, tự mình nghĩ cách trốn thoát. Phải bảo vệ chính mình cho tốt, nghe chưa?” Tiêu Hòa quan tâm nói với F.

F lập tức cảm động dán về phía Tiêu Hòa, bị Viêm Chuyên đập một cái gạt ra.

Trước khi hai người kịp đánh nhau, Tiêu Hòa quay đầu lại nhanh như chớp hôn Tiểu Viêm một cái, lại nhanh chóng đưa tay sờ sờ đầu F.

“Nghe lời, đừng có làm rộn, chuyện của tôi còn chưa nói xong đâu. Nếu ai dám không nhớ kỹ lời nói đêm nay, phá hỏng chuyện của tôi, hừ hừ hừ, chính kẻ đó tự tưởng tượng hậu quả đi.”

Cũng không biết là uy hiếp của Tiêu Hòa phát huy tác dụng, hay là Viêm Chuyên không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, hai phi nhân loại lấy Tiêu Hòa làm ranh giới, tạm thời duy trì trạng thái hòa bình.

Nhìn hai người đều an tĩnh lại, Tiêu gia trưởng thở phào một hơi, tiếp tục phân phó: “Tiêm Đầu phụ trách liên lạc, tạm thời ở lại bên cạnh tôi; F ngoại trừ việc mang Mân Côi vào công ty CED, trước đó tôi còn có việc cần phiền toái cậu. Tôi cần cậu giúp tôi đem một người ra ngoài. Đây là tư liệu của người này.”

Phân phó từng việc từng việc một, Tiêu Hòa dần dần cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng là cố hết sức. Lắc lắc đầu, hắn cho rằng đó là do chính mình ngủ hơi nhiều.

“Tốt lắm, mọi người còn có chỗ nào chưa rõ không? Nếu như không có, vậy lặp lại chuyện mình cần làm một lần. F nói trước đi.”

F còn đang sắp xếp từ ngữ, Tiêm Đầu không muốn đợi, giành trước F lặp lại một lần những chuyện mình cần làm, tiếp theo là đến Mân Côi, cuối cùng là F lắp ba lắp bắp dưới ánh mắt cổ vũ của Tiêu Hòa.

Tiêu Hòa quay đầu lại nhìn về phía yêu quái Viêm, a? Mặt đã biến trở lại nhanh như vậy?

Yêu quái Viêm khôi phục tướng mạo sẵn có, trong mắt chợt lóe ánh sáng lạnh lẽo, “Ngươi nghĩ ta là ai hả?”

Tiêu Hòa nghĩ thầm – tao quản mày là ai, nếu dám làm hư chuyện của ông, ông cho mày biết cái gì gọi là bạo lực lạnh trong gia đình. Có điều nghĩ trong lòng cũng không có nghĩa là có thể nói ra khỏi miệng.

Tiêu nhát gan vỗ vỗ mu bàn tay yêu quái Viêm, tỏ vẻ chính mình vạn phần tin tưởng năng lực của y. Thấy vậy F không ngừng nói thầm Tiêu Hòa phân biệt đối xử.

Sau khi xác định tất cả mọi người nắm rõ được lời dặn của mình, Tiêu Hòa lấy lại tinh thần tiếp tục gõ bàn nói:

“Nhớ kỹ, hành động ngày mai ngàn vạn lần không thể mắc sai lầm. Mỗi người phải nghiêm túc làm việc. Nếu không đảm đương được thì nói ngay bây giờ, đừng để tới lúc đó xảy ra vấn đề. Cảnh cáo trước, nếu ai làm hỏng việc… Tiểu Viêm, nhe nhe răng ra!”

Viêm Chuyên đã nhẫn nại đến cực hạn vươn tay ôm lấy gã đàn ông đang hùng hùng hổ hổ, một cước đạp phăng F vừa nhào tới, đi đến ban công, trực tiếp nhảy ra ngoài.

Tiêm Đầu nhìn bóng dáng hai vị phụ huynh biến mất, rung rung chòm râu, bất thình lình khoái trá nói: “Tôi yêu cậu… Hì hì, đây đều là công lao của ta nha.”

“Công lao của mi?” Mân Côi khó hiểu.

Tiêm Đầu kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

“Mi đã làm gì?”

“Không thể nói.”

“Tại sao?”

“Không thể nói chính là không thể nói.” Tiêm Đầu kiên quyết ngậm miệng, nó cũng không muốn biến thành thịt chuột xiên nướng. Để không chế tâm tình kích động của chính mình, Tiêm Đầu cầm lấy điều khiển TV bên người.

Mân Côi mất hứng, ngay cả Tiêm Đầu cũng giữ bí mật với nó, tức giận nhào tới đoạt lấy điều khiển từ xa.

Tiêm Đầu vừa lúc nhìn tới tiết mục mình thích, lại thấy Mân Côi đổi kênh, lập tức kêu to: “Đổi trở về, đổi trở về, tui muốn xem kênh vừa rồi.”

Mân Côi không cho. Hai kẻ nhanh chóng quần nhau vì điều khiển từ xa.

F bò lên từ trên mặt đất đuổi theo ra ban công, trên ban công đã không còn bóng dáng hai người kia, thò đầu nhìn chung quanh một lần, cũng không thấy được tung tích, đành phải ủ rũ trở về. Nhìn hai kẻ đang tranh đoạt điều khiển, duỗi tay ra trực tiếp túm lấy, lập tức mở ti vi bắt đầu tìm kiếm mình tiết mục thích.

Mân Côi căm tức F. Tiêm Đầu không dám phản kháng, đồng thời cảm thấy tiết mục F chọn cũng không tệ lắm, liền ngồi xuống xem cùng nhau. Mân Côi tìm không thấy quân đồng minh, sâu sắc cảm giác được chính mình bị cô lập, ôm một bụng căm tức, đang chuẩn bị rời khỏi phòng khách, lại bị F túm vào trong lòng.

“A! Buông! Không được ôm ta! Tên xà nhân chết tiệt này, cẩn thận ta điện chết giờ!”

“Chi chi, Mân Côi, đừng có ồn, tiết mục này xem hay lắm.”

“Xem TV, Mân Côi ngoan.”

“A a a ──! Đừng có tùy tiện sờ đầu người khác!”

Tiêu Hòa đương nhiên nghe không được ầm ĩ trong phòng khách, ngoan ngoãn mặc cho Tiểu Viêm ôm hắn lên sân thượng trên nóc nhà.

Không phải chứ? Chẳng lẽ thằng nhóc này hưng phấn đến nỗi muốn thực hành luôn cảnh màn trời chiếu đất? Nhưng mà hắn không muốn dã hợp nha. Có quỷ mới biết trên bầu trời có bao nhiêu vệ tinh giám thị đang trợn tròn ống kính dòm ngó nhân gian.

Kiểu mái tầng cao nhất ở đây có một mảnh đất rất lớn, ngay tại nóc mỗi nhà đều có một mảnh sân thượng rộng rãi ước chừng hai mươi mấy mét vuông của riêng mình.

Sân thượng của gia đình ở tầng cao nhất này trải sàn chống phân huỷ, làm một cái bồn hoa nhỏ, đặt vào đó một cái xích đu dài. Lúc ấy khi Tiêu Hòa nhìn thấy thiết kế của sân thượng này đã cảm thấy chủ nhà hẳn là một người rất lãng mạn. Đáng tiếc hắn và Tiểu Viêm đều là kẻ không có tế bào lãng mạn, số lần sử dụng nơi đây thấp đến đáng thương. Nhưng thật ra Mân Côi cùng Tiêm Đầu dường như thường xuyên chạy tới sân thượng lớn này chơi đùa.

“Tiểu Viêm…”

Viêm Chuyên lắc đầu, ý bảo Tiêu Hòa không cần mở miệng nói chuyện. Y cũng không muốn để cho mấy kẻ trong phòng biết bọn họ ở ngay trên đỉnh đầu mình.

Tiêu Hòa khó hiểu, nghiêng đầu nhìn Tiểu Viêm.

Viêm Chuyên ôm hắn ngồi xuống chiếc ghế dài.

Tiêu Hòa nheo mắt lại, vừa định động đậy, đã bị vỗ vỗ lưng, lập tức trong đầu nghe thấy: “Không cần làm, ngoan một chút.”

Sáu chữ này khiến cho hắn dở khóc dở cười.

Chẳng lẽ thằng nhóc này ôm hắn lên đây không phải vì làm tình? Hắn còn tưởng rằng Tiểu Viêm nghe được hắn nói như vậy sẽ lập tức động dục, xem ra… Tiêu Hòa sờ sờ cằm, chẳng lẽ mị lực của ta giảm xuống rồi sao?

Viêm Chuyên ôm hắn một lúc lâu không nói gì.

Tiêu Hòa cảm thấy tư thế ngồi ôm công chúa này nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ cục, đảo mắt, nhẹ giọng nói bên tai Viêm tiểu yêu: “Tiểu Viêm, ghế này là dành cho trẻ con mà, chỉ có con nít mới thích ngồi xích đu.”

Viêm Chuyên nhìn hắn, Tiêu Hòa ra sức gật đầu.

Ba giây trôi qua, Tiêu Hòa phát hiện chiếc ghế biến thành mái ngói. Viêm tiểu yêu ôm hắn ngồi xuống nóc nhà.

“Mái ngói sẽ vỡ…”

“Câm miệng.”

Được rồi, tư thế tuy rằng vẫn kỳ cục, nhưng tốt xấu gì chân cũng có thể duỗi thẳng, mặc dù là hướng hai bên trái phải. Có điều hắn thật sự rất ghét loại tư thế người lớn ôm trẻ con thế này nha. Tại sao một người đàn ông ba mươi mốt tuổi như hắn lại phải ngồi trên đùi một yêu tinh thoạt nhìn nhỏ hơn rất nhiều so với hắn? Hơn nữa tên Tiểu yêu nghiệt sau lưng kia còn vòng hai tay ôm hông hắn không buông, cằm còn cọ lên đỉnh đầu của hắn.

“Ai…”

Viêm yêu nghiệt cọ từ đỉnh đầu cọ tới khuôn mặt của hắn, nghe hắn thở dài, há miệng cắn một ngụm lên mặt hắn.

“A!”

Sau khi cắn xong tiếp tục liếm liếm.

“…Tôi thật sự không thích dùng nước miếng rửa mặt.” Tiêu Hòa lẩm bẩm nói.

“Ngươi yêu ta?”

“Hả?” Không nghĩ tới đối phương lại hỏi thẳng như thế, Tiêu Hòa sửng sốt.

“Ngươi nói ngươi yêu ta, lặp lại lần nữa.”

“Đúng rồi, Tiểu Viêm, lát nữa nhớ giặt sạch luôn cả bọc sô pha đi nhé, ai bảo cậu ném F vào đó.”

Tại sao vào lúc này mà tên kia còn có thể nghĩ tới loại chuyện đó? Trán Viêm Chuyên nổi gân xanh, hung hăng cắn một ngụm.

“A!” Tiêu Hòa thét lên.

Viêm Chuyên không muốn có người tới quấy rầy bọn họ, tùy tay vẽ ra một cái ***g cách âm. Người ở phía ngoài có thể nhìn thấy bọn họ, nhưng không nghe được tiếng ở bên trong.

“Nói.”

Tiêu Hòa nhắm chặt miệng. Hừ hừ, có biết cái gì gọi là ‘lời hay không nói hai lần’ không?

Viêm Chuyên không nói hai lời, trực tiếp dùng hành động bức cung ── vươn tay ra kéo quần Tiêu Hòa.

“Tiểu Viêm, mau nhìn kìa! UFO!”

Viêm Chuyên nắm lấy tiểu đệ đệ của Tiêu Hòa, ngay cả ý định nâng đầu lên cũng không hề có.

Gã đàn ông hít một ngụm hơi lạnh, cố gắng muốn tranh đoạt lại quyền bảo hộ nơi yếu hại của mình.