Dụ Thụ Khoái Lai Khẩu Khẩu

Chương 3






Nhìn thấy người trong lòng ngủ say, Huyền Vô Hàn cảm giác mình không thể dời tầm mắt khỏi người này.

Người này, màu da trắng nõn như đồ sứ, có cảm giác tinh tế như ngọc, hai mắt nhắm chặt che đi hai con ngươi giống như phỉ thúy so với ánh trăng còn mê người hơn, đôi lông mi thật dài nhếch lên hơi rung rung, cái mũi vểnh cao, còn có cánh môi thật ngọt. Hiện tại tiểu oa nhi thân mình mềm mềm nằm trong lòng Huyền Vô Hàn, có thể chạm đến. Nghĩ đến đây, Huyền Vô Hàn cúi người hôn một chút lên trán Vân Ly.

Hắn biết, Vân Ly biết được mình hôm nay sẽ đến, mới đến giờ mão vừa nổi lên, quấn quít lấy song thân hỏi mình như thế nào còn không tới. Ở trong gió thổi thời gian dài như vậy, nhất định bị nhiễm lạnh rồi. Trước ở trong ôn tuyền tắm rửa mới phát hiện Vân Ly toàn thân đều là thịt đô đô, quả nhiên là thập phần mềm trơn. Đáng tiếc Vân Ly sợ ngứa, không để cho hắn chạm vào. Nghĩ đến cảm xúc kia, Huyền Vô Hàn không dấu vết khẽ thở dài.

Hiện giờ Vân Ly bất quá mới sáu tuổi, hắn dù có tâm cũng sẽ không đi bính* đại thiếu niên. Vừa nghĩ tới chính mình còn phải đợi bảy tám năm, Huyền Vô Hàn cảm thấy thập phần phiền muộn.

(*) Bính: Chạm

“Ân…” Vân Ly hừ nhẹ vài tiếng, chậm rãi mở hai mắt ra, thấy Huyền Vô Hàn đang ôn nhu nhìn mình.”Ly nhi, đói bụng?”

“Vô Hàn ca ca…” Vân Ly nhất thời còn chưa thanh tỉnh, chỉ cảm thấy thân mình run lên một cái, “Chúng ta đây là đang làm sao?”

Huyền Vô Hàn nhoẻn miệng cười: “Trên đường hồi cung a.” Vân Ly cả kinh, nhìn mọi nơi, thật là trên xe ngựa, nhất thời cũng không biết làm sao, trong lòng rối loạn: “Kia… Phụ thân cha… Ta…”

Gấp đến độ ấn đường hơi nhíu rút sâu vào trong lòng, Huyền Vô Hàn ôn nhu nói: “Ly nhi đừng lo, nếu muốn gặp phụ thân cùng cha, ta sẽ mang ngươi đi gặp bọn họ.”

“Thật sự?”

Cọ cọ lên cái mũi vểnh của Vân Ly, gật gật đầu: “Thật sự, Vô Hàn ca ca sẽ không lừa Ly nhi, Ly nhi ngủ thời gian dài như vậy, có muốn ăn không?” Nhắc đến ăn, Vân Ly thật là đói bụng, hắn vẻ mặt hưng phấn: “Có nước thạch cao sao? Ta còn muốn uống mật hoa!”

“Ha ha… Hảo, Ly nhi muốn ăn cái gì đều được.”

Sợ Vân Ly khóc nháo khi ly biệt, sẽ làm thương tổn yết hầu, Huyền Vô Hàn nhân lúc Vân Ly ngủ say đưa hắn ra xe, xem ra Vân Ly thật sự như lời lục hoàng thúc đối nước Thạch cao đồ ngọt linh tinh yêu thích đến cực điểm, nói ăn cái này liền nghe lời .

“Hoàng thượng, ta đã không phải Thái Phó, nhưng ta là phụ thân Vân Ly, ta hi vọng ngươi hảo hảo chờ đợi Vân Ly, chớ để hắn bị nửa điểm ủy khuất, nếu làm hắn thương tâm, ta cùng lục hoàng thúc ngươi sẽ đem Vân Ly đón trở về, ngươi cả đời này đừng vọng tưởng tái kiến hắn!”

“Ta Huyền Vô Hàn đối thiên thề, sẽ yêu Vân Ly, đời đời kiếp kiếp!”

Bên này Huyền Vô Hàn hồi tưởng, bên kia Vân Ly đã ăn đến miệng dính đầy mảnh vụn, mật hoa cũng dính lên tay, Huyền Vô Hàn dùng ngón tay đem mảnh vụn trên miệng Vân Ly phóng tới miệng, lại đem mật hoa trên tay nho nhỏ liếm lấy sạch.

“Ân ~ quả nhiên mỹ vị!”

Vân Ly nghĩ Huyền Vô Hàn muốn ăn, vội cầm một khối thạch anh cao: “Vô hàn ca ca, cấp!” Huyền Vô Hàn lại chưa đón, kia ánh mắt ôn nhu như nước hơi hơi đổi, càng thêm sâu thẳm , trầm thấp nói: “Hương vị trên miệng Ly nhi rất tốt.”

“Di?” Vân Ly ngẩn người, chìa cái lưỡi đinh hương liếm liếm khóe miệng.

“Ly nhi là đang hấp dẫn ta, biết không?” Vừa dứt lời, môi đã che lấy môi Vân Ly. Tỉ mỉ đem từng mảnh vụn trên khóe miệng Vân Ly liếm sạch sẽ, lại chậm rãi khẽ cắn cánh môi so với mật hoa còn muốn mê người hơn, cánh tay ôm lấy người Vân Ly càng ngày càng gấp.

Cuối cùng đưa đầu lưỡi mở đôi môi đang khép hờ, cùng người trong lòng lưỡi quấn lấy nhau. Thân hình Vân Ly khẽ run, thở dốc, cả người dần dần mềm nhũn xuống, hai tay cũng mềm nhẹ vòng lên cổ Huyền Vô Hàn, bên trong xe tình cảm ấm áp càng ngày càng mãnh liệt, hơi thở cũng càng lúc càng lớn. Triền miên hồi lâu, Huyền Vô Hàn rốt cục cũng buông Vân Ly ra, cố gắng bình ổn dục hỏa trong người. Vân Ly dù sao tuổi nhỏ, thế nào chịu được đối đãi như vậy, sớm đã thở gấp không ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giương cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt cũng rời rạc.

Nhìn thấy bộ dáng người trong lòng, Huyền Vô Hàn thầm mắng mình là cầm thú, hài tử nhỏ như vậy mà hắn cũng nổi lên ham muốn. Hắn nguyên tưởng rằng chính mình nhịn được, lại không nghĩ Vân Ly nhỏ như vậy, đã câu lên dục hỏa của hắn, này nếu là đợi thêm bảy tám năm, hắn sớm muộn gì cũng chết ngạt !

Ở trên xe bất quá mới qua một ngày, Huyền Vô Hàn đã ăn hết đậu hủ trên người Vân Ly, trong lòng hắn tự trấn an chính mình, mặc dù này không thể nuốt vào, ôm vào trong ngực trêu đùa cũng hảo. Huyền Vô Hàn vẻ mặt thích ý, người trong lòng cũng không buồn bực, chỉ là khi Vô Hàn ca ca đối với chính mình làm những việc giống phụ thân đối với cha hay làm thì hết sức thẹn thùng, thân mình cũng mềm nhũn, không thể nói rõ cảm giác.

Vân Ly tuổi còn nhỏ, ngồi trong xe ngựa thời gian lâu, cũng hơi buồn chán, nằm trong ngực Huyền Vô Hàn, mềm nhẹ lên tiếng: “Vô hàn ca ca, chúng ta đi ra ngoài đi một chút được không?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn như đánh phấn, mắt to cũng chớp chớp, Tuyết Uyên đế ngồi trên Kim Loan điện cũng phải thất điên bát đảo rung chuyển trời đất , mơ hồ gật đầu.

Nhất thời lại kìm nén không được nuốt nước miếng đem Vân Ly đặt ở trong lòng hôn lên mặt, rồi mới ôm Vân Ly vén rèm nhảy xuống, “Thiên Tuyệt, ngươi lái xe đi, trẫm cùng Ly nhi không cần ngươi đi theo.” Thiên Tuyệt thân hình bất động, làm như không có sự tình gì phát sinh tiếp tục đánh xe.

Được Huyền Vô Hàn gắt gao ôm vào trong ngực, Vân Ly vẻ mặt hưng phấn, “Vô Hàn ca ca, nguyên lai ngươi cũng có thể bay! Phụ thân cũng làm được, chỉ là phụ thân luôn ôm cha.”

“Ha ha…” Thấy người trong lòng vui vẻ y cũng nở nụ cười, “Kia Ly nhi thích dạng này sao? Yêu thích ta ôm ngươi bay sao?” “Thích thích! So với ở trong xe ngựa thích hơn!” Tâm tính thiện lương giống như được thỏa mãn, rốt cuộc không chứa được thứ gì nữa, trong mắt, trong lòng, tất cả cảm nhận, đều từ người trong lòng phát ra . Huyền Vô Hàn lại đề khí đi phía trước, không xa đó là thành trấn , Vân Ly luôn ăn đồ ngọt, cũng là không tốt.

Đáp xuống một nơi vắng vẻ, Vân Ly hỏi: “Vô Hàn ca ca, chúng ta đi đâu?” Huyền Vô Hàn dắt tay mềm nhỏ bé kia, cúi người nói : “Chúng ta đi ăn.” Vân Ly vừa nghe, đôi mắt bỗng nhiên phát sáng, “Ân!” Đi bên Huyền Vô Hàn, tuyệt không sợ hãi, cho dù chính mình chưa đi chợ bao giờ.

Hai người mới ra tới ngã tư đường, liền thu hút vô số ánh nhìn của người nghỉ chân.

Huyền Vô Hàn một thân tử sắc cẩm y*, hoa văn trên cổ tay áo thêu bằng sợi tơ tằm, tầng tầng ngân hoa, lưng đeo đai màu bạc, đeo một khối ngọc bội màu đen, chân mang hài trắng cũng từ tơ lụa, thêm khuôn mặt anh tuấn phi phàm, tóc đen vi thúc**, ánh mắt ôn hòa dè chừng những ánh mắt xung quanh, khí chất xuất trần, mọi người càng cảm thấy người này không phú tức quý, đến nhìn tiểu thiếu niên ước chừng bảy tám tuổi, lại càng hít vào một hơi.

(*) Tử sắc cẩm y: y phục màu tím

(**) Vi thúc: Không buộc lên

Đây là tiểu thiếu niên ở chốn nhân gian sao? Da thịt trắng nõn như ngọc, mái tóc dài đen như mực rũ xuống tận gót chân, mà vẫn không hỗn độn, sợi dây màu bạc lỏng lẽo cột tóc lại thành một bó, thuận trơn buông thỏng, ánh mắt to tròn kia, chỉ tiếc tuổi nhỏ chưa phát triển hết, mơ hồ hiện ra đôi mắt phượng, màu sắc con ngươi kia càng giống như thất sắc lưu ly xinh đẹp, một thân bạch y, nhu thuận nhìn lên nam tử nắm tay mình, chân chính giống như tiểu tiên tử động lòng người.

Vân Ly hoa cả mắt vì những vật phẩm vừa lướt qua nên hoàn toàn không có cảm giác mình đã thành phong cảnh trong mắt mọi người, nhưng vẫn còn Huyền Vô Hàn bên cạnh làm sao dung hạ được người khác dùng ánh mắt nóng bỏng dán lên người bảo bối của mình, khí chất ôn hòa vừa rồi đột nhiên biến đổi, con ngươi như sâu thêm vài phần, hướng xung quanh đảo qua một lượt, những người đó cảm thấy quanh thân phát lạnh, cả người phát run, lại nhìn lại ánh mắt nam nhân tử y, càng làm cho người ta sợ hãi, nhất thời kinh hoàng, cũng không biết mình làm cái gì mà người nọ lại tức giận.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mấy chương và tiết này đều là tiểu Thất viết vào hai năm trước… Cho nên ngôn ngữ phong cách cùng hiện tại có chút biến hóa, chương thứ năm bắt đầu chuyển biến thỉnh không cần quá để ý…