Dữ Tích Thù

Quyển 2 - Chương 5: Man thiên quá hải (5)




Bạch Ngọc Đường dắt theo Bạch Phúc cùng nhau tới Tô Châu, những chuyện hạn chế như gởi thiệp mời này, Bạch Ngọc Đường cũng lười quản, chỉ để Bạch Phúc đi, còn hắn ngồi ở tửu lâu gần Trữ Phủ Tô Châu, uống rượu.

Đối với cách làm của Trữ lão gia tử, hắn còn chưa nói ra được là đồng ý hay không.

Nếu theo lẽ thường mà nói, bản thân Trữ lão gia tử không phải người trong giang hồ, không có mấy công phu phòng thân, nhưng lại phô trương tới mức này, đúng là không thỏa đáng.

Trong giang hồ không phải ai cũng là hiệp nghĩa, giang dương đại đạo có không ít, cách làm của Trữ lão gia tử, khó chắc sẽ không dẫn dụ đám trộm cướp giang dương đại đạo này, nói không chừng còn vì thế mà đưa tới họa sát sinh, khó giữ được tánh mạng.

Bất quá đây dù sao cũng là chuyện của người ta, Bạch Ngọc Đường không muốn để ý nhiều như thế, dù sao mục đích hắn tới Tô Châu, cũng chỉ vì, một thanh kiếm.

Một thanh có thể sánh với kiếm của nam hiệp Triển Chiêu năm ấy.

Một thanh không thua gì Cự Khuyết.

Bất quá…

Bạch Ngọc Đường cười khổ, thượng cổ thần binh làm sao có thể dễ dàng lấy được như vậy? Nếu đơn giản thế thì trên giang hồ, không phải ai cũng có một thanh thượng cổ thần binh sao?

Bạch Ngọc Đường nhớ rõ, Họa Ảnh trên tay hắn, là sư phụ tìm mười năm.

Từ sau khi Bạch Ngọc Đường bước vào sư môn, sư phụ hắn đã bắt đầu tìm cho hắn một thứ tương đương với sức của hắn rồi, mười năm sau, khi Bạch Ngọc Đường sắp học thành xuất sư, kiếm này chỉ mới có tung tích, vì thế, sư phụ hắn còn bảo hắn ở lại sư môn thêm hai tháng trời.

Binh khí, muốn một thứ có thể cầm trên tay, rất dễ, nhưng muốn cầm để xuất thủ, lại rất khó.

Mà Trữ phủ này, tuy người ta đồn trên tay Trữ lão gia tử có binh khí hết sức tốt, nhưng, đến tột cùng là thật hay giả không ai biết được.

Bạch Ngọc Đường cũng không biết một chuyến của mình, đến cùng có thể lấy được vật mình muốn hay không.

“Ngũ gia, Trữ lão gia tử vừa mời ngài qua đó…”

Bạch Ngọc Đường cau mi, “Mời ta qua làm chi? Ngũ gia lại không quen bọn chúng…”

Bạch Phúc bĩu môi, “Không biết ạ, bây giờ người muốn làm thân với Ngũ gia không ít, có điều, đang tình hình như vậy, hình như có rất nhiều người đều bất mãn với Ngũ gia…”

Bọn chúng bất mãn cái gì? Hay phải nói, bọn chúng lấy tư cách gì để bất mãn?

Binh khí, với võ giả mà nói, hết sức quan trọng, mà những kẻ võ nghệ bình thường như bọn chúng, chỉ sợ còn mỗi cơ hội bốn năm có một này, huống chi Trữ lão gia tử tuổi cũng không còn trẻ nữa, chờ không tới mấy năm, hậu nhân của lão chỉ sợ không còn khùng như thế, vậy là mất luôn cơ hội.

Cơ hội này, thật hiếm có.

Vậy mà, với Bạch Ngọc Đường thì chuyện này cũng không quan trọng như vậy, giống như Bạch Ngọc Đường của bốn năm trước, trên tay đã có Họa Ảnh, vì sao phải đi tới đại hội võ lâm chỉ toàn những kẻ tư chất bình thưởng hoặc những kẻ rảnh rỗi?

Bạch Ngọc Đường im lặng một chút, tiện tay cầm lấy Họa Ảnh ở trên bàn, “Thôi, cứ đi một chuyến đi…”

Chuyện liên quan tới Triển Chiêu, hắn không thể không cẩn thận làm việc.

Trên đường đi, hắn không chỉ một lần nghe thấy lời bàn bạc liên quan tới mình, có oán hận, có giận dữ, cũng có ganh tỵ.

Bạch Ngọc Đường chẳng qua là híp lại đôi mắt hoa đào vốn hẹp dài, cười lạnh một tiếng, ngược lại không làm gì hết, tự bước về phía Trữ phủ.

Nếu là hai năm trước, nghe thấy những kẻ này nói mình như thế, lấy tính tình duy ngã độc tôn, kiệt ngạo bất tuần của Bạch Ngọc Đường, có lẽ sẽ xông tới dạy dỗ đám người kia một phen, bất quá, bây giờ hắn không còn loại trùng động ấy.

Có lẽ, trải qua vài năm, mình cuối cùng cũng thành thục một ít.

Bạch Ngọc Đường tự giễu cười, bước vào Trữ phủ.

“Bạch ngũ gia, lão gia đang chờ ngài ở đại sảnh.”

Lời đồn về Bạch Ngọc Đường trong giang hồ rất nhiều, cho dù là kẻ không biết hắn, cũng có thể nhận ra.

Bạch Ngọc Đường nhìn tiểu tư giữ cửa trước mặt, không nói gì nhiều, chỉ gật đầu, ý bảo nó đi trước dẫn đường đi.

Trữ lão gia tử dù sao cũng là lão già trên thương trường, thủ đoạn dĩ nhiên không cần bàn tới, bây giờ những thanh niên đồng lứa trên thường trường, đa phần đều không phải đối thủ của lão, chỉ có thể ngoan ngoãn chịu thiệt, chân chính có thể cạnh tranh với lão, đúng là không nhiều, ngay cả những kẻ có đầu óc bậc này như Bạch Cẩm Đường, Tương Bình, Triển Lâm, cũng chỉ có thể đặt ngang hàng.

“Bạch hiền đệ…”

Một tiếng xưng hô này của Trữ lão gia tử, thật làm Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, suýt nữa không cầm chắc Họa Ảnh.

“Tiền bối nặng lời…”

Khóe miệng của Bạch Ngọc Đường như muốn co quắp, nếu phụ thân mình còn sống, ước chừng cũng phải trẻ hơn lão già này một tẹo, lão lại có thể gọi một tiếng “hiền đệ” này ra khỏi miệng? Không lẽ lão muốn thành người giang hồ tới điên rồi, cứ thấy người hơi có danh tiếng một chút là lại muốn làm quen…

Chẳng qua, quan hệ thế này có chút ngoại hạng, thế nào cũng phải gọi là “chất” bối chứ, nói cứ giống như Bạch gia đây già lắm rồi.

Bạch Ngọc Đường quan sát Trữ lão gia tử từ trên xuống dưới, chỉ thấy họ quả thật không phải người đồng lứa, tóc của lão bây giờ đã có chút hoa râm.

Bạch Ngọc Đường âm thầm so sánh lão đầu trước mắt với can nương của mình, chỉ có thể nói người học võ cùng người học văn đều có khác biệt, can nương của mình bây giờ còn có thể nhảy tới nhảy lui nhéo tai mình, lại nhìn mái tóc hoa râm trước mặt, trên mặt toàn là nếp nhăn…

“Không nặng lời, không nặng lời…” Trữ lão gia tử hình như cũng không nhận ra sự mất kiên nhẫn trong lời nói của Bạch Ngọc Đường, liên tục khoát tay, thuận tiện quan sát Bạch Ngọc Đường từ trên xuống dưới, “Bạch hiền đệ tướng mạo tốt, phong độ phiên phiên, quả là phong lưu thích thảng, không biết Bạch hiền đệ có hôn phối hay chưa?”

Không biết hiền chất bây giờ có hôn phối hay chưa?

Lời này quá mức quen thuộc, quen thuộc tới mức khiến đầu Bạch Ngọc Đường dấy lên từng trận ghen tuông.

Năm đó, Triển Chiêu đuổi theo hắn về Hãm Không đảo, muốn lấy lại tam bảo hắn chôm trong phủ Khai Phong mang về, trên đường đi ngang thôn Mạt Hoa, vì thế, những lời này cho một người vò mật, một người vò dấm, còn người trong cuộc chân chính là mờ mịt, dưới tình hình không kịp ứng phó để người ta quyết định hôn ước.

Hôn ước a…

Chuyện phát triển tới bây giờ, Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên hiểu rõ ý tứ của lão đầu trước mặt, đại khái, trong nhà lão có đứa con gái được cưng chiều không ra gì, tình hình lúc này với lúc Triển Chiêu tới thôn Mạt Hoa làm khách năm đó, lại giống đến bao nhiêu.

Có điều…

Bạch Ngọc Đường cũng không phải loại dễ nói chuyện như Triển Chiêu, người giang hồ bảo hắn lòng dạ độc ác dĩ nhiên đều có nguyên do.

“Trữ lão gia, Bạch gia cũng không muốn ám thị cho ông cái gì, đời này Bạch Ngọc Đường sẽ không lấy vợ, bây giờ không, sau này cũng không.” Vốn dùng thần sắc hết sức ngoan lệ, sau đó không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt Bạch Ngọc Đường chợt nhu hòa, “Dĩ nhiên, nếu y nguyện gả, thì đó lại là chuyện khác, chẳng qua…”

Chắc cũng không quá có thể đâu, cho dù hắn lỳ lợm bám dính để Triển Chiêu đáp ứng, Triển Lâm cũng chưa chắc sẽ cho, rồi sau đó theo cái suy nghĩ từ nhỏ “Huynh trưởng như cha” của Triển Chiêu, sợ rằng lúc ấy chỉ cần Triển Lâm nói một câu, con mèo kia sẽ ngoan ngoãn theo về nhà mẹ…

“Bạch Ngọc Đường, ngươi rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ta cũng không phải người dễ chóc, tuy ta không biết mục đích ngươi tới lần này là gì, bất quá nghĩ một chút đại khái cũng vì thần binh lợi khí đi, nếu người đồng ý hôn sự này, về sau…”

“Trữ lão gia, ông có biết người giang hồ là sao không?”

Trữ lão gia sửng sốt, “Người giang hồ, tiêu sái, tự tại, hành hiệp trượng nghĩa…”

“Ông chỉ nói đúng một nửa.” Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng, giơ tay xoay Họa Ảnh một vòng, màu bạc sáng chói thoáng lung lay trước mặt Trữ lão gia tử, liền để lão cảm nhận được một sự lãnh lẽo vọt thẳng từ lòng bàn chân lên, chỉ không biết lạnh là do trường kiếm màu bạc trong tay Bạch Ngọc Đường, hay còn là nụ cười lạnh trên mặt hắn. “Trong giang hồ, nói chuyện đều dùng bản lãnh, nếu không có bản lãnh, thì quyền được nói cũng không để lại cho ông, nếu Bạch gia thật sự nghĩ chuyện nông nổi, thì ta sẽ không nể mặt ông mà tới trước mặt ông đâu, nếu bảo trực tiếp lao vào phá tung phòng binh khí mà ông tự cho là lợi hại kia, Bạch gia cũng không phải không làm được…”

“Hay, ông tưởng mời được cái lũ không chút danh hiệu trên giang hồ kia tới, liền chống được Bạch gia?”

“Bạch Ngọc Đường, đây, đây không phải Hãm Không Đảo của ngươi, không cho phép ngươi, hồ… nháo…” Trữ Tư chỉ cảm thấy trong họng mình bị nhét vào rất nhiều mảnh băng vụn, làm lão nói cũng không nói ra lời.

Bạch Ngọc Đường liếc trở về, “Nếu Bạch gia muốn làm, cho dù có là quan phủ, cũng không làm gì được Bạch gia. Năm đó Bạch gia xông vào Trùng Tiêu Lâu, trên tay vẫn còn cầm ngự tứ kim bài của đương kim Thánh thượng đây, chỉ một Trữ gia ông, lại là cái thá gì?

Toàn thân Trữ Tư run lên, há miệng, lại không nói được cái gì.

Sự tích năm ấy Cẩm Mao Thử xông Trùng Tiêu Lâu, hầu như không ai không biết, Trữ Tư lão thường để ý tới chuyện giang hồ, làm sao có thể không biết một chuyện được giang hồ đồn đãi náo nhiệt như vậy?

Tuy cuối cùng Cẩm Mao Thử thân mang đầy thương, vẫn có thể cầm minh sách ra khỏi Trùng Tiêu Lâu, quan gia cảm tạ hiệp nghĩ, mới ban thưởng ngự tứ kim bài.

Bạch Ngọc Đường là người giang hồ, nhưng bởi vì nam hiệp Triển Chiêu mà có liên hệ thiên ty vạn lũ với quan phủ.

Ông trời sẽ luôn có người thiên ái, có người sinh ra tướng mạo hảo cũng thôi, ông trời còn muốn để cả đời hắn được thuận buồm xuôi gió, có người cưng chiều, có người yêu thương, dễ dàng lấy được thứ người khác phấn đấu cả đời cũng không có.

Trữ Tư nghĩ thế, càng không cam lòng, “Bạch Ngọc Đường, đừng tưởng ngươi thật có thể muốn gì làm nấy, không phải không có quả báo, chỉ là thời điểm chưa tới thôi…”

“Hừ…” Bạch Ngọc Đường cười một tiếng, lại kém nụ cười lạnh trước đó khá nhiều, “Bạch gia quả thật đã từng nghĩ muốn làm gì thì làm, cho đến mãi sau, kẻ tự cho có thể lấy được tất cả như ta, lại vất đi một con mèo quan trọng nhất…”

“Về chuyện báo ứng, ở thật lâu trước đó, đã rơi lên người Bạch gia rồi, chỉ là các ngươi đều không hiểu…”

Thấy thần sắc không tin của Trữ Tư, Bạch Ngọc Đường lắc đầu, lười tranh luận với lão gia này, bỏ lại mấy câu sau chót, “Trữ lão gia, ông cũng đừng cho mình là đúng, kiếm Bạch gia muốn, chắc chắn không phải vật phàm, kiếm giống như Họa Ảnh, chưa chắc lão tìm ra…”

Kiếm giống như Họa Ảnh…

Kiếm giống như Cự Khuyết…