Dữ Tích Thù

Quyển 2 - Chương 6: Man thiên quá hải (6)




Trên có Thiên đường, dưới có Tô Hàng.

Tô Châu phồn hoa, trong tửu lầu có quá nhiều người, không ngồi được.

Vậy mà, ngay khi đông người như thế, Bạch Ngũ gia vẫn có thể một mình độc chiếm cái bàn, phong độ phiên phiên dựa lên cửa sổ, giống như theo thói quen từ cửa sổ nhìn xuống, nhìn thấy cũng là phong cảnh vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc.

Thói quen này, từ khi nuôi thành rồi, thì không đổi được.

Làm sao cũng không đổi được.

Ngày xưa, cho dù biết rõ tìm cũng không thấy, Bạch Ngọc Đường vẫn cứ theo thói quen từ cửa sổ của Thái Bạch Cư ở Khai Phong nhìn xuống, sau đó thấy nha dịch mặc quan phục đỏ tươi đi qua dưới cửa sổ, tuy đã sớm biết, trong số quan sai nhất định không có cái người ôn văn nhĩ nhã kia, nhưng hắn làm sao cũng không muốn chết tâm.

Miêu nhi đần đó, sao còn chưa tìm được đường về nhà?

Vậy mà không biết, Miêu nhi trong miệng hắn, đã trở về ngôi nhà chân chính của y.

Sau đó, sau đó…

Bạch Ngọc Đường buồn buồn uống Nữ nhi hồng.

Sau đó nữa, thói quen này của hắn, làm sao cũng không bỏ được, sau hơn hai năm, thói quen này vẫn cứ bám miết trên người hắn, không chịu rời đi.

Có lẽ, là một chút chấp niệm của chính hắn.

Tửu lâu phức tạp, loại người gì cũng có, chắc còn đếm được không ít giang dương đại đạo ẩn trong đây, thậm chí còn vài tên bị triều đình truy nã, nghĩ tới đều là do Trữ lão gia tử khoa trương quá mức, nên người dẫn tới cũng quá nhiều, chẳng qua không biết trong này có bao nhiêu người trong ngoài bất nhất.

Ngoài mặt thì cung cung kính kính với Trữ lão gia tử kia, mà trong tối, chỉ sợ là vẻ mặt không thèm.

Người tập võ, chỉ có tâm phục khẩu phục người võ nghệ cao cường, thoại ra khỏi miệng cũng là chân thành, giống như đối với Tương Bình của Hãm Không Đảo, hay là Bạch gia ở Kim Hoa, hoặc là Triển Lâm ở Thường Châu, người giang hồ đều không dám nói thêm cái gì.

Danh hiệu Phiên giang thử Tương Bình, ở trên giang hồ không nhỏ, chỉ luận về công phu trong nước, trên giang hồ chỉ sợ là không có mấy ai so được với hắn, huống chi, sau lưng hắn còn có toàn Hãm Không đảo làm hậu thuẫn, mà Kim Hoa Bạch gia, công phu của đương gia Bạch Cẩm Đường hiện giờ cũng hết sức hảo, chẳng qua ở mặt này, hắn không sánh bằng bào đệ của mình, nhưng công phu chân chính xuất ra, cũng khiến đám người thuần giang hồ kia không dám khinh thường, lại nói Triển Lâm, công phu của người này ước chừng còn phải tốt hơn Bạch Cẩm Đường nhiều lắm, hắn không chỉ có danh tiếng trên thương trường, mà còn có cả danh tiếng trên giang hồ.

Người giang hồ gọi hắn “Ngọc Phiến Tử.”

Nghe nói, vũ khí của Triển Lâm là một cây quạt ngọc, chế tác hảo, chất ngọc cũng cực hảo.

Nhưng, theo đạo lý mà nói, ngọc có khá hơn nữa cũng không sánh bằng đao thương sắc bén, vì thế, có thể nắm bắt được thứ này, thì không chỉ cần công lực đơn giản như vậy, Ngọc phiến kia của Triển Lâm có thể dùng tới bây giờ, cũng có thể chứng minh công phu hắn không kém.

Về phần Trữ lão gia tử bên đây, nhìn thôi cũng biết không phải người biết võ.

Người như thế, cao thủ võ lâm chân chính không kết thù với lão có lẽ đã tương đối nể mặt rồi, ngược lại những kẻ võ công không phải quá tốt lại không tính là quá kém trong giang hồ, tuy nhìn qua sẽ hơi cung kính lão, nhưng suy nghĩ thực sự trong đầu là gì, cũng chỉ chính bọn chúng mới biết được.

Nghĩ như vậy, cái tên Trữ Tư này đúng là không biết lượng sức mình.

Còn nữa, tuy lão Trữ Tư hết sức có bản lĩnh ở thương giới, nhưng khác ngành như núi cách nhau, thương giới là thương giới, giang hồ lại là giang hồ, đây là hai lãnh vực hoàn toàn bất đồng, không thể dung hợp lại.

Xét trên điểm này, Trữ Tư thế nào cũng kém Triển Lâm, người trước ỷ mình tài đại khí thô, muốn đem hai dung thành một, không thiết thực, mà Triển Lâm, lại được tính là nửa người giang hồ, ít nhất có tiếng tăm trong giang hồ cao hơn Trữ  Tư nhiều lắm, chẳng qua hắn tới giờ đều không tự gọi mình là người hành tẩu giang hồ, gặp người cũng chỉ nói mình “một giới thương cổ”, định vị hết sức rõ ràng.

Bạch Ngọc Đường khẽ thở dài, chuyến này, chắc là uổng công thôi.

Người như Trữ Tư, sợ rằng chỉ có thể để lũ buôn bán vũ khí được lời, lão có thể nhận được bao nhiêu binh khí chứ? Chắc chỉ lừa gạt được đám ngốc không biết sự đời.

Bạch Ngọc Đường lại hướng ra ngoài cửa nhìn tiếp, sau đó khựng lại.

Bị một thân ảnh màu lam thu hút chú ý.

Triển Chiêu…

Sao y lại ở đây?

Suy nghĩ đầu tiên của Bạch Ngọc Đường chính là, vũ khí của Triển Chiêu.

Có lẽ, Triển Lâm cũng tới đây vì vũ khí cho Triển Chiêu?

Nhưng nghĩ lại rồi, rất nhanh bỏ qua cái ý niệm này, Triển Lâm là người thương giới, chỉ sợ sẽ có chút tiếp xúc với Trữ lão gia tử kia, cho dù không, tin tức hắn nghe được chắc chắn cũng chính xác hơn mình nhiều, có lẽ, trên tay Trữ Tư rốt cuộc có bao nhiêu binh khí, hắn cũng sẽ điều tra cho rõ, hẳn sẽ không uổng công tới đây đâu.

Bạch Ngọc Đường nheo mắt lại suy nghĩ một phen, cuối cùng đặt lại bạc, cầm Họa Ảnh của mình nhảy từ cửa sổ ra ngoài.

Bất kể thế nào đi nữa, bây giờ chỉ có mỗi mình Triển Chiêu đi trên đường, không có Triển Lâm, không có Diệp Thời Tích, tuy hắn không biết đến tột cùng là chuyện gì, cơ mà, bây giờ không ra tay còn chờ tới khi nào nữa? Nếu Triển Lâm hay Diệp Thời Tích ở đây, chỉ sợ cơ hội để hắn biết Triển Chiêu lại cũng không có.

Bạch Ngọc Đường tính toán đơn giản một chút, Triển Chiêu hiện nay tuy mới 18 tuổi, nhưng cộng thêm số tuổi y không biết, thì bây giờ y phải là 24, dĩ nhiên, hiện giờ y cũng không thể làm Triển Chiêu 24 tuổi.

Triển Chiêu của sáu năm trước a…

Bạch Ngọc Đường bĩu môi, sáu năm trước, mình mới xuất sư không lâu, danh hiệu trên giang hồ dĩ nhiên không có vang dội như nam hiệp Triển Chiêu, có thể nói, mình khi đó đối với Triển Chiêu vừa thích vừa hận, thích chính là Triển Chiêu tuổi tác tương phảng mình, đồn đãi giang hồ cũng tốt, nếu có thể cùng kết giao, là chuyện hết sức tốt đẹp, mà nguyên nhân hận, dĩ nhiên là vì thiếu niên 16 tuổi không thích chịu thua, bằng cái gì mà người kia còn nổi tiếng hơn cả mình?

Đúng rồi, mình khi ấy, vẫn hết sức để ý Triển Chiêu, mặc dù mấy lần đi khiêu khích đều sát người mà qua, vì thời Triển Chiêu còn ở giang hồ hành tung bất định, lúc đầu giang hồ đồn rằng Triển Chiêu tới từ Thường Châu, lại không biết sau lưng thiếu nên có công phu cực cao đó có bối cảnh như thế nào.

Cho nên, bây giờ mình tiếp xúc với y, hẳn sẽ không quá khó khăn đâu nhỉ.

Bạch Ngọc Đường cười cười, đi về phía trước, đang muốn tiến lên chào hỏi Triển Chiêu, chỉ thấy Triển Chiêu ở trên đường cái nhún chân, thi triển khinh công, chỉ trong chớp mắt, đã biến mất trong đám người.

Bạch Ngọc Đường nhẹ cau mi lại, thật không rõ Triển Chiêu đang muốn làm gì lúc này.

Nghĩ một hồi, Bạch Ngọc Đường vẫn không yên tâm, hi vọng tiểu quỷ mới 18 tuổi này đừng gạt Triển Lâm cùng Diệp Thời Tích đế tới đây, để hắn gặp còn may, nếu gặp người từng kết thù với Triển Chiêu trong sáu năm nay thì, mới thật là phiền toái.

Vẫn là nên đi theo y thôi.

Nghĩ tới chỗ này, Bạch Ngọc Đường cũng thi triển khinh công đuổi theo.

Người khác có lẽ sẽ không thấy được Triển Chiêu biến mất thế nào, Bạch Ngọc Đường sẽ không như thế, trước không nói gân cốt thân thể Triển Chiêu đã bị lùi về tuổi 18, cũng vì vậy, mà nội lực của Triển Chiêu cũng sẽ không bằng như năm y ra biên cương được, hơn nữa y còn nằm trên giường tới hai năm, mà nửa năm nay lại chỉ tập trung vào chuyện đưa cổ trùng ra ngoài cơ thể, cho nên, tuy nói năm đó có thể không phân cao thấp với Bạch Ngọc Đường, thậm chí có thể cao hơn một bậc, nhưng bây giờ đã không thể.

Khoảng cách giữa hai người, đã bị Bạch Ngọc Đường kéo lại thật gần.

Bây giờ, Bạch Ngọc Đường đã có thể dễ dàng đuổi theo Triển Chiêu, dĩ nhiên, cũng sẽ không để cho y tùy tiện rời khỏi đôi mắt hắn.

Ra tới ngoại thành Tô Châu, Triển Chiêu cuối cùng cũng dừng lại, Bạch Ngọc Đường cánh một chút vẫn có thể nghe thấy Triển Chiêu nhẹ nhàng thở phào, không biết vì sao, trong lòng không khỏi ngứa ngáy.

Cái con mèo nhỏ này…

“Huynh đài theo Triển mỗ lâu như vậy, phải chăng có chuyện rất quan trọng?”

Bạch Ngọc Đường bĩu môi, thì ra mèo này từ nhỏ đã nghiêm trang như thế, chắc trời sanh tính tình y đã là như vậy, trách sao năm ấy, bất kể hắn có trêu ghẹo y thế nào, y cũng rất ít khi giận, cho dù giận thật, mèo này cũng chỉ cau mày hét một tiếng, “Bạch Ngọc Đường”

Cái con mèo nhỏ này, cả chửi người cũng không biết.

“Không có gì, chẳng qua ngưỡng mộ đại danh Nam hiệp đã lâu, hôm nay tình cờ gặp, ừm…” Bạch Ngọc Đường híp lại mắt, nhìn sang phía Triển Chiêu hết sức cảnh giác, “Chà, Nam hiệp hình như có việc bận, không biết Bạch mỗ có giúp gì được hay không…”

Mặc dù Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đã gặp nhau nửa năm trước, nhưng lúc ấy Triển Chiêu cũng không để trong lòng, qua rồi nửa năm, cả chuyện Bạch ngũ gia phong lưu, Triển Chiêu cũng không nhớ rõ, huống chi, cho dù Triển Chiêu còn nhớ chuyện hai người từng gặp mặt nhau, nhưng cũng chỉ là gặp mặt một lần, không tính là chuyện tốt, vì vậy, Triển Chiêu cũng không muốn giao chuyện trên tay mình cho người khác giúp đỡ.

“Đa tạ ý tốt của huynh đài, nhưng mà…”

Hai chữ “Nhưng mà” vừa ra khỏi miệng, sắc mặt của Bạch Ngọc Đường cũng trở nên khó coi.

Con mèo này, không nhớ Bạch gia cũng thôi, chuyện cũng không phải tại ngươi, Bạch gia đại nhân đại lượng tha thứ là được, hôm nay lại vẫn đối xử với ta xa lạ như vậy, căn bản xem ta là ngoại nhân…

Trong đầu Bạch Ngọc Đường không khỏi dấy lên một cảm giác ủy khuất.

“Miêu nhi, ngươi…”

Thoại vừa ra khỏi miệng, Bạch Ngọc Đường đã hối hận không kịp.

Đây là cách gọi của Bạch Ngọc Đường năm đó đối với Triển Chiêu, bây giờ hắn lại tiếp tục gọi, nghĩ thế nào cũng thấy không ổn, vạn nhất không cẩn thận, để Triển Chiêu nhớ lại chuyện vụn vặt năm đó chỉ vì cái tên này, thì chẳng phải Bạch Ngọc Đường hắn sẽ trở thành thủ phạm hại chết Triển Chiêu?

Vậy mà, muốn để Bạch Ngọc Đường đổi đi cái tên gọi thân mật giữa hai người hắn đã gọi thật nhiều năm, thành cách xưng hô giữa huynh đệ bình thường, Bạch Ngọc Đường cũng vô cùng không muốn.

Bạch Ngọc Đường với Triển Chiêu, làm sao có thể chỉ làm huynh đệ?

Rõ ràng là hai người muốn chấp tay cả đời mà…

Triển Chiêu cũng không nghĩ nhiều như vậy, trừng mắt nhìn, “Bạch huynh nói đùa, chung quanh cũng không có mèo…”

Thân hình Triển Chiêu vẫn núp ở sau cây, lộ ra nửa cái đầu, hướng về phía đất trống trải trước mặt nhìn, chân mày hơi nhíu lại.

Bạch Ngọc Đường cong môi.

Con mèo này, quả là rất có phong tình, chẳng qua không biết…

Bạch Ngọc Đường chợt có cảm giác nguy hiểm, Triển Chiêu ngày thường đẹp mắt, tuy không trương dương như mình, nhưng cũng thanh tú ôn nhã, giống như A Mẫn từng nói, Bạch ngũ gia có hồng nhan tri kỷ vạn thiên, so ra, Triển đại nhân càng làm người ta an tâm hơn nhiều.

Triển Chiêu cũng từng trải qua thời niên thiếu khinh cuồng, y phiêu đãng trên giang hồ, rồi cũng sẽ gặp được một hai người khiến y động tâm…

CHợt, trong đầu cảm thấy chua, từng chút, từng chút trào ra, Bạch Ngọc Đường cảm thấy, mình đã ngửi được mùi dấm chua rồi.

“Cái con mèo ngốc này…” Bạch Ngọc Đường cắn răng nghiến lợi.