Dữ Tích Thù

Quyển 3 - Chương 7: Trọng phùng tương tức (7)




Hoàng cung…

Bạch Ngọc Đường giống như hiểu rồi một chút.

Có lẽ, hôm nay Diệp Thời Tích đi thăm dò người trong hoàng cung đã lỡ nói cái gì, mà Triển Chiêu lại ngẫu nhiên thấy tẩu mình ra cửa, cho nên mới lấy cớ “trời hơi lạnh” để đuổi mình đi.

Bất quá, Triển Chiêu lại biết dùng cớ lừa mình, còn mình thật ngu ngốc đi mất…

Chuyện này làm Bạch Ngọc Đường cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không còn giận như vừa nãy nữa, chẳng qua vẫn thò tay bấm mặt Triển Chiêu một cái, “Thôi, lần này tha cho em, lần sau không cho em lừa Bạch gia gia nữa…”

Triển Chiêu trừng mắt nhìn, “Bạch huynh, Triển mỗ biết huynh khi nào?”

“Trước đây thật lâu.” Bạch Ngọc Đường dừng một hồi lâu, nhìn Triển Chiêu, “Sao, em muốn biết quá trình năm đó chúng ta quen biết sao? Bạch gia có thể nói cho em biết từ đầu tới đuôi!”

Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên không thể nào nói thật, năm đó Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường chân chính là thử miêu tranh nhau, thủy hỏa bất dung, quan hệ hai người tuy bảo không tới mức ngươi chết ta sống như giang hồ nói, nhưng thật tình nhìn rõ ràng là chán ghét nhau, mỗi người cũng thấy khó chịu, có thể nói là khác một trời một vực hôm nay, nhưng, Bạch Ngọc Đường có thể nói cho Triển Chiêu nghe một vài chuyện mà hắn nghĩ là nên xảy ra.

Dù sao Triển Chiêu cái gì cũng không nhớ nữa rồi, Diệp Thời Tích của có đảm bảo, Triển Chiêu bây giờ tuyệt sẽ không nhớ ra chuyện năm đó…

Chỉ tiếc, Triển Chiêu dường như đã nhìn thấu chút chiêu trò nho nhỏ của Bạch Ngọc Đường, liếc hắn một cái, “Thôi đi, nếu đã qua, Triển mỗ cũng không muốn nghĩ nhiều, chuyện qua rồi thì đại ca mới có thể xử lý xong xuôi, còn về chuyện chức quan Đại Tống kia thì…”

Triển Chiêu vẫn còn trầm mặc…

Nghĩ đến chuyện đại ca đại tẩu mình nhất định phải tới đây, có lẽ không khỏi liên quan tới phần “chức quan” này.

Nếu có thể cứ mượn “tử vong” để y ra khỏi quan trường, Triển Chiêu cảm thấy, đại ca  đại tẩu sẽ không phải phí công tới mức làm ra chuyện bậc này, mặc dù thân phận đại tẩu mình đặc biệt, không sợ triều đình Đại Tống, nhưng chọc trúng vẫn sẽ có vô số phiền toái.

Bất kể là đại ca hay còn là đại tẩu, họ đều là người hết sức ghét phiền toái.

Hồi trước, họ từng nhắc với Triển Chiêu muốn để y được quang minh chánh đại mà xuất hiện trước mặt mọi người, tuy bây giờ Triển Lâm không tính để Triển Chiêu dính vào giang hồ hay ân oán triều đình, nhưng, hắn vẫn muốn cho em trai mình một danh phận đường đường chính chính, chứ không phải để mọi người luôn tưởng y là ma quỷ.

Mà chức quan này…

Triển Chiêu nghĩ tới cũng thấy nhức đầu, đều do trên thân mình còn một chức quan như thế, cho nên khi triều đình có người nhắc tới, chỉ sợ quan gia sẽ truy cứu, không chừng còn bị gán cho tội danh “Khi quân phạm thượng”….

Triển Chiêu có tật nghĩ lung tung, Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên sẽ biết.

Triển Chiêu mặc dù đã hóa thành Triển Chiêu 18 tuổi, nhưng y chung quy vẫn còn là Triển Chiêu, tính tình hẳn sẽ không thay đổi, mà tự Triển Chiêu 19 tuổi năm ấy quen biết hắn, tuy phần lớn đều gặp mặt trong đao quang kiếm ảnh với hắn, nhưng cũng có thể hiểu rõ tình tình con mèo này.

Con mèo con ngốc này, chính là thích nghĩ nhiều.

Nghĩ tới đấy, Bạch Ngọc Đường không nhịn được thở dài, giơ tay xoa xoa mái tóc ban sáng Triển Chiêu cột nghiêm túc, làm nó xốc xếch hết lên, mới hài lòng thu tay, “Mèo đần, vẫn y như trước kia, nhiều chuyện như vậy làm sao một mình em có thể gánh hết? Lần này con mèo ngốc em cũng đừng hòng bỏ Bạch gia lại mà một mình chạy mất, sau đó lại làm ra chuyện mất trí nhớ, cho dù có mất trí nhớ nữa, Bạch gia cũng sẽ quả quyết, sẽ khiến em sau khi tỉnh lại sẽ thấy, Bạch gia gia em đầu tiên…”

Thật sự bá đạo…

Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng lúc Triển Chiêu đối mặt với những lời bá đạo này của Bạch Ngọc Đường, cười, nhưng trong lòng có chút áy náy.

Lời hắn nói tuy ngoan, ừ, trong giang hồ đồn Bạch Ngọc Đường vốn là một nhân vật hết sức ngoan lệ, vậy mà hắn có thể móc tim móc phổi vì mình như vậy, còn mình giống như không thể hồi báo cái gì, thậm chí còn quên hết về hắn, Triển Chiêu cảm thấy mình thật thẹn với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường nhất thời nói không ra cao hứng hay áy náy, hắn luôn cảm thấy mình đang lừa tình Triển Chiêu, quan hệ hai người vốn cũng không phải như vậy, thậm chí còn vì quan hệ với A Mẫn, mà có một khoảng thời gian hận nhau, có lẽ là hắn tự mình hận Triển Chiêu, nhớ lại một chút, a Mẫn thật là một cô nương hết sức tốt, có nàng khuynh tâm, Triển Chiêu lại chưa từng dao động chút nào…

Nguyên do phần lớn do bản thân Triển Chiêu, nhưng a Mẫn cũng không chỉ tỏ tình một lần, nàng không sợ khổ, nhưng Triển Chiêu vẫn như cũ lắc đầu nói “Không”.

Có thể, Triển Chiêu thế là do mình từng nói với y tâm ý của mình với a Mẫn?

Thật ra, Bạch Ngọc Đường hiểu, nguyên nhân quan trọng để Triển Chiêu từ chối a Mẫn, vẫn là do mình đã định hôn sự, mặc dù tự y cũng không muốn quyết định hôn sự kia, chẳng qua tình hình vội vã, Song hiệp Đinh gia ngươi một lời ta một lời, Bạch Ngọc Đường cũng may ngoan lệ nhưng cũng không đỡ nổi, chớ đừng nói tới Triển Chiêu vốn là người dễ nói chuyện như vậy…

Hai cục đinh đáng chết!

Thôi bỏ đi, theo lời Triển Chiêu nói, cái gì qua cứ để nó qua, dù sao hôm nay, Triển Chiêu cũng không nhận ra ai hết, cho dù là a Mẫn hay còn là Đinh Nguyệt Hoa, Triển Chiêu đều không để trong lòng nữa, chỉ cần để ý nhiều chút, trước khi trong đầu Triển Chiêu có một Bạch Ngọc Đường hoàn chỉnh, không để các nàng xuất hiện là được, ừ, mai mốt bảo các ca ca để ý một chút, xem nha đầu bên thôn Mạt hoa có còn đeo bám Triển Chiêu nữa không…

Bạch Ngọc Đường đã sớm quên sạch cảnh hai năm trước tự mình tới cửa khuyên nhủ.

Đổi tâm tư, Bạch Ngọc Đường lại nhìn Triển Chiêu, “Miêu nhi, mau nói cho Bạch gia nghe chút, hôm nay rốt cuộc em gặp được gì trong hoàng cung?”

Triển Chiêu thở dài, “Chỉ e, chuyện không nhỏ, theo tình hình khi đó, quan gia giờ chắc đã biết chuyện Triển mỗ còn sống, chỉ sợ không lâu sẽ sai người đi tìm, Triển mỗ mặc dù không còn rõ tình hình năm đó, nhưng theo tình huống hiện tại, sợ là không được lạc quan…”

“Có Bạch gia ở đây, sợ gì? Năm đó bởi vì chuyện của Miêu nhi ngốc em, Bạch gia đã từng xuất không ít lực cho triều đình này rồi, cũng từng giúp tiểu hoàng đế vào sanh ra tử, nếu hắn đã xuất ngự tứ kim bài ra, cũng không thể thu lại đúng không?” Bạch Ngọc Đường vỗ vai Triển Chiêu, “Huống gì, tẩu tẩu em không phải người Miêu cương sao? Hình như còn có dính dáng tới tộc trưởng Miêu cương mà? Mấy hôm trước Bạch gia nghe nói, hình như sắp tới vương tộc Miêu cương sẽ tới tham kiến vua, Miêu Cương là nơi nào? Toàn bộ Trung Nguyên đều bảo đó là tộc không dễ chọc, cổ thuật Miêu cương ngôn chi sắc biết, tại thời điểm này, tiểu hoàng đế kiếu gì cũng không thể để tẩu tẩu uy vũ của miêu tộc nhà em gặp chuyện không may đúng không?”

“Vương tộc miêu cương gặp vua?” Triển Chiêu nghe thấy tin như thế, hẳn là kinh ngạc hết sức, cả thanh âm ôn nhuận cũng theo đó vút lên.

“Thì sao? Mấy nay khắp phố phường hẻm hốc gì cũng nói chuyện đó, vài hôm trước Bạch gia tới quán nhà họ Bạch xem xét, còn có người bảo, Miêu cương muốn kết thân với Trung Nguyên đây…”

“Không thể, không thể nào …” Triển Chiêu mạnh lắc đầu, trong bụng bắt đầu gấp gáp, “Chuyện này hết sức phức tạp, nhưng, vương tộc Miêu cương, vốn là không thể…”

“Miêu nhi, rốt cuộc là sao? Tuy em với đất Miêu cương có chút dính lứu nhưng đây vẫn là chuyện người ta, nếu để tẩu em nói ít nhất còn có chút hiệu lực, dù sao chuyện vương tộc Miêu cương gặp vua cũng là…”

Lời Bạch Ngọc Đường còn chưa nói hết, cửa phòng đã bị đạp “Bốp” ra, người đi vào là Triển Lâm. “Bạch Ngọc Đường, ngươi mới bảo vương tộc Miêu Cương gặp vua?”

Lần này, Bạch Ngọc Đường cũng bối rối.

Triển Lâm có thể tính là rể của Miêu cương, lời nói ra cũng có tác dụng, cho nên nghe thấy câu hỏi của Triển Lâm, hắn chỉ có thể gật đầu nói, “Bạch gia… à, ta hôm trước, lúc tới cửa hàng Bạch gia, nghe thấy, còn nhiều chuyện khách nữa, bất quá tuy đây chỉ là lời đồn, không tính là chính xác, nhưng hẳn cũng không phải chuyện bịa…”

Bạch Ngọc Đường thấy sắc mặt hai huynh đệ Triển Lâm, Triển Chiêu đều không ổn, lại nghĩ hai người họ vốn rành chuyện Miêu Cương hơn hắn chút, mặc dù hắn từng vọng tưởng xông vào đất Miêu cương, nhưng chung quy đều không thành, mà hai người này đều vào được, chắc sẽ biết được nhiều hơn, “Chỗ này… có gì không đúng sao?”

“Bạch huynh, ngươi có thể xác định chính là vương tộc Miêu Cương không?”

Bạch Ngọc Đường cẩn thận nhớ lại, gật, “Ta sẽ không nghe nhầm, Bạch Đình đả bảo ‘mấy hôm nữa, vương tộc Miêu cương sẽ tới diện thánh, nghe nói người Miêu cương phục sức kỳ lạ, chúng ta cũng có thể nhìn ngắm một chút’ đại khái vậy…”

“Miêu Cương, vốn dĩ không có vương tộc…” Triển Lâm lẩm bẩm một câu, híp mắt ánh mắt lớn bằng Triển Chiêu, nghĩ một hồi, chỉ thở dài, “Thôi, chuyện này phải từ trường thương nghị, tiểu Chiêu đệ cũng thế, không được khinh cử vọng động, trước ta tìm đại tẩu đệ nói chút, sợ nàng cũng không biết chuyện này, ít nhất, không muốn tới Hoàng cung nữa…”

Dứt lời, quay người ra cửa, thuận tay đóng cửa phòng.

Triển Chiêu chăm chăm nhìn cánh cửa bị đại ca mình đóng hồi lâu, cuối cùng thở dài, “Chuyện liên quan tới đại tẩu, đại ca luôn vội như thế, hơn nữa, đại ca chắc đã biết chuyện ta theo đại tẩu vào cung…”

Bạch Ngọc Đường vỗ vai Triển Chiêu, an ủi, “Đừng lo, đại ca đại tẩu nhà em đều là người khôn khéo, nếu không người như đại ca em, chẳ nhớ mặt ai, sẽ có mấy người muốn làm ăn với hắn? Nhưng em xem đi, buôn bán hắn làm còn không nhỏ hơn Hãm Không Đảo chúng ta nữa…

Người tinh ranh như Triển Lâm, có thể khiến Bạch gia cấm rượu nửa năm, làm sao có thể chịu thiệt?

Triển Chiêu cẩn thận suy nghĩ, cũng thôi không lo lắng quá, “Cũng phải, đại ca huynh ấy là người hết sức lợi hại, bàn về võ công có lẽ huynh ấy không tính là lợi hại, nhưng thủ đoạn vẫn sẽ có, còn nữa, còn đại tẩu ở đây, tẩu là người Miêu Cương, mấy kẻ giả mạo kia sẽ không phải đối thủ của tẩu ấy…”

“Cơ mà, cho dù nói thế nào, Ngọc Đường, vẫn phải cảm ơn huynh…”

Bạch Ngọc Đường chóng, trong não lên xuống liên tục.

Mới nãy Triển Chiêu gọi hắn cái gì? Hình như là “Ngọc Đường” đúng không, không phải xa lạ như “Bạch huynh”, không phải giận dữ như “Bạch hạo tử”, mà là ôn nhuận gọi “Ngọc Đường”, giống như là gọi vào tận trong tim hắn…

Không chịu nổi, Bạch Ngọc Đường tiến tới bên môi Triển Chiêu, để lại một nụ hôn nhẹ nhàng, “Quan hệ của chúng ta thế nào, cần gì nói cảm ơn…”