Đứa Con Câm

Chương 4: Quá Yêu Ca Ca




Nửa ngày sau A Huy mới trở về, đứng cạnh cửa phiền phiền nhiễu nhiễu không tiến vào. A Vinh thật sự có điểm vô ngữ, ngày hôm nay đùa có hơi quá mức. Cậu nằm ở trên giường vẫy tay về phía em trai.

Trong bóng tối cũng không nhìn rõ sắc mặt của A Huy lắm, có điều cuối cùng cũng chịu đi vào, ngồi ở mép giường, cũng không dám nhìn A Vinh. Trái tim nhỏ của hắn bây giờ vẫn còn nhảy lên “thình thịch”.

A Vinh là một người rộng rãi hướng ngoại, loại chơi đùa nhỏ này căn bản không để ở trong lòng. Thấy tiểu than đen chỉ ngây ngốc ngồi liền vỗ vỗ lưng hắn.

A Huy còn sợ anh trai không vui, lúc này cuối cùng cũng yên tâm. Hắn nhẹ nhàng nắm chặt tay A Vinh, tay của mình đã lớn hơn so với anh trai.

Từ từ viết: Ca ca, em rất thích anh.

A Vinh nhếch miệng cười, cũng nắm lại tay hắn viết: Anh cũng rất yêu thích em.

A Huy há miệng, chính mình thật sự rất yêu thích rất yêu thích anh trai, chính là… Hắn cũng không nói ra được, yêu thích của anh trai cũng không phải loại kia giống mình.

Hắn mím chặt môi, nghĩ thầm trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói ra được. Ngược lại, anh trai sau này sẽ hiểu.

A Vinh cảm thấy tiểu than đen hôm nay rất quái lạ, lại viết: Em làm sao vậy?

A Huy cũng không viết chữ, nghiêng người nằm lên giường, vươn tay ôm lấy A Vinh.

A Vinh bật cười, lại nữa rồi, tiểu tử này lại nữa rồi. Từ lúc về quê, tiểu than đen buổi tối khi ngủ đều sẽ liều mạng ôm lấy mình, dáng vẻ giống như chỉ sợ mình chạy mấy. Đã lớn như vậy rồi, tính tình còn giống như đứa nhỏ như vậy!

Nhưng cảm giác được người cần thật sự rất tốt.

Đặc biệt là khi ở tiệm thuốc bị làm khó, chỉ cần nghĩ đến tiểu than đen, nghĩ đến tiểu than đen con mắt tròn vo liền cảm thấy mọi chuyện đều có thể chống đỡ tiếp.

A Huy chăm chú ôm anh trai nhưng vẫn không ngủ được. Ngửi mùi hương trên người anh trai, trong lòng lại như lửa đốt, vật giữa hai chân cũng có chút biến hoá, chỉ có thể liều mạng kẹp chặt hai chân.

Hắn rầu rĩ nghĩ, bắt đầu từ mai phải phân giường ngủ, nếu không chẳng phải sẽ bị anh trai phát hiện sao, còn…ngược lại còn không thể bị nhìn thấy.

Mọi chuyện tiếp theo lại thuận lợi ngoài ý muốn, A Vinh đi gặp quản lí, ban đầu quản lí xưởng Quốc An không muốn nhận cậu. Nhưng cậu vốn kiên trì, mỗi ngày đều đi gặp quản lí, còn tự viết phong thư tự tiến cử, nói mình biết chữ, khí lực lớn, có thể chịu được cực khổ, còn biết sử dụng bàn tính toán…

Người quản lí của xưởng đối với người câm tuấn tú này cũng sinh hiếu kỳ, kiểm tra một lúc phát hiện cậu quả thực biết chữ, còn có thể phân biệt khẩu hình, tay cũng linh hoạt, liền dự định thu cậu làm thợ dệt, khuân vác bao tải và vận chuyển hàng hoá.

Ai biết qua vài ngày, ông chủ xưởng thế nhưng tự mình lên tiếng phải nhận người câm Huệ Vinh vào xưởng làm thợ máy. Nhiều người đều lén lút đề cử, lẽ nào người câm này cùng ông chủ lớn có thân thích?

Thật ra đây là do A Huy mặt dày đi theo bạn học nữ Dương An Na — con gái một của ông chủ xưởng Quốc An nói một lúc về chuyện của anh trai. Dương An Na vốn có hảo cảm với A Vinh mi thanh mục tú, đối với A Huy trung hậu nghĩa khí cũng có hảo cảm liền đáp ứng hỗ trợ.

Thạch Triển Lãm Hồng sau này biết còn cùng A Huy đùa giỡn: “Không nhìn ra tiểu tử da đen như cậu cũng biết đi cửa sau, xin Dương đại tiểu thư giúp đỡ.”

A Vinh đã nhìn qua cái gì sẽ nhớ cái đó, người lại nhanh nhẹn, khí lực lại lớn. Người làm công trong phân xưởng đều rất chăm sóc cậu, đặc biệt là sư phụ của cậu. Quả thực là coi cậu như con ruột mà đối xử, thường kéo cậu về nhà ăn cơm.

Nụ cười trên mặt A Vinh lại nhiều lên, cậu cảm thấy làm thợ máy rất có tiền đồ. Trước đây lúc ở Thượng Hải, nhà của sư phụ trên lầu là thợ máy cao cấp ở trong xưởng, làm việc trong xưởng của người nước ngoài một tháng nhận được hơn một ngàn khối đấy.

Lúc này, Huệ Tường cùng A Quế cũng đến thị trấn thăm hai đứa con trai. Thấy đứa con câm có khả năng như thế, cảm thấy yên lòng, cũng không vội tìm vợ cho cậu.

Mọi chuyện đều trôi chảy chỉ là A Vinh cảm thấy tiểu than đen ngày càng quái lạ.

Tiểu than đen không còn cùng ngủ chung giường với mình, có lúc còn tránh né mình. Nhưng cũng không phải hắn không cùng mình thân cận. Mỗi lần mình tắm rửa hắn sẽ vào giúp kỳ lưng, bài tập nhiều vẫn thay mình nấu cơm canh, buổi tối ngủ giường khác nhưng trước đó vẫn cùng mình nói chuyện một chút.

Nhưng tiểu than đen rất ít nói, nói chuyện cũng là chính mình nói nhiều hơn, hắn lẳng lặng nghe, khi nắm chặt tay mình thường sẽ thấm mồ hôi.

Càng ngày càng không thể hiểu nổi tên tiểu tử này!

Đáng tiếc tiểu hắc chết sớm, có lẽ tiểu cẩu lớn rồi cũng sẽ giống như vậy.

Ồ, sẽ không phải muốn cưới vợ chứ? Dương An Na thật sự là một người tốt nhất để tuyển, con gái một của ông chủ lớn, đối với tiểu than đen cũng rất tốt. Có điều hai nhà kém nhau quá xa, cũng không thể để tiểu than đen ở rể được.

Đoạn thời gian này là A Huy từ nhỏ đến giờ gian nan nhất, hắn vốn là người không nhiều chuyện, bây giờ còn ít hơn. Vốn khuôn mặt đen như than còn có điểm phì của trẻ con trở thành có góc cạnh rõ ràng, trong mắt toát ra biểu hiện thành thục vượt xa tuổi của hắn.

Thành tích của hắn vĩnh viễn đứng đầu lớp, vốn là môn quốc văn có chút yếu, hai năm sau cũng tăng nhanh như gió. Tựa hồ hoàn toàn trưởng thành trong một đêm.

Hắn cao lên nhanh chóng, đều vượt qua một mét tám, tiết thể dục chạy nhanh nhất, lại chơi bóng rất tốt, danh tiếng có một không hai, rất được nữ sinh hoan nghênh.

[Đây phải gọi là dậy thì thành CÔNG a:< ]

Có điều những trưởng thành này là bị bức ép.

Hắn tàn nhẫn kiềm chết ham muốn thiết tha đó với anh trai, hắn biết rằng muốn bảo vệ anh trai thì cần phải có thực lực.

Hắn chôn sâu ý nghĩ đó trong nội tâm, chính hắn cũng không dám tra cứu. Hắn chỉ biết vào lúc này không thể để cho bất luận người nào biết, hắn cần thời gian.

Dục vọng sẽ khiến con người nhanh chóng trưởng thành, suy nghĩ những điều mà bạn cùng lứa tuổi không quan tâm. Đến khi Huệ Huy được mười sáu tuổi, suy nghĩ của hắn đã chính chắn hơn rất nhiều. Loại thay đổi này hắn sẽ không nói cho anh trai biết, thế nhưng Thạch Triển Lãm Hồng nhận thấy rất rõ ràng, có lúc hắn sẽ mang theo kính nể nhìn đứa con ghẻ từ nhỏ đến lớn này.

Thời gian trôi qua rất nhanh, A Vinh đã trở thành công nhân thông thạo, còn lặng lẽ tự học khoa điện kỹ thuật. Tiền lương của cậu tăng nhanh, còn ký túc xá của A Huy cũng sắp xếp những học sinh khác vào ở. Thế là phải chuẩn bị chuyển ra ngoài.

A Huy thay cậu thu dọn quần áo, trong lòng rất không nỡ nhưng lại không có cách nào khác.

A Vinh làm thủ thế với hắn: Em có thể thường xuyên đến tìm anh mà.

A Huy không trả lời, một mạch thu dọn đồ đạc. A Vinh bây giờ đã sờ không đến đầu em trai, có mấy đêm cậu bất chợt tỉnh lại, phát hiện tiểu than đen ở giường đối diện đang nhìn hắn.

Ánh mắt kia tựa hồ thiêu đốt chính mình.

Thật giống chó săn nhìn chằm chằm thịt heo.

Đương nhiên khi sáng sớm rời giường, A Vinh cảm thấy điều này đều là ảo giác, hơn nữa ban ngày tiểu than đen cũng không có cái gì khác lạ.

Việc học của A Huy cũng không quá nặng nhọc, thế giới bên ngoài vẫn còn hỗn loạn, chiến tranh vẫn chưa chấm dứt, rất nhiều bạn học căn bản không chú tâm học hành.

Mỗi ngày học xong hắn đều đi gặp A Vinh, nấu cơm cho cậu, làm thêm mấy món cậu thích ăn.

Anh trai thực kén ăn, tuy rằng từ Thượng Hải trở về cái gì cũng đều có thể ăn một ít, nhưng đó đều là cậu đang cố chịu đựng.

Anh trai kỳ thực thích ăn cũng không phải thịt cá gì, giống như rau xanh, cây củ cải, cá trắm đen hắn đều rất thích, nhưng rau hẹ, tỏi, rau đồng hao (*), nấm tím cậu liền không thích. Hơn nữa cậu rất thích những món hấp, cũng không muốn quá mặn.

(*) Rau đồng hao là một loại gia vị nêm nếm như hành lá nhưng không phải hành lá.

Hai năm qua quán rượu trong nhà làm ăn không tốt lắm, tiền trong tay hai anh em không dư dả, nhưng hắn không muốn anh trai khổ cực nên tình nguyện ăn ít đi.

Bữa cơm có canh, có cơm nước là tốt rồi, nhìn sắc trời chắc anh trai cũng sắp trở về rồi. Chỉ là A Huy nghe được tiếng của một cô gái—–

Cửa bị đẩy ra, theo sau A Vinh tiến vào còn có hai nữ công nhân.

Tuy rằng A Vinh là một người câm nhưng tướng mạo thật sự rất đẹp, người lại thông minh, kỹ thuật học được tốt, có mấy người nữ công nhân đều yêu thích và ra hiệu một cách mờ ám.

Hôm nay theo A Vinh cùng trở về A Địch cùng A Quyên chính là hai người trong số đó, các cô nhờ A Vinh sửa hộ một cái máy thu thanh.

A Vinh đối với các cô gái cùng đại thẩm đều có chút sợ hãi, nhưng cậu có hứng thú với loại hình tiểu cơ khí như máy thu thanh. Vì lẽ đó A Đễ cùng A Quyên muốn tới nơi ở cũng sẽ đồng ý.

Hai cô gái líu ra líu ríu nói chuyện, cũng khoa tay lung tung, nhưng sắc trời tối sầm, A Vinh nhìn không rõ lắm. Nghĩ rằng có tiểu than đen ở đây là tốt rồi, đẩy cửa nhìn, A Huy quả nhiên có ở nhà.

Cậu chỉ chỉ các cô gái, ra hiệu A Huy làm phiên dịch. A Huy trầm mặt nhưng vẫn thuật lại ý tứ của các cô nàng cho anh trai.

Hai nữ công nhân ban đầu vẫn nói về chuyện máy thu thanh, chậm rãi liền thay đổi chủ đề, hỏi trong nhà A Vinh có người nào, họ như thế nào, học ở nơi nào…

Tất cả tâm tư của A Vinh đều nghĩ về máy thu thanh, đối với lời của các cô đều dùng gật đầu lắc đầu để trả lời, nhiều lắm cũng chỉ làm một hai thủ thế.

Nhưng A Huy càng ngày càng nổi nóng, tay nắm chặt chẽ. Khi nữ công nhân hỏi A Vinh nói cái gì, hắn cũng đều chú ý tới. Chờ khi cơm chín rồi liền trực tiếp nghiêm mặt nói: “Chúng tôi muốn đi ăn cơm.” Các ngươi có thể rời khỏi rồi.

Nữ công nhân thế nhưng không thức thời, còn muốn lưu lại: “Tiểu đệ đệ, món ăn cậu nấu rất thơm đấy!”

A Huy nhìn nhìn anh trai, thân hình hơi nghiêng đi ngăn trở tầm nhìn của cậu, sau đó trầm thấp nói với nữ công nhân: “Hai chị à, anh trai tôi ở dưới quê đã có hôn ước.”

A? A Đễ cùng A Quyên mặt đều có chút hồng, lại khó nén thất vọng, lắp lắp rời đi.

A Huy dùng sức đóng cửa lại, tiễn đi ôn thần mỹ nữ, quay đầu muốn gọi anh trai đi ăn cơm.

A Vinh đang chuyên tâm xem xét máy thu thanh, cầm công cụ mở ra nghiên cứu, hai nữ công nhân đi lúc nào không biết.

A Huy đứng ở cạnh cửa ngơ ngác mà nhìn anh trai.

Dưới ánh nến, anh trai lúc chăm chú đẹp quá. Lông mi thật dài cũng nhìn thấy rõ ràng, ngón tay trắng nõn thon dài, linh hoạt mở ra từng linh kiện nhỏ. Phảng phất có thể thấy hơi thở trong suốt từ mũi thở ra, từ góc độ bên này có thể rõ ràng nhìn thấy xương quai xanh lộ ra ngoài…

A Huy có cảm giác mình sắp điên rồi!

Có chuyện gì thế này, đều đã gần ba năm rồi!

Hắn không ngừng nuốt nước miếng, nhưng hơi thở không thể khống chế mà thô lên.

Nóng quá, rất muốn…

Hắn chậm rãi đi về phía A Vinh, cho tới khi đến rất gần. Hắn đưa tay ra lại không vỗ vai anh trai mà sờ về phía gò má.

A Vinh tuy rằng không nghe được, nhưng nhìn thấy em trai đi lại gần liền biết muốn gọi mình ăn cơm. Không thể làm gì khác hơn là trực tiếp đặt đồ trong tay xuống, nghĩ thầm sau này mở cửa hàng sửa chữa máy thu thanh, chuyện làm ăn sẽ không kém nha!

Cậu cười híp mắt ngẩng đầu nhìn về hướng em trai, nhưng vừa vặn tiếp xúc bàn tay lớn của A Huy đang hướng về gò má cậu.

Ánh mắt mà buổi tối tình cờ phát hiện đang phát ra từ ánh mắt của em trai. A Vinh theo bản năng hướng về sau lui một bước, cau mày, làm thủ thế: Làm sao vậy?

Không ngờ A Huy đuổi tới một bước, đột nhiên rất dùng sức ôm lấy mình. A Vinh có thể cảm nhân được rõ ràng nhịp tim của em trai.

Tiểu than đen dùng sức mà thở dốc, nhiệt khí phun ở sau gáy cậu. Cả người tiểu than đen đều đang run rẩy.

Cái tên ngốc này không ăn cơm lại đang làm cái gì thế này?

“Anh!” Thanh âm A Huy biểu lộ rất nhiều bất đắc dĩ cùng kiềm chế. Hắn không thể làm cái gì chỉ có thể ôm chặt lấy anh trai. Ngày hôm nay có nữ công nhân đến, hắn có thể ngăn cản nhưng sau này thì sao, sau này anh trai sẽ rời khỏi mình và ở cùng người khác sao?

Hắn không muốn!

A Vinh nhẹ nhàng hắn đẩy ra, nhưng A Huy lại càng ôm chặt hơn. Cậu không thể làm gì khác hơn là ở trên lưng A Huy viết: Ăn cơm.

Cậu không biết được lúc này một chút đụng chạm của cậu đối với A Huy chính là châm lửa ngòi nổ.

Cảm nhận được ngón tay viết chữ, A Huy nhịn đến nghiến răng, đầu thấm đầy mồ hôi nóng ẩm, phía dưới cứng lên đến nỗi sắp bật ra khỏi quần lót. Hắn đưa tay trượt đến phần eo mông của A Vinh ôm chặt hơn về phía chính mình.

A Vinh liền cảm nhận được em trai cứng lên, mặt liền đỏ. Tay nắm thành quyền đánh trên lưng hắn một cái, càng dùng sức đẩy hắn: Tiểu tử chết tiệt, vừa nãy để hai nữ công nhân đến đây, chọc hắn giận đến bốc lửa, cái tên đầu đen như than này!

A Huy vốn có chút lúng túng, bị anh trai từ chối như vậy, ham muốn bị lâu ngày kiềm chế đột nhiên bùng phát. Nghĩ thầm, anh trai như vậy là biết mình muốn cái gì, anh trai luôn coi mình là một đứa trẻ, anh trai không chỉ muốn cưới vợ còn muốn tác hợp mình với Dương An Na.

Cho dù hắn trầm ổn nhưng cũng chỉ mới mười sáu tuổi, thiếu niên si ngốc yêu say đắm anh trai nhưng không thể nói. Chỉ có thể cúi đầu, oan ức nhiều không nói nổi.

A Vinh dở khóc dở cười, kéo hắn về phía bàn ăn bên kia.

Ai biết A Huy không những không nhúc nhích còn đem cậu ôm chặt lấy…

A Vinh cũng có chút tức giận, tiểu than đen đang làm cái gì, cơm nước đều muốn nguội lạnh rồi a. Cậu giãy dụa, lấy tay đập lên đầu A Huy, dùng sức trừng hắn, nhưng khi nhìn phản ứng của em trai làm cho lòng của cậu run lên ——

Hai con mắt tiểu than đen hồng hồng, giống như muốn khóc? Cậu cuống lên, đưa tay lau đi đôi mắt hắn: Không khóc a, có anh ở đây a!

A Huy cũng không biết phải nói như thế nào, cho dù nói yêu thích thật nhiều nhưng anh trai vẫn dửng dưng như không. Nói muốn ở cùng nhau cả đời, anh trai cũng cười hì hì coi như không phải việc gì to tát. Chính mình nên làm cái gì đây?

Hắn nhìn A Vinh thay mình gạt lệ, trong tròng mắt đẹp đẽ che kín đau lòng, anh trai trong lòng vẫn có mình!

Hắn đem A Vinh kéo đến ngồi xuống trên giường, liều mạng thở hổn hển. Ý nghĩ trong đầu thay đổi thật nhanh, ngược lại… Hắn quyết tâm, trong ngày hôm nay nhất định phải làm anh trai hiểu rõ.

Hắn sắp điên rồi! Mỗi ngày đều liều chết kiềm chế bây giờ đã đến cực hạn!

Hơn hai năm trước, lần đầu tiên mộng xuân là mơ về anh trai, sau này mỗi lần đều là mơ như thế. Hắn biết như thế là không đúng, nhưng là nằm mơ lại không thể thích làm gì thì làm, hắn khi nhìn đến anh trai nghĩ đến anh trai đều sẽ cứng lên, cả người toả nhiệt. Những người khác đều vô dụng!

Mỗi lần kỳ lưng cho anh trai đều là chuyện hạnh phúc nhất cũng là dày vò nhất. Rất nhiều lần hắn sợ không khống chế được chính mình, anh trai nhất định sẽ hận hắn. Ai có thể chịu đựng nổi đây?

Nhưng chính mình phải làm gi đây? Ai cũng không giúp được gì, không thể nói với ai được.

A Vinh ngồi trên giường, trong lòng có chút bất an, nắm đấm khẽ chạm vào eo em trai: Làm sao vậy?

Ánh mắt của tiểu than đen làm lòng cậu cứng lại, khá giống với ánh mắt bà chủ dược điếm… Nhưng đây là tiểu than đen a!

Con mắt A Huy sáng quắc phát sáng, hắn cúi đầu nhìn về phía anh trai, hai tay nhẹ nhàng nâng mặt cậu lên.

A Vinh nghĩ: Rất quái lạ, mình lại không phải cô gái… Miệng đã bị khoá bởi môi của em trai.

Trong nháy mắt, cả người A Huy khoan khoái như tung bay trên đám mây.

Môi anh trai rất dày, đã mấy ngàn mấy trăm lần đoán như vậy. Môi rất nở nang và thơm ngọt, hắn nhẹ nhàng hôn lên lại kiếm láp, đưa tay muốn cởi đồ A Vinh.

A Vinh không thể suy nghĩ, trong đầu trống rỗng. Tiểu than đen hôn môi mình, giống như hôn môi một cô gái!

Chính mình lại không phải con gái!

Tuy rằng cảm giác không quá kém nhưng hắn vẫn tức giận không nhẹ. Mạnh mẽ dùng lực đem A Huy đẩy ra, đôi môi bị hôn đỏ đến mức chói mắt, đẹp đến loá mắt. A Huy nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Ngươi là đồ vô lại! A Vinh mạnh mẽ làm thủ thế. Tôi không phải là nữ.

[Lời editor: Vì A Vinh đang tức giận nên cũng không nên xưng hô ra sao cho phù hợp:vv ]

A Huy gần như rống lên mà nói rằng: “Anh là anh trai em, em biết rất rõ, em nói rồi, em yêu anh. Em rất thích anh… Chính là loại yêu thích này!” Theo tiếng la, hắn lại nhào tới trên người A Vinh, tàn nhẫn mà hôn hắn, tay càng tiến vào trong quần áo.

A Vinh xưa nay chưa từng thấy trên mặt em trai có biểu hiên điên cuồng rừng rực như vậy.

Tiểu than đen đều là ngốc ngốc đi theo sau mông mình, khi còn bé cùng đi qua nhà Thạch gia bắt đền, ngủ chung cùng nhau chơi đùa, lớn hơn cũng là tiểu than đen đối với chính mình tốt nhất. Cậu vì tiểu than đen cũng có thể không tiếp tục học, có thể liều mạng kiếm tiền, cậu tin tưởng tiểu than đen cũng sẽ vì cậu mà liều mạng như thế.

Tiểu than đen là anh em, so với anh em càng thân thiết hơn!

Nhưng là, nhưng là, tiểu than đen yêu mình? Yêu thích giống như yêu thích một cô gái sao? Mình lại không phải thỏ a! Trước đây hắn nhìn chính mình như vậy, lẽ nào tâm tư đã chôn giấu từ rất lâu rồi sao?

A! Dưới thân A Vinh mát lạnh, A Huy đã cởi quần lót của cậu ném đi, cậu không thể suy nghĩ được gì nữa, ra sức mà giãy dụa.

Hai mắt A Huy đỏ chót, há mồm nặng nhọc thở hổn hển, đã tới bước này rồi không thể ngừng được. Hắn biết sức lực của anh trai lớn, nếu thật sự đánh, sợ là không làm được chuyện gì, chỉ có thể làm trước một bước. Hắn đưa tay nắm phía dưới của A Vinh, giống như tự làm bình thường mà xoa xoa cho hắn.

Hai năm qua, A Huy tự làm cho mình không ít lần, ngược lại A Vinh ở phương diện này không có hứng thú, kinh nghiệm so với em trai ít hơn rất nhiều. Lúc này nơi yếu ớt nhất bị nắm như vậy, ở ngoài ngượng ngùng e thẹn nhưng bên trong không phải không thoải mái—-

Tiểu than đen chết tiệt sao lại háo sắc như vậy, học thủ pháp này ở nới nào. Cậu liều mạng khép hai chân lại, lại muốn đẩy người ra, thế nhưng sức lực lúc này yếu đi không ít.

A Huy thừa cơ lập tức đè lên người A Vinh, tay không ngừng xoa nắn, ánh mắt lại tội nghiệp nhìn anh trai. Hắn biết rất rõ, anh trai ngoài cứng trong mềm, tuy rằng như vậy không tốt lắm, nhưng không còn cách nào khác!

Quả nhiên A Vinh bị làm đến cả người tê dại. Tuy rằng muốn dùng sức tránh thoát, A Huy cũng không thể bắt cậu làm như thế, nhưng cậu nhìn thấy ánh mắt của tiểu than đen, trong lòng liền mềm nhũn—– tiểu than đen cũng chỉ là hài tử thôi… Hay đây chỉ là hứng thú nhất thời, mình lại không mất cái gì, làm rồi cũng không phải không thoải mái, so với bà chủ chó má kia tốt lắm rồi.

Trong lòng cậu nghĩ như thế, trên tay tuy rằng chống cự nhưng sức lực không lớn lắm.

Dần dần, phía dưới của cậu cũng đứng lên, bụng dưới còn nóng lên…

Nếu như bị làm cho bắn ra, nhất định mất mặt chết đi!

A Vinh bận rộn đi cản tay A Huy, nào biết mấy chuyện xấu của A Huy. Ngón tay ở đỉnh của hắn ấn nhẹ, vật non mềm kia làm sao chịu nổi, nhiệt độ từ bên tai thoáng chốc vọt vào tâm trí. Ngón tay A Vinh bấm sâu vào mu bàn tay của em trai.

Cậu tuy rằng không thể nói chuyện nhưng cũng phát ra tương tự tiếng rên rỉ, A Huy nghe đến mê say, tay càng ra sức xoa nắn. Như thế một lúc, trước mắt A Vinh trắng dã, bắn ra.

Trên mặt hắn hồng hồng, trong mắt như có hơi nước, nhưng vẫn nghiêm mặt trừng mắt nhìn A Huy: Như vậy đã xong chưa, tiểu tử chết tiệt!

A Huy đã sớm bị anh trai như vậy mê đến đầu óc choáng váng, cũng không để ý chất lỏng trên tay liền kéo tay anh trai chạm vào phía dưới đang đứng lên thật cao của chính mình.

A Vinh mở to hai mắt, vừa định thu tay về nhưng nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu lấy lòng của tiểu than đen—–

Thế là xong, thế là xong! Kiếp trước nợ hắn a.

A Huy nắm tay A Vinh, tay A Vinh lại nắm chặt chỗ mẫn cảm của hắn, tuy rằng chỗ bị nắm cùng tiết tấu bình thường giống nhau, nhưng A Huy vừa nghĩ đến tay anh trai nắm lấy tiểu đệ đệ chính mình, cả người liền nóng lên giống như bốc hoả vậy. Vốn phía dưới có sức chịu đựng tốt lại trong chốc lát liền bắn ra.

A Vinh nhìn hắn một cái, khoé miệng nhẹ khiêu lên: Tiểu tử thúi, ra thật nhanh, thật là vô dụng!

Thời điểm như thế này sao có thể chịu được khiêu khích. Một tay A Huy sờ lên hai tiểu hồng châu trên ngực anh trai mà hắn đã mơ ước từ lâu, tinh tế tỉ mỉ như tơ lụa, thoáng nắm một chút rồi đè lên. Không biết ngậm vào miệng như thế nào? Thời điểm nghĩ tới, miệng đã đến gần.

A——-

A Vinh cả người run lên, liều mạng đẩy đầu to trước ngực ra, ai biết A Huy càng ngậm càng hăng, hai tay cũng tác quái, mò xuống mông thịt phía dưới mà xoa nắn.

Uy, này! Xong chưa a! A Vinh nhéo lỗ tai em trai.

A Huy quả nhiên rời đi núm vú, tiếp theo lại hôn lên môi hắn. A Vinh nghĩ muốn đẩy hắn ra, nhưng con mắt tiểu than đen như có ma lực, bị hắn nhìn chằm chằm như thế liền cảm thấy không thể tổn thương tâm hắn được, môi bị ngậm chặt chẽ, hàm răng bị đầu lưỡi đối phương cạy ra, cái ngốc lưỡi kia ở trong miệng loạn chuyển, làm người mất tập trung.

A Huy thở dốc đến nặng nề, hắn hận không thể đem anh trai xoa tiến trong thân thể, có thể tiếp tục được không đây, trong lòng hắn không chắc chắn. Vật kia dưới thân lại đứng lên, sức nóng trong cơ thể không có chỗ để phát ra.

Hắn liều mạng liếm hôn dưới thân A Vinh, hai tay ở trên mông sờ tới sờ lui, ngón giữa lướt qua giữa bắp đùi, trước mắt nhất thời lộ ra miệng huyệt hồng hồng.

Cả người a Vinh run lên— khi còn bé hai người gặp hai con chó giao hợp. Xong, tiểu than đen thật sự muốn biến thành cẩu cẩu!

Trong một lúc thân thể muốn rời ra nhưng lại như phát hiện đại lục mới mà mạnh mẽ siết vòng eo đối phương lại.

A Huy đột nhiên cuối xuống dưới hai chân anh trai, cái mông tuyết trắng đối diện chính mình, tiểu huyệt tinh tế màu phấn hồng hơi co lại…

A Vinh giật cả mình, cái này không được, tuyệt đối không được! Hắn bất chấp mà đá ra một cước, A Huy không kịp chuẩn bị mà bị đá té xuống giường, chân đá vào đầu, sưng một cục lớn.

A Vinh quýnh lên, vươn mình đi nhìn hắn, lại bị A Huy ôm lấy hai chân. Chăm chú ôm chặt lấy, chết đều không buông.

A Huy đầu lưỡi khẽ liếm chỗ bắp đùi của A Vinh, từng chút từng chút mà đi lên. Da gà toàn thân A Vinh nổi lên, cậu lại muốn dùng sức nhưng nhìn thấy đầu em trai sưng một cục lớn. Trong lòng mâu thuẫn, đưa tay đẩy đầu A Huy ra, cái lưỡi kia thế nhưng liếm vào nơi đó.

A—— bẩn a!

A Huy!