Đứa Trẻ Đến Từ Tương Lai

Chương 6




Hạ An Nhiên ôm đứa bé đi chầm chậm trên hành lang khu nhà mình. Nhà cô là căn hộ số 701 tòa nhà A thuộc tiểu khu Cầu Vồng trong thành phố C, đến mùa hè,toàn bộ tường bao quanh tiểu khu đều được quét vôi lại một lần, nên khinhìn từ ngoài vào, trông có vẻ còn mới. Nhưng khu nhà ở này được xây từlâu, bên trong đã cũ kĩ nhiều.Loại nhàxây từ lâu này không có thang máy, đèn cảm ứng thường chậm nửa nhịp, lối rẽ hay bị người ta đổ vài đống đồ linh tinh, chỉ hơi bất cẩn một chútsẽ vấp ngã ngay.Duệ Duệ tựa vào vai cô ngủ theo thói quen, khi Tô Mộc Thần kiêu ngạo mở cửa chiếcxe Lamborghini của mình rồi lái rời đi, có lẽ hắn cảm thấy rất vui, đôimôi mỏng dương cao. Còn Duệ Duệ ngồi trên taxi luôn miệng hỏi vì sao bakhông về cùng mình, sau một lúc ép buộc, cuối cùng cũng ngủ. Đứa trẻ này tuy còn nhỏ mà rất hiểu chuyện, sau khi ngủ lại có vẻ im lặng hơn.Nhưng đimột đôi giày cao 5 phân ôm một đứa trẻ leo cầu thang, là việc vô cùngtốn sức, cảm giác như đôi chân không phải của mình nữa vậy. Vật vã mãimới lên đến tầng 7, cuối cùng Hạ An Nhiên đã có cảm giác thắng lợi tựanhư cuộc trường chinh của Hồng quân Liên Xô thành công rực rỡ.Khi mở cửa, Hạ An Nhiên không dám đi vào ngay, tuy hiện giờ, mẹ cô, bà Hạ Lí KimHoa phần lớn sẽ nằm trên giường xem Tivi, nhưng cũng không thể chắc bàkhông xuất hiện ở trong phòng khách được.

Hạ An Nhiên khẽ đẩy cửa, nhìn phòng khách không có ai mới dám ôm đứa bé bước vào.“Hạ An Nhiên, đi giờ mới về à?!”Hạ An Nhiên vừa bước chân vào cửa, bỗng một giọng nói chất vấn truyền ra từ phòng bố mẹ cô.Hạ An Nhiên đứng hình, lạnh toát sống lưng.Tốt quá, mẹ cô không ra khỏi phòng. Thật may mắn.“Vâng.”Cô vội vàng cởi giày quăng xuống đất, sau đó ôm Duệ Duệ tới phòng mình.“Con bé kia, hôm nay tôi mới lau nhà xong đấy!”Tiếng mắng truyền ra từ trong phòng, đã đẩy nhanh hành động của Hạ An Nhiên.Đặt Duệ Duệ lên giường, Hạ An Nhiên bật điều hòa, sau đó ra khỏi phòng, thuận tay khép cửa lại.“Mẹ, có gì ăn không?”Hạ An Nhiên đẩy cửa phòng của cha mẹ mình. Bà Hạ Lí Kim Hoa và Ông Hạ đang nằm trên giường, xem bộ phim truyền hình mới nhất: “Cùng ngắm Mưa sấm chớp”, ànhầm, là “Cùng ngắm Mưa sao băng”[1].“Về muộnvậy mà vẫn chưa ăn cơm à? !” Bà Hạ Lí Kim Hoa cằn nhằn theo thói quen,sau đó mới dịu giọng, “Đồng chí Hạ để phần cơm đấy, ăn xong nhớ rửa bátsạch sẽ đi.”Hạ An Nhiên vâng dạ, tặng cho cha một ánh mắt cảm kích. Không phải cô chưa ăn tối,nhưng đối diện với người đàn ông có ánh mắt “Cô có âm mưu gì thì nóithẳng ra” ấy, cho dù ăn nhưng cũng chẳng nuốt nổi. Hơn nữa “cắn ngườimiệng mềm”[2], tội gì cô phải chuốc khổ vào thân.“À, Hạ phu nhân, bộ phim này mẹ thấy thế nào?!”Hạ An Nhiên nhìn bộ dạng buồn ngủ của cha mình, buột miệng hỏi. Vốn dĩ xem phimtình cảm là chuyện chẳng có gì sai, nhưng bộ phim này được cư dân mạngđánh giá xem đến mất hồn, khiến cô bây giờ vẫn chưa dám xem.“Ồ, lúc chọn diễn viên nam nhìn cũng khá, nhưng bây giờ lại thấy xấu vô cùng.”Bà Hạ vẻ mặt bình tĩnh.“Vậy sao mẹ còn muốn xem?”“Đã tồn tại thì sẽ hợp lý, không nên để ý những quy tắc ngầm.”Hạ An Nhiên há hốc mồm khi nghe câu nhận xét của mẹ mình, quả nhiên mẹ rất xứngđáng là vị khán giả trung thành với tài quan sát siêu độ của mình, lýluận vô cùng logic .Dưới chínhsách độc đoán không được tự do chọn lựa kênh truyền hình của mẹ mình, cô liếc mắt thông cảm với cha một cái, sau đó vui vẻ chạy vào bếp ăn luôncả bữa tối và bữa khuya.“Hạ An Nhiên, cả ngày nay con lêu lổng ở đâu?!”Cái gìnhiều cũng không tốt, cả tiết mục quảng cáo cũng nhiều hơn. Đến chươngtrình quảng cáo, phu nhân Hạ cũng theo ra ngoài, nhìn con gái mình đangngồi ăn cơm, bà mở tủ lạnh lấy một miếng dưa hấu, sau đó ngồi vào bànvừa ăn vừa hỏi.“À, con đi làm về muộn .”Hạ An Nhiên ăn ngấu nghiến, thuận miệng bịa ra lý do. Hiện giờ không thể nói với mẹ cô rằng, bởi vì con nhặt được một đứa trẻ gọi mình là “Mẹ” trên đường,tiện thể đến bệnh viện xét nghiệm ADN được… .

Nếu cô nói như thế, phu nhân Hạ sẽ suy sụp mất.“Hạ An Nhiên, cuối tuần này con có rảnh không? !”“Gì chứ? ! Lại xem mặt sao, con không đi đâu.”Hạ An Nhiên khinh thường, đây không phải là lần đầu tiên. Khi cô học đại học, lúcnào cũng nói cô phải học hành tử tế, không cần yêu đương làm gì. Nhưngsau khi cô tốt nghiệp, dường như thay đổi thái độ hoàn toàn, nào làchuẩn bị tiệc thân mật, gặp hết người này đến người khác.Cô mới haimươi mốt tuổi, có bằng cấp chính quy, công việc cũng đã tạm thời ổnđịnh. Thế mà giờ lại bị người khác cho rằng mình là món hàng kém chấtlượng, “lỗ vốn bán đại hạ giá” sao?!Bà Hạ thở dài hai cái, không còn tâm trạng ăn dưa hấu nữa, nghiêm mặt cảnh cáo con gái.“Dù saocuối tuần con cũng phải bố trí thời gian, đi cùng với dì một chuyến. Con biết tính dì rồi đấy, mẹ không chịu nổi lúc nào cũng phải nghe dì lảmnhảm bên tai nữa đâu!”Hạ An Nhiên nghĩ đến dì, bỗng rùng mình một cái. Nhắc tới những người cô không đốiphó được, đầu tiên là tên tiểu quỷ đang nằm ngủ ngon trên giường của cô, người còn lại chính là dì cô. Dì nhiệt tình quá mức, sự nhiệt tình ấydần chuyển sang trạng thái say mê làm bà mối cho những người thân cận,khiến người khác trở tay không kịp, ví dụ như anh bạn sáu năm đi línhvẫn chưa được thăng cấp kia…

Hạ An Nhiên nghĩ tới việc xảy ra vào cuốituần này, cô bất lực day trán. Cô thực sự vẫn chưa vội, ấy thế mà nhữngngười khác lại không nghĩ vậy.“Con biết rồi ạ…” Cô lẩm bẩm, sau đó bê bát cơm mình ăn vào bếp chuẩn bị rửa.“Đúng rồi,mẹ ơi…” Hạ An Nhiên nghĩ một lúc, rồi thò mặt ra ngoài. Bà Hạ đang cầmmiếng dưa hấu ăn dở chuẩn bị về phòng, nghe thấy ngừng bước, không quayđầu lại nhưng vẫn “làm bộ” lên tiếng.“Có việc khởi tấu, không việc bãi triều.”Bà Hạ dạo gần đây đang xem mấy bộ phim cổ trang, học điệu bộ của người xưa.“Mẹ, nếu có ngày con dẫn về một đứa trẻ thì sao ạ?Hạ An Nhiên dè dặt hỏi, dựa vào tình trạng này, có khả năng Duệ Duệ sẽ ở với cô vài ngày đến khi có kết quả xét nghiệm. Nhưng cô không thể ngày nào cũngdắt theo một đứa trẻ ra khỏi nhà từ sáng sớm, tối muộn mới đưa nó về một cách bí mật không để ai biết được. Việc này vô cùng khó khăn. Mọichuyện đều có ngộ nhỡ, chẳng may không cẩn thận để gia đình biết được…“Không phải con hợp pháp, giết không tha.”Tuy bà Hạtrông có vẻ là người thức thời, nhưng trong tư tưởng bảo thủ đến chếtcủa mẹ cô chỉ có thể cho phép cùng lắm là ‘lên xe trước mua vé sau’ màthôi. Còn đối với việc chưa kết hôn mà đã có con, tuyệt nhiên phải giếtchết. Quả nhiên chẳng cần hỏi cũng đã biết trước câu trả lời.Tắm xong,lúc vào phòng mình, Hạ An Nhiên nhìn thấy Duệ Duệ vẫn nằm ngủ ngon lành, nhưng tấm chăn bông được đắp gọn gàng lúc trước đã bị hất tung ra, đểhở chiếc bụng tròn tròn.Hạ An Nhiên kéo cao quần bé Duệ qua rốn, sau đó chỉnh lại chăn bông. Nằm ngủ kiểunày sẽ bị cảm lạnh mất. Duệ Duệ nghiêng đầu ngủ, đôi môi nhỏ nhắn hơichu lên. Trẻ con tầm tuổi này đều có một đặc tính, nếu ai xấu tính chongón tay vào cái miệng chu lên kia, chúng sẽ ngậm lấy mà mút chùn chụt.Dĩ nhiên Hạ An Nhiên không hề có ý nghĩ này. Cô trèo lên giường, nằm sát vào Duệ Duệ, phòng khi đêm ngủ nó lại đạp tung chăn ra. Duệ Duệ lẩm bẩm vài tiếng, vùi mặt xuống dưới, sau đó trở mình, thuận tiện giơ bàn taybéo mập mũm mĩm ôm lấy eo cô, chóp chép miệng một lúc rồi lại chìm vàogiấc ngủ.

Hạ An Nhiên liếc nhìn bàn tay bé nhỏ đangđặt trên eo mình. Vốn cô định ôm chiếc laptop đang đặt trên chiếc tủ đầu giường để gõ nốt bản thảo đang dang dở, nhưng tình hình này có lẽ không làm được nữa rồi.Thôi bỏ đi! Thỉnh thoảng ngủ sớm cũng tốt!Hạ An Nhiên cúi đầu nhìn đứa bé đang nằm trong lòng mình, cô đưa tay khẽ xoa đầu,sau đó nhéo hai má mập mạp một cái. Cảm giác này thật tuyệt!Hạ An Nhiên khẽ bật cười, với tay tắt đèn, ôm Duệ Duệ điều chỉnh lại tư thế. Đứa bé này mũm mĩm đáng yêu, ôm thật là thích, trên người còn phảng phất mùisữa rất dễ chịu. Dần dần mi mắt cô cũng sụp xuống…Cuối cùng, Hạ An Nhiên ôm Duệ Duệ ngủ lúc nào không hay.Lần thứ hai cô tỉnh dậy, vì bị một tiếng hét rất to đánh thức.“Hạ An Nhiên, mau lăn ra đây cho mẹ!” Âm thanh long trời lở đất kia khiến cô sực tỉnh.Hạ An Nhiên liếc nhìn di động, mới có bảy giờ thôi mà, chưa đến giờ cô phải dậy đilàm. Hơn nữa trước giờ mẹ cô muốn gọi cô dậy, cũng không luyện giọng từsáng sớm như vậy. Hạ An Nhiên sờ khoảng trống bên cạnh mình, đột nhiêntoát mồ hôi lạnh.Đứa trẻ kia đâu mất rồi…