Dựa Vào Hơi Ấm Của Em

Chương 37: Lý do của tình yêu, không giống với bệnh thủy đậu




Tối nay, Chu Lạc trằn trọc mãi không ngủ được. Đến nửa đêm bỗng nhiên cảm thấy đầu óc nặng trịch, cô xoay người lấy nhiệt kế ra, mới biết đúng là sốt thật, lấy thuốc hạ sốt uống, khó khăn lắm mới ngủ được một lát thì trời đã sáng, đầu vẫn nằng nặng, cảm giác còn khó chịu hơn trước khi ngủ, lúc ngồi dậy cô suýt chút nữa ngã xuống nền.

Tâm trạng không tốt, cơ thể lại khó chịu, dù biết rõ có nhiều việc phải làm, Chu Lạc vẫn bỏ mặc tất cả, quay lại giường ngủ tiếp.

Đầu hình như càng đau hơn, sau đó cảm giác có người bước vào phòng, gọi tên cô, Chu Lạc muốn đáp lại, cô nói nhưng không phát ra tiếng, tiếp đó là một loạt âm thanh ồn ào, xung quanh dường như vô cùng hỗn loạn.

Những ngày tiếp theo như sống trong ký ức, Chu Lạc quay trở lại thời thơ bé. Đó là những ngày vui vẻ duy nhất trong tuổi thơ cô. Vào lễ mừng thọ năm tám mươi của ông ngoại, bố mẹ về nhà cũ đoàn tụ. Thời gian đó, sự nghiệp của họ phát triển vô cùng thuận lợi, tâm trạng của hai người rất tốt, cô vừa lộ ra tố chất “thần đồng”, trông rất bụ bẫm, đáng yêu. Bố sẽ bế cô và chơi cờ cùng ông ngoại, mẹ mỗi ngày đều dành thời gian dạy tiếng Anh, đánh đàn, những khi vui bà thậm chí còn ôm cô vào lòng. Ở trong lòng mẹ thật ấm áp, ngọt ngào, không hề lạnh nhạt như đôi khi bà thể hiện.

Đáng tiếc là quãng thời gian đó quá ngắn ngủi, quả thực là quá ngắn ngủi, tiệc mừng thọ kết thúc, mỗi người họ lại bắt đầu bận rộn với công việc của mình. Không lâu sau mẹ lại quay về, cãi nhau một trận lớn với ông ngoại, sau đó bà nội cho người đến đón cô, nói có thể bố mẹ sẽ ly hôn, cô họ Chu, tất nhiên là phải quay về nhà họ Chu. Về sau vụ ly hôn không thành, nhưng hai người rốt cuộc vẫn “coi nhau như khách”.

Sau đó, bao nhiêu tài hoa cũng không thể che giấu được vẻ “ngốc nghếch” của cô, mà càng lớn lại càng không có được ngoại hình xuất chúng như bố mẹ, càng khẳng định được thân phận “sản phẩm lỗi” của mình. Mấy người anh em họ đều cười nhạo cô “Bố mẹ em không cần em nữa rồi”, các bậc trưởng bối khi quan tâm cô đều khó che giấu được ánh mắt thương xót. Tất cả những điều đó, khiến một cô bé trưởng thành sớm như Chu Lạc khắc sâu trong tâm trí.

Trong nhà ai cũng tài giỏi, điều đó có nghĩa là họ đều rất bận. Bà nội và ông ngoại là những người quan tâm tới cô nhất nhưng họ cũng có cuộc sống riêng của mình. Hơn nữa bà nội còn có những đứa cháu khác cần được quan tâm, thương yêu. Anh họ của cô là con trưởng cháu trưởng trong nhà, nên được yêu chiều hơn cô. Đó mới là người thực sự được xem trọng và cưng chiều. Còn tình cảm dành cho cô thì phần lớn đều là cảm thông và bù đắp. Về phần ông ngoại, rốt cuộc chỉ là ông “ngoại”, cô không mang họ Tất. Còn cả một đống cháu mang họ Tất nên cô bị ra rìa, ông ngoại dù có thương cô đến mấy cũng không bao giờ mắng mỏ gắt gỏng các cháu nội của mình. Cộng thêm bà ngoại lúc nào cũng bới móc nhà họ Chu, trong mắt bà ngoại, cô dường như có thể là đại diện cho “sự quê mùa” của nhà họ Chu, là giáo trình phản diện của nhà họ Tất “cao quý”, “hào phóng”.

Vì thế, từ nhỏ đến lớn, trong mắt mọi người, cô dường như không phải là người quan trọng. Mặc dù cô là đứa con duy nhất của bố mẹ nhưng lại chẳng có được bất kỳ sự quan tâm “duy nhất” nào.

Cô từ nhỏ đến lớn, mặc dù không bao giờ thiếu canxi nhưng lại luôn thiếu “yêu thương”.

Khi lớn lên có thể tự lập thì ông ngoại và bà nội qua đời, tình thân trong lòng cô bị vứt vào một xó, cô bắt đầu khao khát một thứ tình cảm khác.

Dựa vào bản năng, cô cảm thấy Diệp Minh Lỗi không phải là người bạn đời tốt. Người đàn ông này có tính toán, táo bạo và cuốn hút, nhưng tư tưởng của anh quá lớn, anh muốn quá nhiều thứ. Mỗi lần gặp mặt anh đều có mục đích: Chọn đồ cổ, chúc thọ, tiếp cận Lịch Chủy. Có lẽ mãi về sau anh mới thật sự động lòng, khi đó động cơ cũng đơn thuần hơn, nhưng dù sao thì khó mà phủ nhận bản chất của một thương nhân như Diệp Minh Lỗi. Những người như vậy xung quanh cô quá nhiều, đối với họ, tình yêu và bạn đời tuyệt đối không thể là hàng đầu, là vĩnh hằng, thứ được coi là duy nhất, thứ vĩnh hằng chính là lợi ích.

Chu Lạc không thể để một thương nhân làm rung động, tất nhiên cũng không thể bị rung động bởi một chính khách như Lịch Chủy. Có tốt đến mấy cũng đều không thể. Lịch Chủy và bố cô cùng là một mẫu người, có lẽ có nhiều ràng buộc, nguyên tắc hơn bố cô, nhưng bản chất đều như nhau cả.

Còn về Đại Đổng, lại là dòng nước khoáng ngọt ngào mang lại sức sống cho cuộc đời khô héo, nhàm chán của cô.

Cậu không phải là người đẹp trai nhất, giàu có nhất, lãng mạn nhất, nhưng ở bên Đại Đổng, cô thấy rất vui. Bởi vì mỗi lần nhìn vào đôi mắt đen láy của cậu, cô thấy mình chính là Chu Lạc, không phải là con gái của ai, cháu nội của ai, thậm chí không phải là “kiến trúc sư Chu”, “chủ nhiệm Chu”, “trợ lý viện trưởng Chu”.

Ở trước cậu, cô không cần phải quá giỏi giang, cũng không cần phải vững vàng, đoan trang, cô chỉ là một cô gái biết rung động, khao khát được yêu. May mắn là cậu cũng rung động. Mặc dù cũng từng có hiểu lầm, từng có nghi ngờ, cũng từng có suy nghĩ rút lui và do dự, nhưng sau khi sự việc qua đi, hiểu tất cả về cô, tình cảm của Đại Đổng đối với cô dường như càng sâu sắc hơn.

Sau khi cửa nát nhà tan, mặc dù có chút nghi ngờ bố cô, nhưng việc đầu tiên cậu làm là lặng lẽ ly hôn, tránh mang đến cho cô nhiều tổn thương.

Bố mất, anh trai chết, mẹ thì bị bệnh, bản thân gánh vác giải quyết tình hình rối ren, lúc này trong mắt mọi người, Phan Lan là thanh mai trúc mã, bố mẹ vẫn còn đủ, càng thích hợp là “vợ hiền” của cậu. Nhưng cậu không thức thời, vẫn tìm đến cô, một đại tiểu thư tự do phóng khoáng mang hư danh “con quan” mà lại không tiền, không quyền, cũng không có khả năng gì. Mỉa mai nhiếc móc, đấm đá chửi rủa cũng không đuổi được cậu đi.

Đại Đổng nói coi Phan Lan như em gái, giữa Phan Lan và cô, cậu đã lựa chọn cô, đây là bước đầu tiên.

Ở thành phố X, cậu nguyện đắc tội với quan chức địa phương, người mà cậu luôn phải lấy lòng, nguyện say mềm như bún cũng không muốn để cô bị chuốc rượu. Giữa lợi ích bản thân của cậu và sức khỏe của cô, Đại Đổng đã lựa chọn cô, đây là bước thứ hai.

Khi bàn bạc hôn sự, mặc dù hai mẹ con nhà họ Đổng khăng khăng nói nên tổ chức hôn lễ, không chú trọng phép tắc cũ, nhưng suy bụng ta ra bụng người, chẳng ai muốn làm tiệc hỷ lớn sau khi người thân vừa mất không lâu. Nhưng Đại Đổng biết cô khao khát về một hôn lễ, khát khao về việc lập gia đình, giữa tâm trạng của cậu và tâm trạng của cô, cậu đã chọn cô, đây là bước thứ ba.

Quả thực là cô rất vui, mặc dù cảm thấy có lỗi với những người đàn ông khác trong nhà họ Đổng mà cô chẳng thể có cơ hội gặp mặt, nhưng cô thực sự rất vui khi cậu luôn coi cô là số một, như là để bù đắp cho chuyện này, cô sẽ hết mực yêu thương người còn lại đó.

Bởi vì cậu, gần như cũng chỉ có cậu, luôn đặt cô ở vị trí thứ nhất để suy nghĩ.

Đang mơ mơ màng màng, trong lòng ngập tràn cảm giác ngọt ngào, có thể lại càng khó chịu, miệng lưỡi khô đắng, toàn thân đau mỏi giống như quả cà chua hỏng vừa động vào là vỡ, Chu Lạc không chịu nổi rên lên. Trong nháy mắt, quần áo như bị ai đó lột ra, sau đó cảm giác man mát lan khắp người làm cô giật mình, Chu Lạc vội giữ chặt bàn tay đang di chuyển khắp cơ thể cô.

“Đại Đổng, đừng có lộn xộn!” âm thanh ú ớ không giống lời nói, song cuối cùng vẫn thoát ra thành lời. Vừa nãy còn thầm khen cậu, tại sao lại không biết điều thế này, cô đã bị vậy rồi, mà cậu vẫn còn tâm trạng đó.

“Đại Đổng”, không nói gì, bàn tay nhỏ trong tay cô nắm chặt lại, chờ đã, “tay nhỏ”? Tay Đại Đổng thon dài rắn chắc, sao có thể là “tay nhỏ” mềm mại thế này?

Một lát sau, “tay nhỏ” lại duỗi ra, vỗ một cái vào mông cô, “Hét lung tung gì thế, mẹ là mẹ con mà!”.

Chu Lạc cảm thấy cuộc đời cô chính là một bàn trà, phía trên bày rất nhiều cốc[1]! Hai mươi năm trước không nói làm gì, khó khăn lắm mới chờ tới lúc mây đen tan đi và ánh trăng ló ra, thì đã sắp lấy chồng rồi, khắp mặt toàn thân đều lên thủy đậu!

[1] Ở đây có cách chơi chữ: “chiếc cốc” có phiên âm là “bei ju” đồng âm với từ “bi kịch”. Ý của câu này muốn nói, cuộc sống đầy những bi kịch.

Thủy đậu! Lẽ nào do cô không có tuổi thơ, bệnh này phải hết từ lúc bé mới phải, sao lại bị khi trưởng thành chứ?! Ông trời ơi, ông không thích nhìn thấy con sống vui vẻ phải không? Chu Lạc lòng đầy bi phẫn.

Ai ngờ được, cô ở chỗ Châu Châu chỉ vẻn vẹn có nửa ngày, thế mà lại mang virus thủy đậu về nhà sao? Ai có thể ngờ được, cô lớn gần ba mươi tuổi rồi lại chưa từng lên thủy đậu? Ai có thể ngờ được, trên mặt Châu Châu chỉ mọc lưa thưa các nốt thủy đậu, vậy mà người trưởng thành như cô lên thủy đậu lại sốt cao tới mức hôn mê bất tỉnh. Các nốt thủy đậu dày chi chít đến mức bác sĩ cũng sợ phải chuyển cô đến bệnh viện truyền nhiễm. Có bác sĩ ngốc nghếch thậm chí còn lắp bắp hỏi: “Không phải là đậu mùa chứ?”.

Ông mới bị đậu mùa, cả nhà các người mới bị đậu mùa ấy! Bệnh đậu mùa sớm đã tuyệt chủng rồi, ông ngốc đến nỗi không biết sao?! Chu Lạc muốn mở miệng gào lên, thì đã có người nói thay những lời cô muốn nói rồi. Quay đầu nhìn đó lại là mẫu thân cao quý giống như nữ thần, đúng rồi, vừa nãy bà tự xưng là “mẹ”..

Hôm đó, sau khi tỉnh táo, phát hiện mình trần như nhộng nằm trên giường. Bên cạnh giường là Tất Thụy Vân mặt đầy giận dữ, một tay bà cầm lọ cồn, một tay cầm bông, đang dùng phương pháp hạ sốt vật lý[2] để chữa trị cho cô.

[2] Hạ sốt vật lý: Phương pháp khiến cho thân nhiệt hạ xuống bằng tỏa nhiệt nhân tạo, không cần phải tiêm và uống thuốc khi sốt cao (trên 39°C), đắp khăn lạnh hoặc xát bằng cồn nóng.

“Con sốt hơn bốn mươi độ suốt ba ngày liền, truyền dịch, tiêm đều không hạ sốt, chỉ có thể dùng phương pháp vật lý. Vốn dĩ đã không thông minh, giờ e rằng sốt tới mức ngốc nghếch hơn rồi.” Thấy con gái đần mặt ra, Tất Thụy Vân khẽ nhíu mày, tiếp tục thực hiện động tác còn đang dở.

Đừng nói khi lớn lên, ngay cả khi còn nhỏ, Chu Lạc rất hiếm khi trần như nhộng thế này ở trước mặt mẹ, khó chịu vô cùng, thò tay kéo ga trải giường.

“Con làm gì thế!” Gạt tay cô ra, Tất Thụy Vân trách mắng: “Con là mẹ sinh ra, toàn thân từ trên xuống dưới có chỗ nào mẹ chưa từng nhìn chứ? Hơn nữa mẹ còn là người nhà họ Tất, hồi đại học mẹ học Nhi khoa lâm sàng, thành tích đứng số một đó”. Mặc dù sau khi tốt nghiệp lại đổi nghề, nhưng vốn giỏi giang, đã học là có thể đạt tới mức giỏi nhất, đây là ưu điểm của nhà họ Tất, cũng là điểm mà Tất Thụy Vân luôn tự hào.

Nhìn người mẹ nét mặt nghiêm túc gần như không thể lay chuyển, cô trầm ngâm. Cũng may là mẹ đổi nghề, nếu không thì tuổi thơ bất hạnh không phải chỉ có mình con!

Tạm thời đã hết sốt, nhưng toàn thân ngứa ngáy khó chịu. Tệ nhất là các nốt thủy đậu bừng bừng như lửa làm Chu Lạc thương tích đầy người. Lý trí bảo với cô rằng mình không sao, nhưng trên thế giới này làm gì có người con gái nào lại không để ý đến vẻ ngoài của mình chứ. Trong lòng Chu Lạc rất hoang mang, ngay cả Đại Đổng tức tốc trở về, cô đều trốn không gặp, kiên quyết muốn nhập viện. Thế là tại một bệnh viện gần nhà, xảy ra màn bệnh “đậu mùa” vừa lúc nãy.