Dựa Vào Lão Tử Là Công

Chương 31




Hạ Vũ oán niệm

Hôm nay Hạ Vũ một người tan tầm về nhà, từ khi An Dật bị Trần Trăn Trần tổng giám quấn lấy ,  cơ hồ không có thời gian đi cùng hắn.

Nghĩ đến An Dật rốt cục cũng có người theo đuổi , Hạ Vũ là thật tâm thay y cảm thấy vui vẻ .

Nếu còn không có yêu Tiếu Kiệt , An Dật nếu như bị nam nhân theo đuổi, Hạ Vũ khẳng định là một vạn hai ngàn cái không muốn. Bởi vì hắn cũng chưa bỏ được ý định làm cong An Dật, có thể nào để cho người khác đến làm cong.

Mắt thấy An Dật ngày bị làm cong không xa , Hạ Vũ cảm giác được một người tịch mịch phiền muộn.

Hạ Vũ một người hướng trạm tàu ngầm đi tới, mới vừa đi đến cửa trạm, cư nhiên gặp được thanh mai trúc mã Hà  Bồi Bồi của An Dật.

Hà Bồi Bồi hiển nhiên đã sớm nhìn thấy Hạ Vũ ,cười đến sáng lạn đối hắn: “Hắc, Hạ đại soái ca tan tầm  ?”

Hạ Vũ đối với vị nam nữ anh dũng này rất rõ ràng, vì thế cười một chút: “Đúng vậy, thực khéo . Ngươi cũng tan tầm?”

“Ta có vị hộ khách ở bên cạnh, bỏ chạy đến bên này cùng hộ khách nói chuyện một chút. Đúng rồi, a Dật đâu?” Hà Bồi Bồi hỏi.

Hạ Vũ thành thật đáp: “Hắn gần nhất luôn tăng ca.”

“Như vậy a, ” Hà Bồi Bồi lên tiếng, sau đó một phen túm trụ cánh tay Hạ Vũ , “Đi, vậy ngươi theo giúp ta uống rượu đi ~!”

Hạ Vũ: “. . . . . .”

Vì thế do Hà Bồi Bồi nhiệt tình mời , hai người đi vào một quán bar nhỏ.

Nhìn Hà Bồi Bồi không ngừng uống rượu, Hạ Vũ vội vàng ngăn cản động tác của nàng : “Mỹ nữ, có chuyện gì luẩn quẩn trong lòng không nên tự ngược như vậy?”

Hà Bồi Bồi buông chen rượu trong tay, một phen đặt lên bả vai Hạ Vũ , nói: “Ngươi nói thói đời có phải hay không luôn hãm hại người?”

Hạ Vũ: “Mỹ nữ, ngươi là bị lừa tiền, hay là bị lừa sắc ?”

“Ta đè chết, ai dám đụng đến Hà Bồi Bồi ta đó là muốn chết.” Hà Bồi Bồi vẻ mặt anh hùng khí khái.

Hạ Vũ vội vàng phụ họa gật đầu: “Đó là,anh dũng của ngươi ta rành quá đi.”

Hà Bồi Bồi: “Cái gì?”

Hạ Vũ: “Không có gì.”

Nhìn Hà Bồi Bồi uống thực hãi, Hạ Vũ nhịn không được cùng nàng uống.

Đã  có chút men say , Hà Bồi Bồi nhìn bộ dạng Hạ Vũ uống rượu , trầm mặc một hồi nói: “Hạ Vũ ngươi vì cái gì là GAY?”

Hạ Vũ đảo cặp mắt trắng dã: “Mỹ nữ, ngươi uống say.”

“Ta không có say.” Hà Bồi Bồi lập tức phản bác, sau đó càng thêm sát vào Hạ Vũ, “Vì cái gì đầu năm nay suất ca nếu danh hoa đã có chủ chính là muốn làm cơ a! Làm cho như ta vậy bên ngoài hẹn hò người như thế nào sống a!”

Phát giác chung quanh một ít ánh mắt nhìn chăm chú, Hạ Vũ lập tức thấp giọng cảnh cáo: “Hà Bồi Bồi ngươi nói chuyện nhỏ giọng chút.”

Hà Bồi Bồi không có nhỏ giọng, ngược lại lớn hơn nữa : “Nhỏ giọng cái gì, tỷ tới nơi này uống rượu chính là vì phát tiết!”

Hạ Vũ thật muốn làm bộ không biết nàng, nếu nàng không gắt gao túm cánh tay hắn .

Uống hơn hai giờ, Hà Bồi Bồi hoàn toàn uống đến say, cả người đều đã muốn ghé vào trong lòng ngực Hạ Vũ .

Hạ Vũ cảm thấy được thật sự là không hay ho , gặp gỡ nữ nhân này quả nhiên không phải chuyện tốt. Nàng nếu không phải thanh mai trúc mã của An Dật, hắn thật muốn bỏ lại nàng chạy lấy người.

Bởi vì không biết Hà Bồi Bồi nhà ở nơi nào, Hạ Vũ đành phải xuất di động gọi cho An Dật.

Trò chuyện chuyển được, Hạ Vũ không đợi bên kia mở miệng liền lập tức kêu lên: “Ngươi con mẹ nó nhanh đem địa chỉ  Hà Bồi Bồi nói cho ta biết, nàng uống say rồi!”

Kết quả không dự đoán được thanh âm bên kia truyền đến không phải An Dật, mà là Trần tổng giám Trần Trăn: “Hà Bồi Bồi?”

“A?” Hạ Vũ ngạnh sinh sinh choáng váng một chút, sau đó cố ý nói, “Kỳ quái ta gọi nhầm số sao? Ngượng ngùng nga.”

Không đợi Trần Trăn mở miệng, Hạ Vũ hoả tốc cắt đứt trò chuyện.

Kháo, An Dật  Xú tiểu tử kia thật sự cùng Trần Trăn thông đồng . Hạ Vũ trong lòng có chút ngũ vị tạp trần.

Bởi vì hắn thân mình chính là GAY, cho nên biết rõ bất quy lộ gập ghềnh này. Chính là trong lòng lại vì An Dật tìm được người yêu mà cảm thấy vui vẻ.

“Hạ Vũ. . . . . . Ta muốn nôn. . . . . .” Thanh âm Hà Bồi Bồi đột nhiên đánh gãy suy nghĩ của Hạ Vũ.

“Oa kháo, cô nàng chết dầm kia không cần loạn nôn a uy!”

Không dám gọi lại cho An Dật, bất đắc dĩ  Hạ Vũ đành phải kéo Hà Bồi Bồi lên xe taxi, sau đó quay về nhà trọ chính mình.

Vốn đi làm một ngày đã đủ mệt mỏi,nghĩ muốn  đi uống chút rượu giảm bớt áp lực cũng đúng, không nghĩ tới Hà Bồi Bồi tửu lượng như vậy , cư nhiên so với hắn còn bỏ mình trước, thật sự là tổn thất không nhỏ.

Đưa Hà Bồi Bồi đến giường, Hạ Vũ trong lòng một mảnh oán niệm.

Cho dù nữ nhân này thực anh dũng, thủy chung vẫn là nữ , Hạ Vũ vẫn là thực thân sĩ .

Hắn đem giường tặng cho nàng ngủ, sau đó đi ngủ ở sô pha phòng khách.

Mỏi mệt ,  hắn nhất thời quên hành tung của hắn, vẫn bị người theo dõi .

Vì thế hắn mang nữ nhân về nhà , quang vinh sự tích vào lúc ban đêm liền rơi vào tay  Mĩ Quốc Florida bên kia.

“Thiếu gia, Hạ tiên sinh hôm nay đi làm không có muộn, tan tầm lúc sau bị một  tiểu thư kéo tới quán bar uống rượu, thẳng đến buổi tối chín giờ trở lại nhà trọ.” Lí quản gia làm hết phận sự cứ theo lẽ thường báo hành trình một ngày của Hạ Vũ.

Tiếu Kiệt bên kia vẫn là ban ngày, y vừa vặn ở trên ban họp , nhìn đến là Lí quản gia gọi tới điện thoại, y vội vàng tạm thời gián đoạn  hội nghị.

Nghe xong Lí quản gia bao cáo xong, Tiếu Kiệt không có biểu tình gì,  dương dương tự đắc mi: “Hắn uống rượu ?”

Lí quản gia lập tức trả lời: “Hẳn là không có, bởi vì hắn còn đem vị tiểu thư kia mang về nhà trọ của hắn.”

“Mang tiểu thư về nhà?” Tiếu Kiệt dùng tiếng Anh nói một câu, “Hắn không phải đồng chí sao.”

Lí quản gia trầm mặc  một chút, nói: “Thiếu gia ngươi nếu thiệt tình không bỏ được Hạ tiên sinh, vậy. . . . . .”

“Dừng.” Tiếu Kiệt đánh gãy lời yt, “Hành động của ta không cần phải ngươi tới chỉ đạo.”

“Thật có lỗi, là ta vượt qua .” Lí quản gia lập tức xin lỗi.

“Tiếp tục nhìn hắn, cẩn thận người thân của hắn an toàn.” Tiếu Kiệt dặn dò một câu ,lúc sau liền cắt đứt  trò chuyện.

Hơn nửa đêm , Hà Bồi Bồi đột nhiên rất khó chịu bò lên giường, đem nước Hạ Vũ chuẩn bị cho nàng uống hết , lúc sau vẫn cảm thấy được yết hầu khô khát.

Vì thế nàng rời giường chạy đến phòng khách, mở tủ lạnh của Hạ Vũ . Nhưng mà tủ lạnh không có đồ uống.

Gấp đến độ thẳng giơ chân ,Hà Bồi Bồi lập tức lay tỉnh Hạ Vũ đang nằm ở sôpha.

“Hạ Vũ, ta hảo khát nước!” Hà Bồi Bồi một bộ đáng thương hề hề.

Hạ Vũ giữa mơ hồ bán thanh tỉnh theo sô pha ngồi dậy, sau đó đi vào phòng bếp lấy nước cho nàng. Bởi vì dạ dày hắn không tốt, cho nên rất ít uống nước trong tủ lạnh.

Đi đến trù phòng, nhớ tới nước gừng nấu cho Hà Bồi Bồi , liền thuận tiện bưng ra.

“Trước đem nước gừng uống hết đi, ngày mai ngươi đỡ phải đau đầu khó chịu.” Hạ Vũ ngay cả mắt đều không mở ra được .

Hà Bồi Bồi nhìn bát nước gừng kia, trong lòng nhất thời dâng lên một trận cảm động.

Hạ Vũ mới vừa một lần nữa nằm lên sô pha chuẩn bị tiếp tục ngủ, Hà Bồi Bồi một phen phác lại ôm lấy  hắn: “Hạ Vũ, ngươi không cần làm đồng chí , theo ta đi!”

“Cút.” Hạ Vũ mơ mơ màng màng hừ nói.

Hà Bồi Bồi chưa từ bỏ ý định tiến đến bên tai Hạ Vũ nói: “Ngươi săn sóc người như vậy, so với a Dật tốt hơn nhiều. Được ngươi yêu nhất định thực hạnh phúc !”

Hạ Vũ trên cơ bản đã không có nghe rõ ràng nàng đang nói cái gì, nỉ non nói: “Đừng làm ồn ta ngủ. . . . . . Ngày mai còn phải đi làm. . . . . .”

“Thiết, điểm ấy cùng a Dật giống nhau, không hiểu tư tưởng.” Hà Bồi Bồi nói lầm bầm, sau đó đem bát gừng uống hết.