Dục Mãn Hạnh Lâm

Chương 38: Va chạm




"Buông anh ấy ra !" Nam nhân anh tuấn vận đồ tây đột nhiên xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, giống như điên cường vọt tới ôm lấy kẻ nằm trong tay nam tử lãnh khốc cao quý, hung hăng đánh một đấm xuống, khiến mọi người đang dùng cơm bên cạnh hô lên.

"A Phi ! Ngươi làm cái gì !" Hướng Nhất Phương bị tình huống bất ngờ dọa đến liền đi ngăn cản Mộ Phi, trên tay truyền đến một lực đạo, Lạc Tư bị Mộ Phi một đấm đánh cho gập người khinh thường khẽ hừ một tiếng đem nam nhân kéo về sau mình.

"Buông ra ? ! A ! Cậu là gì của hắn nào ?" Tùy tay lau đi tơ máu chảy ra từ khóe miệng, Lạc Tư ngước cằm nhìn Mộ Phi đang nổi giận đùng đùng.

"Khốn nạn ! Mày dám đụng vào một sợi tóc của anh ấy, tao nhất định giết mày !" Nắm tay nắm chặt ầm ầm rung động, Mộ Phi tiến lên giật lấy cổ áo của Lạc Tư.

"Vậy giết tao được rồi." một tay giãy khai cái tay đang nắm lấy áo mình của Mộ Phi, để lại cho đối thủ một nụ cười khiêu khích, Lạc Tư đem Hướng Nhất Phương đang sững sờ ở một bên đặt vào song cửa thủy tinh mạnh mẽ hôn lên.

Mọi người chung quanh ồn ào cả lên, như thế nào cũng không cũng có đến hai nam tử nhìn anh tuấn vừa giàu có vì một đại thúc mà đánh nhau to, trong đó còn có một người làm trò trước mặt mọi người mà đi hôn !

"Khốn nạn !" Bắt lấy Lạc Tư đang mạnh mẽ hôn nam nhân, Mộ Phi đem người đẩy xuống bàn, rầm rầm một mảng đồ ăn ngã trên mặt đất, Lạc Tư ngã sấp xuống vẫn như cũ không buông tay Hướng Nhất Phương ra.

"Đừng đánh !" Hướng Nhất Phương gấp đến độ loạn chuyển cũng mặc kệ chuyện bị Lạc Tư hôn, vừa cố gắng giãy ra khỏi cánh tay, vừa đi ngăn lại Mộ Phi muốn đi lên đánh ngươi, nhưng người thì không ngăn được, ngược lại còn bị Mộ Phi bắt được cánh tay khác.

"Theo tôi về !" Mộ Phi lôi kéo Hướng Nhất Phương túm ra ngoài, nhưng tay còn lại của nam nhân lại bị tên kia nhanh bấu lấy không thao, kẹp chặt vào trong.

"Hừ !" Hừ lạnh một tiếng, Lạc Tư đứng lên bắt đầu phản công, đá một trên bụng Mộ Phi một cưới, rầm rầm một tiếng nam nhân lại bị đặt xuống cái bàn khác.

"Mẹ nó khốn kiếp !" Phun một ngụm nước bọt, Mộ Phi nắm tay lại hướng Lạc Tư vung tới, người kia lại xảo diệu né tránh. Hai đại nam nhân xem không vừa mắt bắt đầu đánh chửi lên, chỉ khổ Hướng Nhất Phương ở giữa đi theo ngã đến nghiêng đi.

"Lạc Tư ngươi mẹ nó là đàn ông thì cứ đánh đi ! Đừng liên lụy anh ấy ! Kẻ bất lực nhà ngươi !"

"Ở bên con đàn bà khác, mày còn muốn đem hắn đi đâu ? Mày cũng thứ khốn nạn thôi !" Lạc Tư một khuỷu tay bị mất thế, người đàn ông bình thường lạnh lùng cũng bị châm lửa rồi.

Một bên đánh còn một bên đánh, hơn nữa Hướng Nhất Phương bị giáp ở bên trong, trong nhà ăn nhất thời náo loạn, người vốn nên ăn cơm cũng xông tới khoa tay múa chân, xem tiết mục hai nam nhân kỳ quái này cùng giành một nam nhân, nói ong ong không ngừng.

Hai nam nhân vốn tức giận đồng thời hướng chung quanh quát to một tiếng : "Nhìn cái gì ! Biến !" Rầm rầm một chút, người chung quanh đều thối lui.

"Dừng tay ! Dừng tay !" Cho dù nam nhân có kêu như thế nào, hai tên rõ ràng đã trưởng thành này lại giống như tiểu hài tử giành món đồ chơi lôi kéo Hướng Nhất Phương không tha, cũng không nghe thấy lời của Hướng Nhất Phương, chỉ biết là ngươi một quyền thì ta cũng một cước đánh tới đánh lui, làm sao còn nửa điểm phong độ ngày thường.

"Hai người đủ rồi !" Không có biện pháp giãy khai hai người, Hướng Nhất Phương đột nhiên kêu to một tiếng, cắn răng tiến vào vòng chiến của cả hai, trên người đích thật đã trúng hai đấm, nhất thời ăn đau cúi người xuống.

"Nhất Phương !" Hai người lập tức tỉnh táo lại vội vàng nâng nam nhân, Mộ Phi dẫn đầu đem Hướng Nhất Phương ôm vào trong ngực trợn trừng mắt nhìn Hướng Nhất Phương, "Đủ rồi ! Mày làm hại anh ấy còn chưa đủ nhiều sao ?" Cánh tay đưa tới của Lạc Tư đứng lại giữa không trung.

"Chúng ta đi !" Mộ Phi nửa ôm nam nhân ly khai, nhìn bóng dáng hai người rời đi, Lạc Tư một cước đá lắn chậu hoa bên cạnh, nửa ngày sau từ trong hàm răng kêu rên lên : "Đáng ghét !"



"Buông ! A Phi à !" Cổ tay bị nắm sinh đau, giống như bị bóp nát, Hướng Nhất Phương bị Mộ Phi nắm lấy thô lỗ đẩy vào trong xe.

"Anh muốn đi đâu ?!" Nam tử đề xe bay nhanh trên đường, trầm giọng nói, "Nếu không phải tôi phái người trông chừng anh, hôm nay nên làm cái gì bây giờ !"

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

"Cậu theo dõi tôi ?" Hướng Nhất Phương bất khả tư nghị nhìn Mộ Phi.

"Chính là sợ anh ngu ngốc chui đầu vô lưới tìm Lạc Tư, anh còn chưa ăn đủ khổ của hắn sao ?"

"Ngu ngốc ? Ta là ngu ngốc......" Nhớ tới Mộ Phi liên tiếp vài ngày đều rất ít xuất hiện trước mặt mình không biết đi nơi nào, Hướng Nhất Phương không khỏi cười khổ một tiếng. nam nhân tao ngộ rồi lại suy sụp cho dù có lạc quan, cũng không thể rộng rãi, mà khuất nhục mấy lần càng làm cho lòng hắn ẩn dấu một tia tự ti.

Mộ Phi tìm được nam nhân rồi, cũng không hiểu được ở bên cạnh nam nhân an ủi, mà hiện ra tv cùng đứa nhỏ, không thể nghi ngờ là miệng vết thương trong nam nhân lại phát đau.

"Cậu đã có Tiểu Vân có em bé ! Đối với cậu vẫn cứ giữ lấy, tôi chính là một tên ngu ngốc tự rước lấy nhục !" Lời nói của Mộ Phi giống như châm ngòi cho nỗi khổ lẫn ủy khuất trong lòng nam nhân, "Tôi vào thành phố tìm tv tìm đứa nhỏ vì cái gì ? Chẳng lẽ là vì bị chính đối thủ của cậu lừa lên giường chịu khuất nhục ?!"

"Tôi chịu đủ rồi ! Chịu đủ rồi ! Các người không thể buông tha tôi sao....." Nước mắt từ trên gương mặt chảy xuống, Hướng Nhất Phương run rẩy che miệng mình hãm lấy thanh âm nghẹn ngào, hắn không muốn đi cầu xin sự đồng tình, hắn càng sợ Mộ Phi hiện tại đối với hắn tốt chỉ bởi vì áy náy trong lòng.

Dừng xe, không nói nên loài, Mộ Phi buông tay lái một tay đè nam nhân xuống hôn một cái thật sâu, trong miệng hỗn loạn vị mặn của nước mắt lẫn ngọt ngào của ái nhân.

"Không yêu tôi thì thả tôi ra đi......." Vô lực tránh xa nam tử ở trên người, Hướng Nhất Phương không muốn cứ như thế, vô luận là kết cục thế nào, đều không sao cả, không cần phải dây dưa không rõ như vậy !

"Nhất Phương.........." Than nhẹ một tiếng, nam tử ôn nhu khẽ liếm nước mắt bên môi nam nhân, "Đứa bé trong bụng Tố Vân, không phải của tôi."