Dục Mãn Hạnh Lâm

Chương 43: Đã trở về




"Ai da da ! Đại thẩm bạo lực như vậy cũng không tốt đâu ! Ha hả...." Một thanh âm lanh lảnh tiến vào trong lỗ tai của Hướng Nhất Phương, hai mắt lập tức trợn tròn mắt, khổng thể tin nhìn gã hồ ly đứng trước mình.

"Hắc Ngân..... Ngươi..... ngươi như thế nào lại ở trong này ?" Gã hẳn là phải ở Châu Âu mới đúng ?

"Ai ! Đại thúc thực khiêm tốn nha, ngay cả một phụ nữ cũng bắt nạt được !" Vui cười hai tiếng, ghl thọc tay vào túi quần liếc mắt nhìn chung quanh, thanh âm không lớn không nhỏ nói, "Các người đến ăn cơm hay là đến giúp vui vậy, thật sự là ác liệt nha ! Giả dạng đạo đức làm chuyện ác ! Ha hả....."

Không biết có phải do bị lời nói của Hắc Ngân hay là vẻ mặt mỉm cười nhưng ánh mắt mười phần lạnh như băng làm cho mọi người có chút khiếp đảm, những người tụ tập lại yên tĩnh xuống.

P

"Ngươi.... Ngươi là ai ?" Tố Vân nhìn chằm chằm nam tử kỳ quái làm cho kẻ khác không thoải mái này.

Liếc mắt nhìn nữ nhâ, Hắc Ngân chỉ cười cười, hất đầu nói : "Thưa bà, bà lầm rồi. Trung y đại thúc là của tôi, Phế Mộc Đầu mới là hoành đao đoạt ái, đê tiện vô sỉ, một thằng khốn hạ lưu đáng ghét !" Dứt lời một tiếng đem nam nhân đang sững sờ giữ chặt lấy, hướng mọi người cười cười, "Tránh ra !"

Người chung quanh bất giác tản ra hai bên, Tố Vân cũng chưa kịp nói gì, liền thấy nam tử kỳ quái kéo Hướng Nhất Phương rời đi.






Ngồi trên băng ghế dài ở công viên, Hắc Ngân lấy ra một hộp đồ uống đưa cho nam nhân.

"Vẫn không vui vì chuyện hồi nãy ?" Ngồi kế bên nam nhân, Hắc Ngân đưa tay hất hất mái tóc trước trán của nam nhân.

"Tôi có phải là thực vô dụng ?" Uống thứ nước lạnh lẽo, Hướng Nhất Phương nhếch miệng cười khổ, cho tới nay đều là như vậy, vô luận có đối xử tốt với người khác như thế nào, kết quả là hơn phân nửa biến thành kẻ khác lấn tới, là chính mình quá yếu đuối hay kẻ khác quá mạnh ?

"A !" Bộp một tiếng vỗ khá mạnh vào đầu Hướng Nhất Phương, nam nhân ăn đau xoa xoa đầu, khó hiểu nhìn Hắc Ngân, kẻ kia lại vuốt vuốt tóc của Hướng Nhất Phương, bất đắc dĩ cười nói : "Đại thúc ngu ngốc à ! Ngươi y thuật tốt như vậy như thế nào lại vô dụng !"

Thu hồi đôi tay vẫn xoa đầu nam nhân, ghl dựa vào trên băng ghế, chân bắt chéo, cười nói : "Đều là do con heo Phế Mộc Đầu kia bảo hộ ngươi quá mức, như vậy không phải lúc nào cũng tốt, kỳ thật đại thúc có thể tự làm rất nhiều rất nhiều việc, nhưng cho tới này đều quen dựa vào người khác, không đi nếm thử thì làm sao biết mình làm không tốt ! Cho nên, đại thúc có thể tự mình đứng ra nói chuyện với cô ta chính là một chuyện rất lợi hại rồi !"

Hé miệng cười, phương thức an ủi đặc thù của Hắc Ngân làm cho Hướng Nhất Phương trong lòng dễ chịu không ít, hắn cúi đầu nói : "Là vậy sao ? Nhưng lúc vừa rồi khi mọi người vây quanh ta ta ngay cả phản bác cũng không làm."

"Phản bác ?" Hắc Ngân thở dài, "Đại thúc à phản bác cái gì ! Những kẻ đó đều là vì tư lợi hết, ngươi thực nghĩ đến bọn chúng là đến giúp cô ta sao ? Bất quá là đem oán khí bình thường góp lại thành một tí nhân cơ hội trút lên người của ngươi mà thôi. Người à, thật sự là vừa dối trá vừa đáng sợ. Đối với bọn họ không cần phản bác giải thích gì hết, một ánh mắt lãnh khốc, một câu uy hiếp, so với giải thích gì đó tuyệt đối hữu hiệu."

Nam nhân nhẹ giọng cười cười, có lẽ Hắc Ngân nói đúng, thỏa hiệp của bản thân thường thường sẽ chỉ làm người thêm kiêu ngạo, mà trên đời cũng có người biết đạo lý, hắn cũng không thể vì một lần chuyện như vậy vơ đũa cả nắm, cho rằng tất cả đều là dối trá, không nói lý lẽ chỉ dùng nắm đấm.

Hơn nữa còn hơn chuyện này, Hướng Nhất Phương càng muốn biết Hắc Ngân như thế nào lại xuất hiện ở đây : "Đúng rồi, ngươi sao lại ở đây ? Không phải ở Châu Âu sao ?"

"Đương nhiên là trở về tìm mẹ của đứa con rồi, A Ngốc ăn không ngon ngủ không yên luôn la hét đòi về tìm mẹ, làm ba nó phải trở về !" Ghl cười hì hì nhìn chằm chằm nam nhân.

Thật sự chỉ có nguyên nhân này ? Hướng Nhất Phương cũng nhìn chằm chằm ghl đang cười hì hì, :"Còn gì nữa ?" Cho đến khi nụ cười của tên hồ ly này cứng lại.

"A ! Đại thúc làm sao thế, tự nhiên tinh tường như thế, cũng không dễ bị lừa như trước ! Ta kỳ thật trở về là để giành lại đại thúc, cũng không thể làm cho Phế Mộc Đầu được thỏa nguyện nha !" Hắc Ngân khoa trương nói vài câu.

Nhiều lời, bị lũ vô lại các người lừa nhiều như vậy, có ngốc cỡ nào cũng phải có trí nhớ chứ, Hướng Nhất Phương cười cười, sau đó nói : "A Phi nói có người thần bí thu mua bệnh việc của Hắc gia, người kia có phải ngươi hay không ?"

Khuôn mặt tươi cười đúng chuẩn của ghl giống như khối băng bị nứt ra, kinh dị sửng sốt, nam tử buông xuống mặt nạ ngụy trang, thở dài nói : "Thật là, bị ngươi phát hiện rồi !" Gã lần này trở về, trừ hai nguyên nhân kia nói với Hướng Nhất Phương, đó là trở về tiếp nhận bệnh viện của Hắc gia.

Có cừu tất trả, mười năm không muộn, đây là điểm đáng sợ của Hắc Ngân, bên dưới gương mặt mỉm cười là nội tâm kẻ khác vĩnh viễn không thể đoán được.

Nam nhân cười qua loa, không có nói chuyện kia, ghl kinh ngạc hỏi : "Ngươi không hỏi ta vì sao làm như vậy à ?"

"Ngươi làm như vậy, luôn có lý do." Nếu là Hắc Ngân, Hướng Nhất Phương có trực giác tin tưởng nam tử này vô luận làm chuyện gì đều có lý do của mình, cho dù không được người khác đồng tình hay lý giải, Hướng Nhất Phương cũng không muốn đi truy vấn là lý do gì.

Hắc Ngân lộ ra một nụ cười, không phải dối trá, cũng không rập khuôn, : "Đại thúc à, ngươi thật sự tính cùng Phế Mộc Đầu ở bên nhau sao ? Cùng hắn, vĩnh viễn ở cạnh nhau." Trong giọng nói lộ ra một nỗi sầu não.

Nam nhân nắm chặt cái chai trong tay, đầu cũng cúi xuống, như là hạ quyết tâm mạnh mẽ gật đầu : "Thực xin lỗi."

"Nói xin lỗi với ta làm gì, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta thích ngươi sao ?" Hắc hồ ly khoa trương nở nụ cười, nắm lấy cằm nam nhân khiến cho Hướng Nhất Phương ngẩng đầu lên : "Thật là, sao lại có kẻ tự kỷ như đại thúc chứ ! Ta cũng sẽ không vì ngươi lựa chọn Phế Mộc Đầu mà thương tâm đâu !"

"Bất quá đại thúc à, người ngươi chọn thiệt không đủ tiêu chuẩn gì hết ! Sớm quay đầu là bờ đi...." Lời vừa nói ra, ghl cười nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi của nam nhân, lời nói giống như gió nhẹ thổi đến, "A ngốc ở nhà chờ ma ma trở về....." Lá rụng trong gió thổi qua không để lại một chút dấu vế, phiêu đãng ở tại trên mặt đất.

"Đại thúc à, suy nghĩ kỹ càng lại bản thân thực sự muốn cái gì đi." Xoay người bước đi, Hắc Ngân đưa tay vào túi quần ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng lầu bầy, "A, đại thúc này vẫn là cả ngày một bộ làm cho người ta nhìn đã nghĩ đến bộ dạng bị khi dễ đến phát khóc ! Ha hả ha hả......"

Hắc Ngân đi rồi, Hướng Nhất Phương tựa vào băng ghết không tự giác xoa xoa đôi môi vừa chạm phải, tựa hồ như còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của nam tử kì dị.

Bản thân thật sự muốn gì sao ? Hướng Nhất Phương hé miệng cười khổ, ngồi ở băng ghế thật lâu tự hỏi những lời của Hắc Ngân, thì thào tự nói : "Ngu ngốc, sao lại đối với ta tốt như vậy."

"A ! Nhất Phương ! Anh là Hướng Nhất Phương ! Còn nhớ rõ tôi không ? Trương Tuấn cùng học với anh nè !" Ngay lúc Hướng Nhất Phương ngẩn người ngây ngô cười, một nam nhân mặc đồng phục đi làm cầm công văn nhìn chằm chằm nam nhân kinh ngạc nói.

"Trương Tuấn ?" Hướng Nhất Phương ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc ra tiếng. Cư nhiên ở đây gặp được bạn học của mình.

"Đúng ! Là tôi nè ! Không ngờ có thể gặp anh, ha ha !" Dùng sức vỗ vỗ bả vai của Hướng Nhất Phương, Trương Tuấn cười nói, "Nhìn thấy cái kính đen lớn này, tôi liền nhận ra anh ngay ! Đúng rồi, ngày mốt có đồng học hội, anh cũng đến đó đi !"

Đồng học hội ? Hướng Nhất Phương có nghe nói mấy người bạn trường trung học có mấy lần tổ chức họp mặt, nhưng trước kia chưa từng mời qua hắn, đang do dự có nên đi hay không, Trương Tuấn đã lấy tờ giấy viết địa điểm cùng thời gian đưa cho Hướng Nhất Phương : "Tôi còn có việc, đi trước, đến lúc đó nhớ đi nhé !" Nói xong liền vội vã bước đi.